Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 17: Vợ chồng cùng chung nợ nần…




Hai bên lửa trại, mọi người ngồi trên mặt đất.

Điền Tư Điềm nhìn thời gian, nghiêng người lặng lẽ gửi tin nhắn cho Nhan Thư: “Nhan Nhan, nếu không được thì cũng không sao, trở về sớm một chút.”

Một bên khác Lâm Tuyết Mẫn im lặng không lên tiếng cong cong môi, “Điềm Điềm, em hỏi xem Nhan Thư còn muốn đi bao lâu, mọi người đều đang chờ đây.”

“Nhan Thư trở lại rồi!” Có người đi tìm hiểu tin tức, chạy về báo tin.

Mọi người duỗi dài cổ, hướng bốn phía nhìn qua, ở cửa gian nhà dài nhìn thấy bóng dáng cô đang trở lại.

Miền núi ban đêm lạnh, chóp mũi cô bị đông lạnh nên hơi đỏ, tay phải quấn băng vải thật dài, vụng về cột trên cổ, một trận gió thổi qua, thổi phần tóc mái của cô lộn xộn trong không khí.

Điền Tư Điềm chạy nhanh đến đón cô: “Sao đi lâu thế, mau tới bên lửa sưởi ấm đi.”

Lại nhịn không được mà lải nhải với cô, “Nếu không lấy được giấy chứng nhận thì thôi, chỉ là uống rượu, cậu đâu phải sẽ không thể uống.”

Lâm Tuyết Mẫn tính toán trong lòng, đem một ly rượu đầy đưa qua: “Đúng rồi, thua thì thua, trò chơi thôi mà. Nói trước, chúng ta không dùng cái luật mà con gái chỉ cần uống nửa ly nhá.”

Điền Tư Điềm nhíu nhíu mày: “Nửa ly? Xem thường ai!”

“Chị rót tám ly cũng không thành vấn đề!” Ngữ khí Điền Tư Điềm mạc danh tự hào, “Đúng không, Nhan Thư?”

Lâm Tuyết Mẫn: “?”

Nhan Thư: “?”

“Không phải Điềm Điềm, uống rượu hay không cũng không sao cả.” Vẻ mặt Nhan Thư nghi hoặc, “Nhưng cậu nhìn tớ có bộ dáng rất giống người thua cuộc ư?”

Điền Tư Điềm nhỏ giọng an ủi cô: “Chị ta cố ý gây khó dễ cậu, mọi người đều nhìn thấy, ván này thua cũng không mất mặt.”

Cô ấy nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt của Nhan Thư xẹt qua một tia phức tạp.

Điền Tư Điềm kinh ngạc: “Đệt, không phải thật chứ?”

Nhan Thư cười tủm tỉm lấy giấy chứng nhận từ trong túi nhỏ, quơ quơ hai cái trên không trung, có chút tiếc nuối: “Ly rượu này hẳn là không uống được rồi.”

Điền Tư Điềm giơ ngón tay cái lên, bội phục: “Không hổ là cậu!”

Mọi người cũng không nghĩ tới cô thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ, kích động oa oa một tiếng.

Sắc mặt Lâm Tuyết Mẫn khẽ biến, cô ta ra vẻ oán trách buông tay: “Xem kìa, mọi người còn oan uổng tôi, nói tôi cố ý làm em ấy khó xử, tôi đã sớm nói rồi, bản lĩnh của Nhan Thư rất lớn.”

Dừng một chút, lại cười nói: “Nhan Thư của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần dùng chút vũ khí bí mật, tiểu nam sinh có thể chống cự được sao? Đừng nói chứng minh nhân dân, không chừng đến cả sổ hộ khẩu cũng có thể cho em ấy.”

Lời nói này của cô ta phảng phất có thâm ý, giống như Nhan Thư dùng thủ đoạn không ra gì mới lấy được nó.

