Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 168: Đấu cầm




Editor: Xám

Tiếng đàn kia thoạt nghe thanh thanh lạnh lạnh, giai điệu du dương, nhưng sau khi ngươi sa vào trong khúc nhạc, sẽ phát hiện ra khúc nhạc đó mê man mà chán chường, cứ giống như ngươi đặt mình lên cánh đồng tuyết mênh mông, không phân biệt rõ phương hướng không nhìn thấy đường đi, khắp nơi đều thê lương. Nhưng hễ là trong lòng ngươi có đau khổ, có không cam chịu, đều sẽ phóng đại vô hạn trong khúc đàn, khiến ngươi cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì, khiến ngươi muốn vung đao chấm dứt. Mà càng làm người ta trí mạng hơn là, tiếng đàn kia liên tục chui vào màng nhĩ, lại mang theo sát khí mạnh mẽ.

Nếu như là người không có nội lực hoặc là người có nội lực yếu kém, sẽ cảm thấy hình như có vật nặng nện vào lồng ngực, đau âm ỉ khó nhịn, hoàn toàn không chịu được khúc nhạc thế này.

Tần Cửu không dám nghe kỹ, xé một miếng vải góc áo xuống nhét vào trong tai. Chính vào lúc này, khúc nhạc đột nhiên chuyển thành điên cuồng, một nữ tử xiêu vẹo ngã xuống mặt đất, khóe môi trào ra một dòng máu tươi, đã không chịu nổi mà chết đi.

Trong lòng Tần Cửu sợ hãi.

《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, khúc nhạc này lại là《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》mà người người trên giang hồ nhắc đến là biến sắc.

Cho dù thế nào Tần Cửu cũng không ngờ, Tiêu Nhạc Bạch lại tấu khúc nhạc ấy vào lúc này.

Tương truyền, 《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》là sáng tác của một cầm nương trên giang hồ, tên ban đầu là《 Thiên Âm Bát Điệu 》. Lúc đầu, tiếng đàn này chỉ là để mê hoặc tinh thần con người, là khúc nhạc mê hoặc trong kỹ quán. Sau này, có một nhân sĩ giang hồ, lúc tấu khúc này, lại rót nội lực vào, lập tức khúc nhạc này không chỉ mê hoặc lòng người, còn có thể tổn thương tính mạng con người, sau được người ta dần dần cải tiến, bèn trở thành《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》như hiện giờ.

Nhưng khúc nhạc này thất truyền đã lâu, người biết đàn khú nhạc này rất ít. Tiêu Nhạc Bạch vốn đứng đầu trong bốn bậc thầy đàn sáo, biết đàn cũng không lạ.

Nàng hiểu thuật công kích bằng tiếng đàn này, nếu như tinh thần ngươi không đặt lên khúc nhạc, tổn thương phải chịu sẽ giảm đi rất nhiều.

Huệ phi không sao, cũng chính là nói, trước đó bà ta đã có chuẩn bị. Không hề nghi ngờ, điều này cũng chứng minh, Tiêu Nhạc Bạch cũng là người của Thiên Thần tông. Vào lúc này bọn họ lựa chọn cách thức công kích đó, thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.

Trong điện Minh Nguyệt, có Khánh Đế, ít nhất bây giờ ngài vẫn không thể chết. Có Lưu Liên, và cả mấy vị trọng thần. Mà trong điện Đan Hà này, có Chiêu Bình công chúa, Thượng Sở Sở Thượng Tư Tư, ma âm này còn tiếp tục tấu, mọi người đều sẽ không chịu nổi. Cho dù có chịu được, Thiên Thần tông đưa người đến giết, ai có thể ngăn cản được? Viên Bá dẫn kiêu kỵ ngăn chặn Kim Ngô Vệ ở bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, Nhan Duật chỉ huy cung nỏ thủ của hắn cũng đã ra ngoài Minh Nguyệt sơn trang. Kiêu kỵ bảo vệ bên ngoài điện rõ ràng cũng bị ma âm ảnh hưởng, chỉ có vài người công lực cao một chút tiến vào cứu viện.

