Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 309: Vô Song môn




Bảy ngày sau, trong Mộ Quang thành dựng lên một tòa tế đài cao vút.

Vô số linh đài, bài vị được đặt lên, còn không ít bia đá khắc tên người đặt chỉnh chỉnh tề tề khắp tế đài rộng cả trăm thước vuông.

Tụ Nghĩa đường có hơn trăm thành viên, Diệp gia còn lại mấy chục tộc nhân, Hồng Diệp bang chừng mười người, kể cả Diệp Phong, Liệt Vô Song, huynh muội Lý Ngọc… đều đứng dưới tế đài tế bài thân nhân, bằng hữu, đồng môn, tộc nhân đã chết dưới tay Lục Lâm bang.

Tô Chiến Thiên cùng ba võ tông trưởng lão bị đưa đến dưới tế đài, trói vào cọc gỗ. Mỗi người đi qua đều lấy dao ra vạch một nhát. Thoáng sau cả bốn đầm đìa máu, thê thảm không nỡ nhìn. Sau khi tất cả đã trút giận, Diệp Thừa Thiên, Lý Ngọc và Hầu thị huynh đệ cầm đao chặt đầu chúng.

Hiện trường sụt sùi, thù nhà nợ máu bao năm sau cùng cũng kết thúc. Diệp Phong đứng dưới đài, lòng đầy cảm khái.

Hồng Diệp thư! Thư thư thấy không? Sau cùng đệ cũng báo thù được cho thư thư, chọ bá phụ bá mẫu. Đệ đã hoàn thành lời hứa khi xưa với thư thư. Chỉ là… giai nhân đã không còn, chỉ để lại cho gã vô hạn buồn đau. Đến hôm nay gã mới nhận ra mình bất chấp tất cả điên cuồng tu luyện, liên hợp lực lượng, lập ra thế lực và cả hận ý ngút trời với Tô Chiến Thiên, tất cả đều từ bức tranh đỏ rực đẹp đẽ thê lương ngày đó.

Gã nắm chặt quyền đầu, khớp ngón tay trắng nhợt đi. Hơn hai năm rồi, vì món nợ máu và lời hứa, gã cơ hồ không ngưng không nghỉ, giờ cũng trút được gánh nặng, từ rày sẽ không phải gánh vác gì nữa, có thể chuyên tâm bước lên con đường võ đạo đỉnh cao.

Nhất thời, tâm cảnh gã biến hóa theo mức nào đó, phảng phất giải được gút mắc. Chướng ngại vốn nỗ lực bao lâu nay không phá được giờ lại có dấu hiệu bị xung phá.

Gã vẫn dừng lại ở mức sơ cấp lĩnh ngộ cảnh giới Nghĩ thần của Nguyên Thần quyết, hai năm nay không tiến bộ gì. Hôm nay đột nhiên đạt tới trung cấp, bao nhiêu ảo bí khó lòng tham ngộ chợt lướt qua óc như đèn cù, cảm giác khai khiếu khoáng đạt đó khiến tu vi cảnh giới của gã tiến thêm một bước cực kỳ quan trọng.

Nguyên Thần quyết vốn là đạo thiên địa tự nhiên, trước đây gã câu chấp vào cừu hận, khó lòng đạt đến tâm cảnh nối thông với thiên địa nên không thể tăng tiến về cảnh giới. Hiện tại gã rũ bỏ được hận thù, cộng thêm hai năm gia tăng tu vi và trải qua chiến đấu nên đốn ngộ phá giải tâm chướng là chuyện tất nhiên.

Đề thăng này không liên quan đến tu vi, nhưng rất có ích cho tăng trưởng thực lực trong tương lai của gã. Nhiều lần giao đấu với võ tông, gã có đôi chỗ tâm đắc về khống chế thiên địa chi lực, đợi khi thời cơ chín muồi, nguyên lực sung mãn thì sẽ dễ dàng phá được chướng ngại của cảnh giới võ tông.

Thời cơ đó, không còn quá xa vời nữa.

oOo

"Diệp Phong, tiếp theo sẽ thế nào?" Trong đại sảnh Tụ Nghĩa đường, một toán thành viên chủ chốt tụ tập. Lý Ngọc và Lăng Vân nhìn gã chằm chằm đợi nghe chủ ý.