Nhưng rượu quá ba tuần, chung quanh lại quá ầm ĩ, mọi người nhất thời không chú ý lời nói ngầm này, sôi nổi cười đùa: 

“Đừng nói tiểu nam sinh, một nữ sinh như tôi cũng không chống cự được gương mặt kia của Nhan Thư đâu.”

“Ai nói không phải, đảm đương giá trị nhan sắc của khoa Báo chí không phải chỉ nói suông.”

Nơi khóe mắt của Lâm Tuyết Mẫn, Tần Minh Bách và mọi người cùng nhau cười rộ lên, tầm mắt ôn nhu rơi xuống trên người Nhan Thư.

Cô ta dùng sức bóp chặt ly rượu: “Cũng là vận khí của Nhan Thư tốt, gặp được tiểu nam sinh, không phải Hứa Thần. Nếu gặp được Hứa Thần, sợ là em ấy phải uống ly rượu này thật rồi.”

Điền Tư Điềm nhăn mày: “Nói Hứa Thần làm gì! Ai gặp được anh ấy còn không phải đều thua sao? Chị muốn gì, nhiệm vụ hoàn thành không phải là được rồi à!”

Lâm Tuyết Mẫn bất đắc dĩ nói: “Chị chỉ đùa một chút, sao căng thẳng thế?”

Em gái bên cạnh dời đề tài đúng lúc: “Tới tới tới, chúng ta tiếp tục, đến ai?”

Lâm Tuyết Mẫn buông chén rượu: “Hoảng gì? Còn chưa có kiểm tra đâu.”

Cô ta duỗi tay cười, cầm lấy chứng minh nhân dân trong tay Nhan Thư, thân mật nói, “Tôi nhìn xem là tiểu nam sinh nào ——”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Em gái bên cạnh nghịch ngợm nói: “Đẹp trai bao nhiêu, chị Lâm cũng nhìn đến ngây người.”

Mọi người vừa nghe, chạy nhanh thò người qua, Lâm Tuyết Mẫn theo bản năng cất chứng minh nhân dân xuống, ý đồ che khuất ảnh chụp trên giấy chứng nhận.

Nhưng không kịp rồi.

Em gái cười hì hì cướp đi chứng minh nhân dân: “Chị Lâm, cho bọn em nhìn một cái.”

Nói rồi cúi đầu liếc mắt nhìn, nhưng ánh lửa quá tối, xem không rõ lắm, chỉ cảm thấy thật sự rất đẹp trai, còn có chút quen mắt.

Bỗng chốc, theo một ánh đèn flash di động sáng lên, mọi người nóng lòng cũng thò qua, rồi sau đó đều như bị ai đó ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người dừng lại.

Người đàn ông trong bức ảnh trên giấy chứng nhận có ngũ quan ưu việt, ánh mắt thanh lãnh, gương mặt này đối với mọi người trong khoa Báo chí mà nói, quá mức quen thuộc.

—— Rốt cuộc ai ai đều nằm mơ muốn đến phỏng vấn anh.

Họ tên ở mặt sau in hai chữ to: Hứa Bùi.



Quan Văn Cường đi theo sau mông Hứa Bùi, quấn chặt quần áo: “Không phải chứ Bùi ca, trời vừa tối vừa lạnh như vậy, cậu lôi tôi đi tản bộ làm gì!”

“Lạnh à?” Bước chân Hứa Bùi hơi dừng lại, tự hỏi một lát, “Hình như khoa Báo chí đang làm tiệc tối lửa trại, không thì tôi dẫn cậu qua đó sưởi ấm?”

Quan Văn Cường vô cùng cảm động.

Cậu tùy tiện nói lạnh, Bùi ca đều đặt ở trong lòng.

Vui vẻ đi theo Hứa Bùi đến chỗ lửa trại, gần tới nơi rồi mới nhớ hình như không đúng.

Thời tiết này, chui vào lều cũng chưa chắc hết lạnh, lấy cái gì để sưởi ấm?

Vừa nhấc mắt, đã thấy được lửa trại.

