Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 20




“Này, cậu nói xem ngày mai chúng ta nên đi đâu chơi?” Tựa trên ghế salon nhàn nhã nhìn Jung Yunho không chút tinh thần đang đi vào.

“Này…. Tùy cậu a, lấy hộ tôi một cốc nước.” Jung Yunho hữu khí vô lực leo lên giường.

“Sao cậu dám sai bảo tôi.” Quệt miệng nhìn cậu ta, nhưng vẫn rất nghe lời đi lấy nước, cậu ta nhận ly nước, tay chạm vào tay tôi, nhiệt độ nóng kinh người.

“Jung Yunho, có phải cậu sinh bệnh rồi không?” Vừa nói vừa đặt tay lên trán cậu ta, nóng bỏng tay, nhìn kỹ lại, kỳ thật mặt cậu ta đã rất đỏ, bờ môi thiếu nước nứt nẻ, thở ra nhiệt khí.

“Hình như là vậy….Thảo nào chỗ kia càng ngày càng nặng….” Hừ… Sinh bệnh cũng không quên trêu chọc tôi.

“Khó chịu sao? Tôi đi lấy đá cho cậu chườm.” Không nhanh hạ sốt thì ngày mai sao có thể đi chơi với tôi được a….

Lấy mấy cục đá trong tủ lạnh, bao ở trong khăn mặt rồi đặt lên trán cậu ta, trạng thái yêu ớt mong manh lúc này thật đáng yêu làm sao. Vậy mà lại cạo sạch lông của Vik! Còn để tôi ăn cặp lồng! Người này nhiều lúc lại đáng ghét vậy. Đột nhiên nhớ tới lần đầu chúng tôi gặp mặt hồi nhỏ.

Tôi sáu tuổi nắm chặt tay ba đi vào một biệt thự, ba nói đây là nhà của cấp trên mới của ông, lúc đó ba cũng chỉ vừa mới vào làm tại công ty của Jung thúc thúc, rồi chậm rãi leo lên vị trí giám đốc. Jung thúc thúc bước từ trên tầng xuống, dắt theo một cậu con trai tầm tuổi tôi, bất quá cậu ta rất kiêu căng, vênh váo nhìn tôi, thật sự rất đáng ghét.

“Yun Yun, con dẫn Jaejoong ra vườn hoa chơi.” Jung thúc thúc vỗ lưng cậu ta, chỉ vào tôi.

Tôi lùi về phía sau một tiếng, ba nắm chặt tay tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi không có lên tiếng, lúc đó mới sáu tuổi, tôi không rõ cảm giác đó là gì, sợ hãi sao? Hay là không dám tiếp xúc? Cho tới bây giờ cũng không biết. Nhưng lại nhớ rõ lúc cậu ta dắt tay tôi đi ra ngoài đại sảnh, tim đập rất nhanh.

“Ba cậu ngược đãi cậu sao? Đầu cậu sao lại nhỏ vậy, kêu có vang không nhỉ…” Tôi nghĩ là do tuổi còn nhỏ, yếu về mặt ngôn ngữ, những lời này tôi nghe không hiểu gì cả, còn trì độn vuốt đầu của mình, kêu vang sao? Là muốn gõ à? Cậu ta muốn dùng đầu tôi để gõ trống?! Người này thật đáng sợ…. Bất quá cậu ta thực sự làm như vậy, liên tục gõ lên đầu tôi hai cái.

“Hô ~ Để tớ xem dưa hấu đã chín chưa ~”

“Ô ô….” Thật sự rất đau a, thật đáng sợ!”

……

“Ha ha….” Bất tri bất giác cười rộ lên, sao tôi lại đáng yêu vậy.

“A…. Cậu mê đắm nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười cái gì….” Jung Yunho trợn mắt, sắc mặt ửng hồng, thực sự là mê người ~ Bất quá, tôi sẽ không sinh cảm tình với chính mình a ~

Tôi chọc chọc mũi cậu ta: “Đừng tự kỷ nữa! Tôi đang nhớ lại chuyện hồi xưa của chúng ta, nếu như đổi lại thân thể, tôi nhất định phải báo thù! Gõ cho đầu cậu thành cái mõ luôn!

“Khụ khụ…. Với thân thể này của cậu, tôi phất tay một cái cậu nằm trên mặt đất rồi, cậu xem hiện tại tôi bị bệnh đấy, chẳng phải là do cậu sao…”

Cắt…. Tuy nói rằng tôi gầy yếu hơn, nhưng bình thường rất ít khi bị bệnh, chẳng lẽ đây là phản ứng linh hồn bài xích thân thể trong truyền thuyết? Tôi liệu có thể đột nhiên miệng sùi bọt mép, tứ chi co rút. Sợ run cả người, thật đáng sợ, không nghĩ tới còn có tác dụng phụ! Bà lão, lần sau hại người, nhớ phải làm cho thoả đáng a!!!

“Cậu đừng có nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt a, thở ra nhiệt khí khiến tôi khó chịu muốn chết.”

“Hô ~….” Vừa mới nói xong vậy mà cậu ta lại thở ra nhiệt khí trước mặt tôi, nóng hầm hập luôn, khiến cho tôi nhất thời mê ly, chân tay có chút luống cuống.

“Cậu!!!! Nhanh ngủ đi!” Tức chết tôi rồi! Đây quả thực là khiêu khích trần trụi mà!

“Kim Jaejoong…..” Ngữ khí ôn nhu đến khó tin…

“Huh?”

“Tôi thích cậu…..”

“Cái gì?!” Tôi không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ là tôi nóng quá hồ đồ rồi?! Không đúng! Rõ ràng là cậu ta phát sốt mà….

“Ha ha, nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu kìa, hô,…. Nói đúng là: Tôi thích bắt nạt cậu….” Nói xong che miệng cười, thật là vô sỉ…

“Cậu sao lại nhàm chán như vậy! Cậu cho mình là mấy cậu công tử siêu chảnh trong tiểu thuyết à!” Cứ coi như vậy, tôi cũng không phải là con vịt xấu xí trong tiểu thuyết.

“Ha ha…. Cậu vẫn ngốc như vậy, một chút cũng không thay đổi.”

“Cậu đừng nói nữa!” Tôi dùng tay chặn miệng cậu ta lại, phiền chết rồi! Cái cảm giác chán ghét siêu cấp chán ghét khi bé lại chạy về!!!

Cậu ta giảo hoạt cười cười, lè lưỡi liễm lòng bàn tay tôi.

“Ah!” Thật buồn nôn! Lại khiến cho tôi nhớ tới đầu lưỡi ướt sũng ban ngày. Ọe…. Khống chế không nổi chậy về phía WC, chẳng lẽ tôi mang thai? -_-||| Sao lại dễ buồn nôn vậy….

Kết quả ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi đang ngồi trên bồn cầu.

Nhìn bộ dạng ốm yếu của tên kia, xem ra đi ra ngoài chơi là không có hi vọng rồi, tôi có lẽ nên phát huy tinh thần của người tốt chăm sóc cậu ta một ngày vậy.