Lúc này ở trong hai điện, người chịu ảnh hưởng của tiếng đàn ở mức vừa phải chỉ có hộ vệ tùy thân của Khánh Đế, hộ vệ Yên Vân Châu của Thượng Tư Tư và người có võ nghệ khá cao của Tố Y cục. Nhưng đây chỉ là tạm thời, ma âm này tiếp tục tấu một lát nữa, chỉ e rằng người trong hai điện này sẽ bị diệt hết sạch.

Tỳ Ba đứng ở phía sau Tần Cửu chịu đựng tiếng đàn sục sôi hành hạ đã rút bảo kiếm ra, Tần Cửu giơ tay ngăn hắn lại.

Nếu như Tiêu Nhạc Bạch có thể diễn tấu《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, hiển nhiên võ nghệ của hắn không yếu, chỉ chốc lát e rằng không giết nổi hắn. Huống hồ còn có người của Thiên Thần tông bảo vệ hắn, việc khẩn cấp trước mắt, chính là cứu người trong điện.

Ánh mắt của nàng nhìn xung quanh điện Đan Hà một vòng, điện Đan Hà gần điện Minh Nguyệt, rõ ràng là cung điện của phi tử của Khánh Đế, nhạc cụ như đàn ngọc cũng không ít. Tần Cửu nhìn thấy trên chiếc bàn gần cửa sổ, bày một cây đàn ngọc. Nàng bước nhanh tới, quỳ xuống trước bàn. Tỳ Ba đứng ở phía sau, tay cầm bảo kiếm bảo vệ nàng.

Huệ phi nhìn thấy Tần Cửu ngồi trước bàn đàn, nhíu mày hỏi: "Tần Cửu, ngươi muốn làm gì? Lẽ nào muốn hợp tác với Tiêu đại tư nhạc?"

Tần Cửu thản nhiên liếc Huệ phi một cái, không buồn đáp lời bà ta, mà nhíu mày hơi do dự, mười ngón gảy nhẹ, tiếng đàn du dương bật ra.

Đây là một khúc 《 Tố Tâm 》.

Tiếng đàn thanh tịnh mênh mang, giống như truyền đến từ chân trời. Âm điệu khúc nhạc trong trẻo, đi vào lòng mọi người như nước chảy róc rách, đây là một khúc nhạc ngưng thần tĩnh tâm an ủi đau thương thật sự.

Khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch tấu lên đau buồn đê mê bao nhiêu, khúc nhạc Tần Cửu diễn tấu lại vui vẻ cổ vũ bấy nhiêu;

Khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch điên cuồng mê dại bao nhiêu, khúc nhạc của Tần Cửu lại bình thản tĩnh mịch bấy nhiêu.

Hai loại giai điệu đấu tranh trong điện, giống như gió đông và gió tây, khi thì ngươi áp đảo ta, khi thì ta áp chế ngươi. Khi《 Tố Tâm 》áp chế《 Thiên Tuyệt bát điều 》, mọi người trong điện bỗng cảm thấy đau khổ dần biến mất, dần dần tỉnh táo lại, lồng ngực cũng không bị đè nén nữa.

Bóng đêm càng đậm hơn, Minh Nguyệt sơn trang bị bao phủ trong ánh trăng mịt mờ. Tiếng đàn liên tục không ngừng bay ra ngoài từ khung cửa sổ trong điện, lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm.

Lúc này, ở bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, chiến sự đã tiến vào trạng thái giằng co.

Dưới sự viện trợ của phủ binh của Nhan Duật và hộ vệ Thượng Tư Tư đưa đến, đã nhiều lần đẩy lùi tấn công của Kim Ngô Vệ. Nhưng sức chiến đấu của Kim Ngô Vệ do Nhan Túc tự mình dẫn đầu cũng rất mạnh, tiếp tục thế này, nếu hai bên đều không có quân cứu viện, chỉ sợ vẫn còn giằng co một thời gian dài.

Nhan Duật khoanh tay đứng lặng ở trên một sườn dốc cao, nhìn dãy núi trập trùng dưới bóng đêm, nhìn binh sĩ giao chiến chi chít, con ngươi dài hơi híp lại.

Chiêu Quân mặc một bộ y phục bó sát, đứng bất động ở bên cạnh Nhan Duật, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, nhìn chiến sự này, đến lúc nào có thể phân thắng bại?"