Một đám người khoa Báo chí mắt sắc phát hiện ra hai người bọn họ, sôi nổi duỗi dài cổ, mắt sáng lấp lánh:

“Hứa Thần, sao các anh lại tới đây!”

“Hứa Thần tới lấy chứng minh nhân dân à?”

Hứa Bùi gật đầu: “Nhân tiện tới cùng đàn anh Quan của các cậu sưởi ấm.”

Mọi người chạy nhanh nhường hai chỗ ngồi cho hai người: “Tới tới tới, nơi này ấm áp. Bọn em đang chơi trò chơi, Hứa thần, đàn anh Quan, có muốn chơi chung hay không?”

Quan Văn Cường vội vàng xua tay.

Sưởi ấm hai phút là được rồi, đoàn đội hôm nay bận như vậy, làm sao có thời gian chơi trò chơi!

Lại thấy Hứa Bùi nhìn về phía mình, nhăn nhăn mày: “Cậu còn muốn chơi trò chơi?”

Quan Văn Cường kinh hoảng: “Tôi không ——”

“Được rồi.” Hứa Bùi tự nhiên gật đầu, “Cùng cậu chơi một lúc.”

Quan Văn Cường: “…”

Anh ta còn đang tự hỏi làm thế nào để Bùi ca hiểu được, anh thật sự không muốn chơi trò chơi, đã bị mọi người trong khoa Báo chí nhiệt tình lôi kéo, nói về quy tắc.



Lúc sau Quan Văn Cường nghe xong, rốt cuộc đã hiểu, hiện tại nhóm người bọn họ đang chơi nói thật đại mạo hiểm phiên bản thăng cấp.

Vẫn quay chai rượu như cũ, chẳng qua chai rượu chỉ đến người nào thì người đó phải chọn ra một người từ trong số người còn lại, cùng nhau hoàn thành ba yêu cầu.

Toàn bộ đáp đúng, mới tính thành công.

Nếu không thì phải nhận phạt.

Quan Văn Cường: “Phạt rượu?”

Tiểu Ưu chỉ ly rượu trên bàn: “Hai ly rượu, hoặc là nhảy ếch một trăm cái.”

Có hai người Hứa Bùi gia nhập, hứng thú của mọi người tăng vọt chưa từng có, xoa tay hầm hè muốn đem cái chai chuyển tới trước mặt hai người, lại đánh trận nào thua trận đó, còn có người xoay nửa ngày vẫn về chính mình, hung hăng tự hố bản thân một trận.

Trong khung cảnh nói cười vui vẻ, Tiểu Ưu đứng lên, hầm hè xoa xoa mấy ngón tay nắm lấy chai bia, dùng sức xoay chuyển.

Chai bia quay vài vòng trên mặt đất, rồi sau đó lảo đảo lắc lư mà chỉ hướng một người.

Mọi người nhìn qua, cùng nhau hoan hô một tiếng: “Wow, rốt cuộc cũng chuyển tới Hứa Thần!”

Tiểu Ưu chờ không kịp mà cầm tập thẻ chạy qua: “Hứa Thần, bốc một thẻ.”

Trước mặt cô bày hơn hai mươi tấm thẻ nhỏ, trên tấm thẻ viết ba số cuối của mã sinh viên, Hứa Bùi phải tự mình chọn một tấm, chọn đến ai thì cùng người đó hoàn thành nhiệm vụ.

Quan Văn Cường nhỏ giọng lén chọc chọc nhắc nhở bên tai anh: “Đuôi mã số của tôi là 618.”

“Được.” Hứa Bùi gật đầu, “Tôi chọn 215.”

Quan Văn Cường: “…”

Hứa Bùi quay đầu, lời lẽ chính đáng: “Tôn giáo sư ngày thường dạy chúng ta như thế nào? Sự thông minh cần được sử dụng đúng cách, không nên gian lận!”

Quan Văn Cường rất hổ thẹn: “Bùi ca, tôi hiểu rồi!”

