Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 46: Sư tỷ của Chu Tinh. .




“Anh Cao, anh xem chỗ này này!” Giọng của một cô gái trẻ rơi vào tai tôi, sau đó là tiếng bước chân của một đám người, bị phóng đại lên trong không gian rộng lớn.

“Nhìn chỗ này, chắc là một tế đàn, có điều bộ dạng cái cây này rất kỳ lạ, tiểu Tuệ em đừng chạy lung tung.” Đây là giọng của anh ba, lúc này nó không khác gì cọng cỏ cứu mạng của tôi cả.

“Khụ… Khụ…” Tôi cố gắng tạo ra âm thanh, trải qua giấc mộngdài kia, cơ thể cũng không có gì khó chịu nhưng vết thương do lửa đốt khiến tôi không động đệu được.

Trong mộ cổ xuất hiện một âm thanh cổ quái là một việc rất kinh khủng. Toàn bộ đội khảo cô sợ tới múc im phăng phắc, sau đó có tiếng người trèo lên nóc đỉnh. Chẳng mấy chốc tôi đã thấy mặt anh ba trên đỉnh đầu. Khi anh ba nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nhưng nhìn thấy tôi bị thương thì hết do dự, mượn dây thừng của đội khảo cổ, quans dây thừng trên lưng rồi nhảy xuống.

“Sao em lại ở trong này?” Anh ba cõng tôi trên lưng, tay túm dây thừng trèo lên.

Tôi dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ấy, tỏ vẻ bây giờ mình không thể nói chuyện. Thực ra nếu cố tình thì tôi vẫn có thể nói, nhưng tôi không muốn, với lại tôi cũng không biết giải thích với anh ấy thế nào.

Anh ba cõng tôi ra khỏi di tích thất diệu, đội khảo cổ có xe y tế, nhưng thiết bị trong xe y tế không thể xử lý được vết thương của tôi. Anh ba đặt tôi vào trên giường trong xe, bỏ thiết bị y tế xuống, rồi lái xe như điên đến bệnh viện gần nhất.

Tôi ngẩn người nhìn màu trắng trên nóc xe , đoạn kí ức xuất hiện lúc ở trong đỉnh bạch ngọc là kiếp trước của tôi hả? Không phải bảo là người đầu thai chuyển kiếp thì sẽ không nhớ gì nữa sao? Hơn nữa, đoạn cuối cùng của kí ức đó là tôi chết không cam tâm nên trở thành cô hồn dã quỷ, rồi bị một đạo sĩ đánh cho hồn phi phách tán mà. Sao có thể đầu thai được nữa? Nếu… nếu không phải là chuyển kiếp… thì nó là cái gì?

Nhìn thấy người mặc áo trắng đi tới, từ khi học ở đại học A, tôi càng ngày càng có duyên với bệnh viện. Miêu ca nói rất đúng, phong thủy trường tôi thật không tốt mà.

Không có anh ba ở đấy, đội khảo cổ cũng không dám ở lại di tích thất diệu nữa, nhanh chóng đi theo anh ba đến bệnh viện. May mà tôi chỉ bị bỏng ngoài da, không nguy hiểm tính mạng. Tôi đeo bình dưỡng khí nhìn một đoàn người vây quanh.

Cuối cùng tôi cũng không thể giả vờ ngủ nữa, đằng nào cũng phải đối mặt, tôi mở mắt ra nhìn anh ba. Anh ấy hiểu ý tôi, nên bảo mọi người ra ngoài, trong phòng còn lại hai chúng tôi.

“Cao Hạnh, anh chờ lời giải thích hợp lí của em.” Anh ba luôn nói năng chua ngoa, cho dù em gái nằm giường bệnh cũng chút nhẹ nhàng chút nào.

“Em đi gặp bạn trên mạng, sau đó… Bị lừa bán.” Câu này không hẳn là nói dối nhé, tôi thật sự là đi gặp “bạn trên mạng” Cao Ngạn Quân nên mới gặp mấy chuyện thế này. Tôi vốn cho rằng chỉ những đứa ngốc mới “bị lừa bán”, mà người trong nhà luôn cho rằng tôi là người ngốc, nên tôi bị lừa bán chẳng có gì phải ngạc nhiên.

“Lừa bán em đến di tích thất diệu?” Anh ba vẫn không tin. Cũng đúng thôi, chính tôi còn không nhịn được mà nghĩ, bọn buôn người có học vấn cao đến đâu mà bán người đến chỗ khảo cổ chứ.

“Bọn họ biết anh có mặttrong đội khảo cổ, biết anh là lão Tam thần quyền vô địch, sợ lúc trộm mộ đụng phải anh, nên lấyem làm con tin, lợi dụng xong thìkhiến em…” Tôi nói xong cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt để tăng độ tin cậy.