Còn hai ngày nữa là đàm phán với ba nhà để phân chia lợi ích sau khi Lục Lâm bang bị diệt. Nhưng Tụ Nghĩa đường và Diệp gia vẫn chưa định rõ được quan hệ. Tụ Nghĩa đường có thủ lĩnh là Lý Ngọc, thành viên hạch tâm là những nhân vật cốt cán của Tụ Nghĩa xã như Lăng Vân; còn Diệp gia gồm tộc nhân cũ của gã và một vài cao thủ Hồng Diệp bang.

Huynh đệ Tụ Nghĩa đường dĩ nhiên tôn trọng gã, họ có được thành tựu hôm nay cũng là nhờ linh dược và linh dịch của gã. Bất quá, bảo họ xu phụ Diệp gia, trở thành ngoại tộc phụ thuộc tất rất nhiều người không cam lòng. Đầu quân vào tông tộc không phải mọi người đều có thể chấp nhận.

"Mỗ muốn nghe ý kiến của các vị." Diệp Phong mỉm cười, nhận ra mối lo lắng của Tụ Nghĩa đường, gã với Diệp gia là thân tình huyết mạch, còn với Tụ Nghĩa đường là đồng cam cộng khổ, bên nào quan trọng hơn? Gã không nói rõ ràng nhưng khẳng định sẽ không miễn cưỡng phe nào chấp nhận một việc họ không muốn.

"Nếu muốn thật sự đứng vững ở Vân Châu, cần hai bên hợp lực lại, sẽ có tiền đồ phát triển hơn." Lăng Vân nói thật lòng: "Nhưng muốn hợp lại thì phải theo cách nào?"

Tụ Nghĩa đường đương nhiên muốn giữ hình thức bang phái, còn Diệp Thừa Thiên lại hy vọng vào hình thức gia tộc để Diệp gia phát triển thành một thế gia hùng mạnh. Mâu thuẫn này bộc lộ ra sau khi Lục Lâm bang bị đánh gục. Đương nhiên, không phải tranh đoạt tư lợi mà là xung đột giữa thói quan và quan niệm của song phương.

Diệp Thừa Thiên trầm mặc. Tất cả cứ để gã nói xong đã, là trưởng bối nhưng ông ta không tiện dùng thân phận cưỡng cầu điều gì.

"Mỗ thấy…" Gã đột nhiên mở miệng, khiến chú ý quanh đó đều dồn về mình.

"Thành lập một tông môn có lẽ tốt hơn." Tất thảy nghe vậy đều ngẩn ra. Kiến nghị gì vậy nhỉ? Lẽ nào vì gã không muốn ngả về bên nào nên bỏ qua tất cả, tự đứng ra một lình?

"Tông môn nay vị tất tuân theo hình thức phổ biến ở đại lục. Chúng ta có thể cải tiến, chọn cách phù hợp với mình." Diệp Phong mỉm cười, tỏ vẻ chắc chắn.

"Được rồi, Diệp huynh đệ đừng vòng vo nữa, nói mau đi." Hầu thị huynh đệ nóng lòng, với họ thì gia tọc hay bang phái đều như nhau, Diệp Phong bày ra tông môn gì đó chẳng phải càng thêm loạn sao?

"Ha ha, thế này này, chúng ta thành lập một tông phái, trong tông chia làm lưỡng môn, một là tộc môn cho Diệp gia phát triển, hai là Tụ nghĩa môn cho huynh đệ Tụ Nghĩa đường phát triển. Tộc môn giữ nguyên cơ cấu hiện thời của Diệp gia còn Tụ nghĩa môn giữ nguyên Tụ Nghĩa đường. Chức tông chủ tạm thời do mỗ đảm trách, khi tông phái đi vào quy củ thì sẽ do hai bên thương nghị cử ra một người."

Diệp Phong không khách khí, biết hiện giờ chỉ gã ra mặt mới có thể liên hợp hai đội nhân mã này lại. Hơn nữa chức đại tông chủ không phải làm gì, tất cả cứ giao cho đầu não hai bên, còn mình vỗ tay là xong.

"Như thế có… bất luân bất loại lắm không? Vạn nhất sau này có tranh chấp thì làm thế nào?" Lý Ngọc lo lắng. Những người ở đây đều trải qua hoạn nạn giao tình, có lẽ không có mâu thuẫn nào không hóa giải được nhưng không ai dám chắc sau này thế lực phát triển, nhân thủ đông lên thì song phương không nảy sinh va chạm nghiêm trọng. Như thế này có khác gì lấy chiêu bài một tông phái cưỡng ép hai thế lực sáp nhập. Nếu không phải do Diệp Phong đề nghị, e rằng đã có người phản đối.

