Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 136: Xuất hiện ấn tượng




Diệp Thừa Thiên không coi Bạch Thủy Nham ra gì, quá lắm là một con rối, vẫn nhìn Tô Kiệt, lạnh lùng nói: "Nếu Lục Lâm bang định trảm tận sát tuyệt vậy Diệp gia dù đến người cuối cùng cũng phải khiến các ngươi trả giá đắt."

"Con cháu Diệp gia tương lai sẽ trả lại các ngươi theo cách đáng sợ nhất." Đại trưởng lão điều tức một lúc, khí sắc khá lên, từ từ quay người lại, lạnh lùng thốt.

Diệp Thừa Thiên để Diệp Lam và Diệp Thi Nhi đi vì đề phòng giây phút này, bất quá kỳ vọng lớn nhất của đại trưởng lão là thiếu niên hai lần tạo ra kỳ tích – Diệp Phong.

"Đáng tiếc… các ngươi không đợi được ngày đó." Bạch Thủy Nham cười lạnh: "Diệp Phong được các ngươi kỳ vọng đã bị Tô Kiệt thiếu gia và thủ hạ đánh ngã xuống Ninh Tĩnh hạp cốc, cả thi thể cũng không tìm được."

Cái gì! Diệp Thừa Thiên và hai trưởng lão đều nhợt nhạt mặt mày, lẽ nào ông trời muốn Diệp gia vong. Diệp Lam và Diệp Thi Nhi không thể so với thiên phú tu luyện biến thái như Diệp Phong. Chúng nhân đều thấy tuyệt vọng.

"Hôm nay là ngày Diệp gia diệt môn. Giết hết cho ta!" Bạch Thủy Nham lại gầm lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đồng thời, A Ngốc cùng A Qua dồn chú ý lên ba võ sư Diệp gia. Hai danh lục giai võ sư đối chiến ba sơ giai võ sư, phần thắng lớn hơn nhiều, hà huống, Lục Lâm bang còn một nhất giai võ sư nữa, hắn lại chọn nhị trưởng lão có thực lực thấp nhất. A Ngốc cùng A Qua chắc sẽ nhanh chóng giải quyết Diệp Thừa Thiên và đại trưởng lão.

Một khi ba võ sư Diệp gia thất bại, trận chiến này coi như phân thắng bại.

Diệp gia chúng nhân đều tỏ rõ quyết tử. Đến nước này chỉ còn cách liều mạng, kéo thêm địch nhân nào hay tên đó. Dù Diệp gia diệt vong cũng không để Bạch Thủy gia dễ dàng.

Ngay lúc song phương sắp bùng nổ thì đột nhiên vang lên tiếng quát, như sấm động bên tai chúng nhân.

"Ai dám lớn lối diệt Diệp gia? Ra đây đấu với Diệp Phong mỗ."

Giọng nói này quá quen. Diệp Thừa Thiên, Bạch Thủy Nham, Tô Kiệt đều giật mình, Diệp Thừa Thiên hớn hở kinh ngạc còn Bạch Thủy Nham và Tô Kiệt kinh hãi, không dám tin vào tai mình.

"Ầm, ầm, ầm!" Tiếng động rung màng tai từ phía sau nhân mã Bạch Thủy gia vang lên, Diệp Phong thi triển Điệp động xung phong lao tới với uy thế sét đánh không kịp bưng tai. Vừa lao vào đám đông, gã lướt thẳng đến chỗ Bạch Thủy Nham.

Tuy còn nhân thủ chặn đường nhưng gã không để tâm.

"Cút!" Gã lao tới như sấm sét, thân thể mang theo lực đạo hồn hậu, võ đồ và võ sĩ tầm thường bị đại lực hất văng, giữa đám đông xuất hiện một lối.

Điệp động xung phong, môn thể kỹ công kích.

"Bát điệp chấn!" Nhìn rõ Bạch Thủy Nham, Chấn thiên chùy vẽ lên một vòng cung hung hãn đập vào eo đối phương. Bạch Thủy Nham vội vàng giơ lợi phủ lên đón.

Keng! Hai tay lão chìm trong chấn kích quỷ dị, liên miên bất tuyệt, hự lên một tiếng, thân thể không tự chủ được văng đi, đập ngã hai, ba thủ hạ mới loạng choạng đứng dậy được.

Gã múa trọng chùy vun vút, nở nụ cười nhạt chế nhạo: "Xin lỗi… gần đây thực lực tăng quá nhanh, hình như xuất thủ hơi nặng khiến Bạch Thủy gia chủ mất mặt trước mặt thủ hạ."