“Người biếtanh à, thế thì nhất định là người trong nghề, gần đây có một nhóm người luôn đối đầu với Cao gia, có khi nào là bọn họ không nhỉ.” Anh ba cau mày nói, nghĩ một lát thì gõ đầu tôi: “Cái gì mà lão Tam thần quyền vô địch, anh chưa cảnh cáoem còn đặt danh hiệu vớ vẩn cho anh thì sẽ đánh em hả!”

“Anh ba, anh không thể bắt nạt người bệnh, sẽ bị bọn trẻ con nhạo báng đấy.” Tôi xoa đầu ủy khuất nói, ai bảo tôi ngu ngốc hả, tôi giỏi nhất là chuyển đề tài đấy.

“Không được nói với người lạ, không được đi gặp người trên mạng, không được ăn đồ người lạ đưa, nhớ chưa? Còn sai nữa anh sẽ đánh em một trận.” Anh ba dạy dỗ tôi.

Tôi gậtđầu, không nói gì, tôi cũng không phải chó, sao có thể cái gì cũng ăn chứ.

Anh ba gọi người trong đội khảo cổ vào, mọi người vây quanh tôi như nhìn tinh tinh đen trong sở thú. Tôi không biết có nên cười một cái để giữ hình tượng đẹp trong mắt họ không.

“Anh Cao, đây là em gái anh à?” Một khuôn mặt lọt vào mắt tôi, đôi mắt to to trên khuôn mặt tròn, lông mi cong dài, mái tóc xoăn màu nâugiống như búp bê vậy. Trong nháy mắt, tôi hoảng hốt khi thấy cô giống Lâm Tư Giai. Phong cách của Lâm Tư Giai cũng là bộ dạng ngoan ngoãn như thế này.

“Ừ, tiểu Tuệ , emđứng xa con bé ra một chút, ngu ngốc là bệnh có thể lây.” Anh ba không chút khách khí nói.

Lời này thật quen tai, Miêu ca đã từng nói qua, có điều anh ấy bảo tôi đừng lây bệnh của Chu Tinh, còn qua miệng anh ba tôi lại trở thành vi khuẩn gây bệnh, đối mặt với loại đãi ngộ như vậy, tôi muốn Miêu ca cơ.

“Xin chào, tôi tên là Thân Tuệ.” Búp bê giơ tay chào tôi, lúc cô ấy cười rộ lên trên má xuất hiện hai núm đồng tiền thật xinh đẹp.

“Xin chào, tôi tên là Cao hạnh.” Tôi lễ phép mỉm cười trả lời. Lần này anh ba gặp phải vận cứt chó gì mà lại gặp được cô gái đáng yêu như vậy chứ. Thật là tiện nghi cho anh ấy, xem cách gọi tiểu Tuệ, tiểu Tuệ thân thiết kia là biết rồi.

Bọn người anh ba còn có công trình di tích thất diệu phải làm, không thể ngồi mãi ở phòng bệnh với tôi. Hơn nữa tôi cũng không bị thương nặng, đợi bác sĩ xử lý xong tất cả mọi vết thương trên người tôi, tôi tạm biệt anh ba bắt xe về nhà. Không nói rõ được chuyến đi Thiểm Tây lần này là thắng hay thua, tuy cả người tôi chật vật nhưng có một việc khiến tôi tỉnh ngộ, cái gọi là sức mạnh thì phải nắm trong tay mới được. Còn nữa, đám người kia rất hiểu về Cao gia, nhất định trog nhà có nội gián.

Lúc lấy chìa khóa ra mở của. tay tôi run run, mặt nóng lên, hy vọng Miêu ca không có nhà để tôi có thể lén lút về phòng ngủ. Nhưng cố tình Miêu ca lại có nhà, anh ấy nằm trên sofa, ngẩn người nhìn bài vị trên tủ.

“Miêu ca…” Tôi nhỏ giọng gọi.

“Bà xã!”

Tuy Miêu ca là người, nhưng tôi lại có cảm giác trên đầu anh ấy có hai lỗ tai dựng lên, đằng sau lại có cái đuôi lắc lư, giống hệt bộ dạng của con chó trước kia tôi nuôi mỗi khi tôi về nhà.

Cả người tôi toàn mùi thuốc, trên người còn quấn đầy băng gạc, một bộ dạng cương thi trong trò chơi. Đối diện với ánh mắt nghiêm trọng của Miêu ca, tôi gãi đầu pha trò: “Bản cung bị bệnh nhẹ.”

“Em tìm được thứ em theo đuổi rồi sao?” Miêu ca hỏi tôi.

“Còn chưa tìm được, nhưng em cảm thấy em không đi nhầm đường.” Tôi trả lời, đoạn trí nhớ kia sẽ xuất hiện trong đầu tôi mà không có lý do, có lẽ là do oan hồn trong đỉnh báo mộng, có lẽ tôi chính là kiếp sau của cô bé bị thiêu cháy, có lẽ cậu bé đó đầu thai một cách thuận lợi, biết đâu, tôi sẽ tìm thấy cậu bé đó.