"Mỗi chỉ nếu ý tưởng, các vị thấy có gì không ổn cứ đề xuất. Trên cơ sở nà, chúng ta hoàn thiện dần dần."Diệp Phong xưa nay không cho là mình có thiên phú lãnh đạo thế lực nên kế hoạch và phương án cụ thể cần chúng nhân cùng giải quyết.

"Ví như sau này hai bên tranh chấp vì một chút mẫu thuẫn thì mỗ có cách không tệ." Gã cười: "Các vị nói xem, một thế lực mà muốn phát triển thì nhân tố quan trọng nhất là gì?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tài phú như tiền bạc, linh dược, võ kỹ cao cấp, còn cả linh địa tu luyện..."

"Thật nhiều nhân mã."

Gã gật đầu tổng kết: "Nói gọn lại là người và tài nguyên tu luyện. Không thể thiếu cái nào."

"Sao chúng ta không dùng cách cân bằng khiến song phương tự nắm lấy một khía cạnh. Như thế hợp lại sẽ thắng, chia tách sẽ bại, dù sau này có mâu thuẫn đến mức nào cũng bảo đảm hai nhà sẽ không chia rẽ, đồng thời tông môn vĩnh viễn không bị diệt vong vì nội đấu."

"..." Chúng nhân trầm tư hồi lâu, Lăng Vân tỏ vẻ ngưng trọng. Ý tưởng của Diệp Phong có điểm thực dụng, nếu thực hiện được thì có lẽ tông môn như thế là thế lực có sức ngưng tụ rất mạnh.

Chúng nhân nhao nhao gật đầu, mắt rực tinh quang. Hiển nhiên họ nhận ra lợi ích của phương pháp này, cùng lên tiếng bàn luận, rất nhanh chóng sau đó, một phương án ai cũng chấp nhận được hình thành.

Tộc môn là Diệp gia huyết mạch truyền thừa, mọi công pháp võ kỹ, linh dược linh đơn nắm trong tay họ, sau này có được nơi tu luyện kiểu như linh địa cũng do Diệp gia chưởng quản. Nói rõ ra thì Diệp gia trở thành nội môn của tông phái.

Tụ Nghĩa môn quản lý toàn bộ tiền bạc. Nhân mã chiêu thu được khi tông phái khuếch trương đều quy về Tụ Nghĩa môn. Được gọi là ngoại môn.

Trong tông phái, mọi cường giả cấp võ tông sẽ tự động được thăng lên trưởng lão. Ngoài ra sẽ lập trưởng lão đoàn do lưỡng môn tự đề cử nhân số làm trưởng lão. Trưởng lão có quyền tham dự và quyết đoán mọi sự việc, còn tông chủ chỉ là tương trưng để đối ngoại còn đối nội thì không có quyền thống trị thực chất, nhưng có quyền lợi ngang với trưởng lão.

Nên gã xác định được hình mẫu sơ khai cho tông phái.

Tông phái không có người quyết định tất cả, đập tan khả năng cưỡng ép hợp lại sau này, số lượng trưởng lão hai bên cũng cân bằng, có quyền phát ngôn như nhau.

Bất kỳ phe nào trong hai phe mà thiếu đối phương cũng không làm được gì nên khẳng định sẽ tìm mọi cách giữ quan hệ hữu hảo, dù không muốn dung hợp cũng không được. Tuyệt đối sẽ không xảy ra khả năng phe này nuốt chửng phe kia, khi nào một phe hoàn toàn tự nguyện gia nhập phe còn lại thì tính tiếp.

Có được cơ cấu cơ bản nhất rồi, những việc còn lại cũng dễ dàng hơn. Diệp gia hay Tụ Nghĩa đường đều không thiếu nhân tài, mấy lễ tiết được sắp đặt rất nhanh chóng. Quyết nghị hai nhà hợp thành một tông phái được triệt để thông qua.

"Vậy tông phái của chúng ta nên lấy tên là gì?" Danh xưng của tông phái tượng trưng cho tiêu chí và danh dự của một thế lực, đương nhiên cần cân nhắc thận trọng.

Gã liếc Liệt Vô Song, cười hỏi: "Lấy tên là Vô Song môn, được chăng?"