Vừa dứt lời, Tiểu Ưu mở thẻ sinh viên ra: “Người may mắn có đuôi mã số 215 chính là, Nhan Thư!”



Trước mặt Nhan Thư và Hứa Bùi mỗi người có một cái bảng trả lời câu hỏi, phải cùng nhau trả lời đúng ba câu hỏi mới tính là thành công, nếu không Hứa Bùi sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc là 100 lần nhảy ếch.

Nhan Thư không thể tưởng tượng được: “Vì sao không chọn uống rượu?”

Hứa Bùi chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta sẽ thua?”

Một câu liền khơi dậy lòng hiếu thắng của Nhan Thư, cô trả lời leng keng hữu lực: “Tuyệt đối không có khả năng! Đến đây đi.”

Ba câu hỏi đều có liên quan tới người làm nhiệm vụ, Tiểu Ưu nhìn tờ giấy nhỏ thì thầm: “Câu hỏi thứ nhất, sách Hứa Bùi đọc gần đây nhất có tên gọi là gì.”

Hứa Bùi viết xong đáp án, nhìn về phía Nhan Thư.

Nhan Thư vỗ ngực: “Yên tâm, tôi biết đáp án.”

Lúc cô đi đưa cá tôm, trùng hợp có liếc qua tên quyển sách anh đang cầm trong tay.

Cô tràn đầy tự tin viết đáp án vào bảng, nhưng bởi vì tay phải bị quấn lại, chỉ có thể dùng tay trái viết, động tác vụng về vặn vẹo, làm cho tất cả mọi người cười thành một đoàn.

Thật vất vả viết xong, Tiểu Ưu mở ra đáp án của hai người.

Trên cả hai bảng đáp án, đều có cùng dòng chữ:《 Princeton toán học chỉ nam 》

Chữ viết trên bảng bên trái cứng cáp tiêu sái.

Chữ viết trên bảng bên phải lại xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như chó cào.

Mặt Nhan Thư u oán: “Lần sau anh có thể đọc quyển sách nào có tên ngắn hơn một chút không?”

“Câu hỏi thứ hai, Hứa Bùi ghét ăn gì nhất!”

Lần này Nhan Thư nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp viết một chữ.

Tiểu Ưu mở ra, phụt cười: “Nhan Nhan, đáp án của cô vừa nhìn đã thấy sai, xem ra Hứa Thần phải nhảy ếch rồi ha ha ha.”

Mọi người thò qua, xem một cái.

Trên bảng đáp án, một chữ to xiêu vẹo: Cá.

Mọi người hết sức vui mừng cười bên cạnh Nhan Thư:

“Nhan Thư, cái này là cậu không đúng rồi. Bản tin của chị Lâm cậu chưa xem à?”

“Nếu xem qua sẽ biết, tiểu thanh mai nói Hứa Thần thích ăn cá nhất, mỗi ngày đều phải đến nhà cô ấy xách hai con. Sao có thể chán ghét?”

Nói xong, chạy nhanh tới chỗ đáp án của Hứa Bùi: “Xem đi, cậu khẳng định đáp sai ——”

Lời còn chưa dứt, lập tức dừng lại.

Trên bảng đáp án của Hứa Bùi, thế mà lại viết cùng một chữ.

Cá.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói thầm: 

“Sao lại thế này, chẳng lẽ bài phỏng vấn của chị Lâm có vấn đề?”

“Không thể nào, có phải tin tức nhầm lẫn không?”

“…”

Có người lớn mật, chạy đến trước mặt Hứa Bùi hỏi anh: “Hứa Thần, lời đồn thanh mai trúc mã kia, rốt cuộc là có thật không?”

Lửa trại nổ lách tách, Hứa Bùi nâng nâng mắt.

Giống như đang xem lửa trại, lại giống như xuyên thấu qua lửa trại nhìn về phía đối diện.