May mà điện thoại không bị cháy hỏng, hồn phách Mạnh Kiều không bị làm sao, bây giờ anh ba đang ở Thiểm Tây, không thể về giúp tôi được. Tôi lại không muốn nhờ Miêu ca giúp, anh ấy chỉ là linh hồn sống tạm trên thân thể, tôi sợ ảnh hưởng đến linh hồn anh ấy. Rơi vào đường cùng, tôi phải gọi cho chu Tinh, đương nhiên tôi không định nhờ cô ấy đưa Mạnh Kiều về thân thể mà tôi muốn nhờ cô ấy giới thiệu người giúp tôi.

Chu Tinh khen tôi gọi đúng lúc, sư tỷ cô ấy vừa hay tới thăm cô ấy, theo sự khoa trương của cô ấy thì sư tỷ cô ấy là một đóa kỳ hoa trong giới huyền học, sáu tuổi có thể nhìn thấy quỷ, bảy tuổi có thể đuổi quỷ, tám tuổi có thể bắt quỷ. Những lời Chu Tinh ca ngợi sư tỷ cô ấy có thể viết thành một bài luận văn dài được. Tôi rất nghi ngờ cô ấy là les.

Vì có Chu Tinh làm tiêu biểu nên tôi không dám ôm nhiều hy vọng với sư tỷ cô ấy đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, hẹn gặp họ ở phòng bệnh của Mạnh Kiều. Chu tinh vẫn là bộ quần áo hoa như cũ, sư ty cô ấy lại khiến tôi ngạc nhiên, áo sơ mi trắng và váy đen ngắn, hai chân thẳng tắp thon dài còn đẹp hơn cả Lí Nghi, nhưng trông có vẻ giỏi giang.

“Cao Hạnh, đây là sư tỷ của tôi – Kim Sam, sư phụ nói, sư tỷ là ánh sáng của sư môn, tôi là màu xám của sư môn. ” Chu Tinh giới thiệu chúng tôi với nhau: “Sư tỷ, đây là Cao Hạnh em thường kể.”

Tôi rất muốn biết Chu tinh kể với sư tỷ cô ấy cái gì, có thể là hai chúng tôi trình độ tương đương gì đó…

Tuy Kim Sam là đồng môn với Chu Tinh, nhưng cô ấy rất có bản lĩnh, đốt lá bùa thành tro rồi hòa vào nước đổ vào miệng Mạnh Kiều, lại dùng bút vẽ một ít đồ án trên người Mạnh Kiều.

“Thiên địa nguyên linh, hồn về thân thể, linh bảo hộ tí thể, hình thần như nhất.” Kim Sam cầm bùa thì thầm, lá bùa nghe tiếng tự bốc cháy, tôi lùi về sau mấy bước, bây giờ tôi có chút sợ lửa.

Kim Sam quơ quơ lá bùa cháy lên trước điện thoại, tôi có thể thấy linh hồn Mạnh kiều đi theo lá bùa về lại thân thể.

Mạnh Kiều trên giường mở to mắt, Lí Nghi không nhìn thấy linh hồn Mạnh Kiều rời đi, chỉ thấy Mạnh kiều vốn đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, thì kích động suýt khóc to. Mạnh Kiều giơ hai tay lên nhìn, không tin là mình có thể trở về thân thể.

“Thấy chưa, tôi nói có sai đâu, sư tỷ là ánh sáng của sư môn.” Chu Tinh kiêu ngạo nói.

Chúng tôi đương nhiên rất vui mừng khen ngợi, chỉ thiếu mỗi vỗ tay thôi.

“Đúng rồi, sư tỷ, lần này chị ở đây bao lâu?” Chu Tinh hỏi Kim Sam.

“Lần này không phải đến đây chơi, ba năm trước chị đuổi bắt một lệ quỷ, đột nhiên nó biến mất, chị cho rằng nó bị người khác siêu độ rồi, không ngờ gần đây chị lại cảm nhận được tin tức của nó, ở gần chỗ này.” Kim Sam nói.

“Trước kia em có nghe chị nói về lệ quỷ kia rồi, nó rất lợi hại đúng không? Chị còn đặt tên cho nó mà, gọi là Hắc Ưng đúng không?” Chu tinh nói.

“Chu Tinh, em nói nhiều thế…” Kim Sam mất tự nhiên ho một tiếng, gò má đỏ bừng.

Phốc. Còn đặt tên nữa hả. Gọi là Hắc Ưng à. Tôi phát hiện ra bề ngoài Kim Sam già dặn trưởng thành nhưng nội tâm còn mơ mộng hơn cả loli.