Sắc mặt Bạch Thủy Nham thoạt đỏ thoạt trắng, run rẩy không nói thành lời. Thực lực Diệp Phong sao tăng nhanh đến thế? Lúc trước gã sử dụng bí thuật mới miễn cưỡng trọng thương nhất giai võ sư Bạch Thủy Lệ, hơn nữa sau đó gã gần như tàn phế, còn hiện tại chỉ thuận tay công kích là gã tạo cho lão áp lực lớn như thế, lẽ nào gã đã thăng lên cấp võ sư?

Sao có thể như thế?

"Ngươi không chết?" A Ngốc cùng A Qua đều kinh hãi, rơi từ độ cao ngàn thước thì dù hai huynh đệ cũng tan xương, sao gã vẫn sinh long hoạt Hổ thế kia.

"Đã để các ngươi thất vọng." Gã hoàn toàn không coi nhân mã Bạch Thủy gia vào đâu, thong thả đi đến trước mặt Diệp Thừa Thiên, võ giả quanh đó không ai dám tới gần, tự giác nhường đường.

Thái độ huênh hoang của gã khiến cảm giác ưu việt của Tô Kiệt cảm thấy tổn thương trầm trọng, nghiến răng cười lạnh: "May mắn không chết còn dám tự đâm đầu vào lưới, lần này… ta không cho ngươi cơ hội chạy nữa."

"Thêm ngươi thì Diệp gia cũng khó thoát vận mệnh bị diệt." Bạch Thủy Nham nén cơn chấn kinh trong lòng xuống. Dù Diệp Phong có thực lực võ sư nhưng phe lão có tới năm người, trog đó hai người là lục giai, chiếm ưu thế tuyệt đối. Về phương diện võ sĩ, Bạch Thủy gia và Lục Lâm bang hợp lại cũng hơn Diệp gia một phần.

Chỉ cần lực áp chế từ giai tầng võ sư là đủ quyết định thắng bại.

"Đáng tiếc…" Diệp Phong hơi nhếch mép, cười lạnh: "E rằng lại khiến các vị thất vọng, ai bảo mỗ chỉ một mình…"

Dứt lời, từ hướng Diệp Phong xuất hiện, mấy chục thân ảnh nhanh nhẹn lao tới, do Hầu thị huynh đệ dẫn đầu, tạo thành hình mũi đao nhọn, lao thẳng vào lối đi Diệp Phong mở ra lúc trước.

"Bọn cẩu tặc Lục Lâm bang, hầu gia gia đến đây." Chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng vang lên, Hầu thị huynh đệ lướt vào đám đông như ánh chớ, thi triển hợp kích võ kỹ, nhân mã Hồng Diệp bang cũng nhân cơ hội vào theo, cùng thi triển tuyệt chiêu. Liên quân Bạch Thủy gia và Lục Lâm bang đang chú ý đến Diệp Phong, lập tức bị đánh cho xiểng niểng.

Nếu Diệp Phong xuất hiện khiến người Diệp gia thấy hy vọng thì lực lượng Hồng Diệp bang xuất hiện khiến tia hy vọng đó biến thành kinh hỉ đến phát cuồng, ai nấy đều kích động và hưng phấn.

"Ha ha, hay lắm." Hồng Diệp bang chúng không tham công, thành công trọng thương mấy võ sĩ của đối phương rồi liền lập tức xuyên thấu vòng vây, đến sau lưng Diệp Phong.

Nhất thời, sĩ khí Diệp gia cao vút. Nhân mã Bạch Thủy gia đã áp sát bất giác đều nhìn về phía tộc trưởng Bạch Thủy Nham. Đôi diện Diệp gia có thêm hơn hai mươi võ sĩ, chúng nhân hiển nhiên hơi hoảng sợ.

Tình hình biến đổi đầy kịch tính. Hầu thị huynh đệ liên thủ khả dĩ đấu với võ sư cấp thấp, phe Diệp gia cũng có năm người đạt tới thực lực võ sư, ở tầng lớp võ sĩ, có thêm hơn hai mươi hảo thủ Hồng Diệp bang gia nhập, Diệp gia chiếm ưu thế hơn hẳn. Nếu hỗn chiến thì khó nói trước ai thắng ai bại.

"Dư nghiệt Hồng Diệp bang." Tô Kiệt xanh lét mặt mày, thực lực phe hắn vốn tuyệt đối áp chế đối phương, sau khi Diệp Phong xuất hiện thì không còn nữa. Nếu A Ngốc cùng A Qua không cùng là cao giai võ sư thì trận chiến này e rằng không có nổi một thành chiến thắng.

"Được rồi, nhân thủ đủ rồi." Diệp Phong mỉm cười liếc Tô Kiệt và Bạch Thủy Nham, nhạt nhẽo nói: "Hai vị… muốn đấu thế nào?"