Nhan Thư nghe được tiếng lửa trại, quay đầu đi xem đống lửa, lại lơ đãng mà đối diện với đôi đồng tử đen như mực của Hứa Bùi.

Trong ánh lửa hồng cam, anh mở miệng: “Có.”

Lại hỏi tiếp chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là đang dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, Tiểu Ưu nhanh chóng dời đề tài: “Nhan Thư, sao cô đáp đúng được?”

Nhan Thư dời tầm mắt, mặt không đỏ tim không đập: “Tôi chọn từ dễ để viết.”

Trong lúc nhất thời, mọi người cười ha ha lên: “Cái này cũng có thể đánh bậy đánh bạ được ư?”



Đã trả lời đúng hai câu, chỉ cần đúng thêm một câu nữa là bọn họ có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Nhan Thư ngồi nghiêm chỉnh, dựng lỗ tai lên nghe Tiểu Ưu đọc câu hỏi.

“Câu hỏi thứ ba.” Tiểu Ưu mở câu hỏi ra, tức khắc hưng phấn mà đề cao âm lượng, “Xin hỏi Hứa Thần, lần hôn môi gần nhất là khi nào!”

Tiểu Ưu hỏi xong, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không biết là thẹn thùng hay là kích động.

Một đám người khoa Báo chí càng bụm mặt, tiếng aaaaaaaaaa bất tận.

Nương theo danh nghĩa trò chơi, đương nhiên phải thám thính bát quái của Hứa Thần, loại sự tình này lúc trước bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Giờ phút này, mọi người không hẹn mà cùng hai mắt sáng trưng, nhìn đáp án của hai người.

Nhan Thư cắn đầu bút, lâm vào trầm tư.

Câu hỏi này cô phải làm sao đây!

Chỉ còn thừa một câu hỏi cuối cùng, thất bại ở đây cô thật sự không cam lòng, đành phải vắt hết óc, bắt đầu nhanh chóng động não.

Ba giây sau, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Hôm qua, tối hôm qua, có phải cô lấy trán hôn lên miệng anh hay không??

!!!

Hứa Bùi rũ mắt, viết từng nét bút xuống bảng đáp án xong, giương mắt lên liền nhìn thấy Nhan Thư đang nhíu chặt mày giãn ra một chút: “Câu này tôi biết!”

Hứa Bùi rất là hoài nghi: “… Tôi còn không biết, em biết sao?”

Người bên cạnh nửa đùa nửa thật: 

“Hứa Thần, không được phép nói ra đáp án.”

“Đúng vậy! Không được phép ăn gian nhé Nhan Thư! Đừng có chơi vậy chứ!”

“…”

Mọi người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn át đi tiếng của anh.

Băng qua đám đông đang nô đùa, Nhan Thư đưa cho anh một ánh mắt “yên tâm đi chúng ta sẽ thắng”, và nhìn vào bảng trả lời đang dần mở ra với vẻ tự mãn.

Sau đó, liền không nói gì nữa.

Trên hai bảng trả lời, hai đáp án hoàn toàn bất đồng.

Nhan Thư: Tối hôm qua.

Hứa Bùi: Không.

Nhan Thư trợn tròn mắt nhìn Hứa Bùi, cô có chút sốt ruột, trộm chỉ chỉ trán mình, điên cuồng nhắc anh.

Hứa Bùi không dao động, như cũ: “?”

“Trả lời sai rồi!” Mọi người trong Khoa Báo chí bắt đầu ồn ào, có tiết tấu mà vỗ tay, “Hứa thần! Nhảy ếch! Hứa thần! Nhảy ếch!”

Nhan Thư từ bỏ giãy giụa.

Được rồi, dù sao cũng là anh bị phạt, thua thì thua thôi, liên quan gì đến cô!

Hứa Thần nhảy ếch, ngẫm lại còn rất kích thích.

Nhan Thư cong người, vui sướng khi người gặp họa mà gia nhập đội ngũ ồn ào.

Hô hào, cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.

Không phải, Hứa Bùi dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm cô làm gì.