Nhan Duật chậm rãi nghịch ngọc bội trong tay, thản nhiên nói: "Trước bình minh chăng, Kim Ngô Vệ của An Lăng Vương không dễ dàng đánh bại như vậy."

"Vương gia, điện Minh Nguyệt có biến." Một bóng người hiện ra từ trong bóng đêm, đi đến trước mặt Nhan Duật thấp giọng bẩm báo.

Người này chính là Liêu ban chủ của gánh hát Hồi Xuân, Nhan Duật lệnh cho ông ta ở cách điện Minh Nguyệt không xa quan sát tình hình trong điện.

"Sao vậy?" Chân mày Nhan Duật nhướn lên, chậm rãi hỏi: “Là Thiên Thần tông sinh biến sao?"

Liêu ban chủ gật gật đầu: “Tiêu Nhạc Bạch đã tấu ma khúc, nếu không phải ta cách khá xa, sợ là cũng bị tiếng đàn mê hoặc rồi."

"Tiêu Nhạc Bạch sao? Thiên Thần tông quả là chỗ nào cũng nhúng tay vào."

Nhan Duật ngẩng đầu, cảm khái một câu với vầng trăng như ngọc, ngay sau đó, hắn khẽ cười, xoay người dẫn người đi về phía Minh Nguyệt sơn trang, nhưng lại đột nhiên ngừng chân, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía Lệ Kinh ở nơi xa.

Từ chỗ dốc cao của hắn, có thể mơ hồ nhìn thấy đèn đuốc vạn nhà chi chít của Lệ Kinh, giống như vì sao trên trời, lại giống như ánh sáng đom đóm trong bụi cỏ đêm hè. Hắn từ từ híp mắt lại, nói với Liêu sư phụ: "Liêu sư phụ, Minh Nguyệt sơn trang quay lưng lại với rừng núi, với khinh công của ông, có thể thuận lợi leo lên, ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang không?"

Liêu sư phụ gật gật đầu.

Nhan Duật tháo nhẫn ngọc bích của mình xuống khỏi tay, giao đến tay Liêu sư phụ nói: "Đi truyền tin cho Nhiếp Nhân đi, bảo hắn dẫn binh đến cứu viện, nếu như Thiên Thần tông hành động, chỉ sợ không chỉ ở Minh Nguyệt sơn trang."

Liêu sư phụ đáp lại một tiếng, lập tức đi vào bên trong trang.

"Vương gia, cứ như vậy, chẳng phải sẽ để lộ quan hệ của vương gia và Nhiếp tướng quân sao?" Chiêu Quân ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Nhan Duật thản nhiên hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua rừng núi bao la, cười nói: "Vậy thì phải cảm tạ Nhàn phi nương nương rồi, bà ta đã trộm kim bài của Thánh thượng, chúng ta sẽ có thể nói, là bà ta điều động Nhiếp Nhân bằng kim bài. Sau khi Nhiếp Nhân đến Minh Nguyệt sơn trang, phái người âm thầm thăm dò tình hình chiến đấu, biết kim bài là bà ta trộm."

Chiêu Quân nghiêng đầu cười nói: "Vẫn là vương gia suy nghĩ chu toàn, dù thế nào nô tỳ cũng không nghĩ ra. Cho dù thế nào, trước tiên để Nhiếp tướng quân đưa binh đến đây."

"Bản vương dẫn người đến điện Minh Nguyệt, ngươi nhanh chóng bẩm báo tình hình của điện Minh Nguyệt với Viên Bá!" Nhan Duật trầm giọng ra lệnh.

Chiêu Quân đáp lại một tiếng, lập tức đi tìm Viên Bá. Nhan Duật lại vẫy tay một cái, có người dắt một con ngựa tới, hắn xoay người lên ngựa, dẫn người lao vào trong Minh Nguyệt sơn trang. Đường trong sơn trang quanh co ngoằn ngoèo, Nhan Duật thúc ngựa băng qua một bụi hoa lớn, vòng qua một vài cung điện, cuối cùng bên tai đã nghe thấy tiếng đàn như có như không. Thoạt nghe khúc nhạc này như có như không tựa tiếng gió, nhưng nghe thật kỹ, trong con ngươi đen của Nhan Duật lập tức hiện lên vẻ sắc bén.