Mặt Nhan Thư mê man, sau khi tự hỏi thật lâu, đột nhiên nghĩ đến cái gì thân thể hơi hơi cứng đờ lại.

Không thể nào, một trăm cái nhảy ếch này xem như…

Vợ, vợ chồng cùng chung nợ nần???



“Hứa thần! Nhảy ếch! Hứa thần! Nhảy ếch!”

Không khí ồn ào náo nhiệt vẫn còn đang tiếp tục, mỗi người đều đỏ mặt lên, chờ mong sự trừng phạt Hứa Bùi.

Đột nhiên, Nhan Thư đứng lên, mỉm cười: “Là người của nhóm, tôi có nghĩa vụ phải giúp Hứa Thần. Tôi giúp anh ấy nhảy năm mươi cái!”

Nói xong, cô kiên quyết bước ra khỏi hàng.

Mọi người: “…?”

Hứa Bùi nãy giờ vẫn ngồi yên như núi, lúc này mới chậm rãi đứng lên, không chút hoang mang đi tới bên cạnh Nhan Thư.

Cả hai cùng ngồi xổm xuống, không nói một lời bắt đầu nhảy ếch.

Tất cả mọi người: “…?”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên lửa trại lâm vào một trạng thái an tĩnh quỷ dị.

Mọi người trầm mặc mà nhìn hai người ngồi xổm xuống, nhảy lên, ngồi xổm xuống, nhảy lên… Càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng xa.

Cuối cùng, hai bóng dáng cùng biến mất trên sân cỏ.

Mọi người tiếp tục:  “…?”

Không phải, nhảy ếch có nghĩa là, hai người vây quanh lửa trại mà nhảy. 

Đâu bảo hai người nhảy đến chỗ nào đó không nằm trong tầm mắt mọi người!



Sau khi xác nhận cô và Hứa Bùi đã nhảy đi thật xa, Nhan Thư bắt đầu lật lại vấn đề.

Cô nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, hỏi: “Sao câu trả lời của câu hỏi này lại là ‘không’?”

Hứa Bùi cũng tỏ vẻ không thể lý giải: “Sao lại là tối hôm qua.”

Nhan Thư nhắc nhở anh: “Anh quên rồi à? Tối hôm qua tôi không cẩn thận lấy cái trán hôn miệng anh a!”

Hứa Bùi liếc mắt nhìn cô một cái: “Cái đó cũng tính?”

Nhan Thư cảm thấy bị sỉ nhục: “Sao lại không tính, đó là nụ hôn đầu trên trán của tôi.”

“Chú ý câu hỏi. Trọng tâm câu hỏi là hôn môi.” Hứa Bùi bình tĩnh đưa ra quan điểm. “Nếu hôn môi là cấp mười, ngày hôm qua cái kia nhiều lắm chỉ có thể tính là cấp một.”

Anh duỗi ngón tay cái, bấm chỗ cách móng tay út một xíu, khẽ hừ một tiếng, “Loại tồi tệ nhất.”

Nhan Thư không phục: “Nếu chỉ là cấp một, vậy cấp hai là gì?”

Mới vừa nói xong, dưới chân không chú ý giẫm phải hòn đá nhỏ.

Tay phải cô bị quấn lại, trong lúc nhất thời không giữ thân thể thăng bằng được, đột nhiên không kịp đề phòng mà ngã sang bên cạnh.

Một bàn tay to vững vàng giữ lấy cô, đầu cô nghiêng sang trái không tự chủ được do quán tính.

Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh.

Tay Hứa Bùi hơi siết chặt.

Mắt thường có thể thấy vành tai bị cô chạm qua nhiễm một tầng hồng nhạt.

Anh nhịn xuống từng đợt ngứa ngáy truyền đến từ vành tai, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô: “Có lẽ là cái này.”

“Hả?”

Hứa Bùi nhìn sang chỗ khác.

Anh nói, giọng rất nhẹ, “… Cấp hai?”