Nếu như hắn không nghe lầm, khúc Tiêu Nhạc Bạch đàn là《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》.

Lúc này, hắn vô cùng lo lắng cho người vẫn còn ở trong điện, quất ngựa phi nhanh như tên bắn. Chính vào lúc này, lại có tiếng đàn giống như tiếng trời vang lên đuổi theo《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》.

Tiếng đàn này trong trẻo du dương, êm tai tuôn trào, ca về giang sơn xã tắc, kể ra những dịu dàng hiền hòa chứa chan vô tận.

Tiếng đàn này dường như có thể gột rửa tâm hồn con người, nghe vào, dường như cảm thấy cả con người cũng trở nên cực kỳ cao quý.

Tiếng đàn cứ như vậy xuyên qua cung điện trùng điệp của Minh Nguyệt sơn trang, bay lượn xung quanh hắn, cố ý vô ý mà mê hoặc ý thức của hắn.

Hắn không biết tên của khúc nhạc này, nhưng rất nhanh, hắn đã biết, khúc nhạc này nhất định khác với《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, 《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》 là khúc nhạc hại người, mà khúc nhạc này, không hề nghi ngờ là khúc nhạc cứu người.

Khúc nhạc này đang tranh đâu với《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》.

Hai khúc nhạc truy đuổi, quấn lấy nhau, tranh đấu, giằng co trong bóng đêm, giống như quyết đấu vô hình giữa cao thủ.

Nhan Duật cũng bị tiếng đàn giao đấu quyết liệt này làm cho hãi hùng khiếp vía.

Là ai?

Là ai có thể đấu cầm với Tiêu Nhạc Bạch đứng đầu bốn bậc thầy đàn sáo như thế này?

Nhan Duật bước nhanh hơn, khi sắp đi vào điện Minh Nguyệt, hai tiếng đàn đang giao đấu lại truy đuổi hợp hai thành một, cuối cùng khúc nhạc kia đã hóa giải lệ khí (sự tà ác) của Thiên Tuyệt Bát Điều, khiến cho Tiêu Nhạc Bạch cũng bắt đầu tấu theo khúc nhạc của nàng.

Nhan Duật thở phào nhẹ nhõm, hắn đẩy cửa điện ra kêu ầm một tiếng.

Ánh nến nhảy múa trong điện Đan Hà, trước bàn đàn gần cửa sổ, Tần Cửu đang ngồi gảy đàn.

Xem dáng vẻ những người khác trong điện đều bình yên vô sự, dường như thần trí đều tỉnh táo. Thượng Tư Tư, Thượng Sở Sở, Chiêu Bình công chúa, nhìn qua đều không có gì quá đáng ngại, trong lòng Nhan Duật thả lỏng, ít nhất mấy người này đều không thể xảy ra chuyện.

Mọi người nhìn thấy cửa điện bị đẩy ra, bèn đồng thời nhìn về phía hắn.

Chỉ có một người không nhìn hắn, chính là Tần Cửu.

Nàng vẫn đang gảy đàn, hình như đang đàn đi đàn lại khúc nhạc kia, khúc nhạc đó khiến trong lòng người ta khoan khái vô cùng.

Ánh mắt Nhan Duật vô ý đảo qua dây đàn trước mặt nàng, kinh ngạc phát hiện ra trên đàn lại chứa đầy sợi đỏ thẫm. Bảy sợi dây đàn đã đứt mất bốn sợi, chỉ còn lại ba sợi dây đàn, có thể thấy đấu cầm vừa rồi kịch liệt đến mức nào.

Ngón tay ngọc thon dài của Tần Cửu đã bị dây đàn đứt cắt nát, máu tươi của ngón tay theo sự khuấy động kịch liệt của mười ngón mà khẽ bắn tung tóe, ở phía trên đàn đã hình thành mưa máu ào ào khiến người ta kinh tâm động phách.

Một cơn ớn lạnh trong phút chốc đã nắm chặt lấy hắn, dường như cả trái tim cũng trở nên co rút trong nháy mắt, một cơn co rút đau đớn khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng Tần Cửu vẫn đang gảy đàn, nàng không thể dừng, ít nhất trước khi tiếng đàn của Tiêu Nhạc Bạch ngừng nàng không thể dừng lại trước.