Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 17: Mang Thai






Nơi này chậm rãi có nhiều người tụ tập, Hứa Niệm An liếc mắt đầy nguy hiểm, và đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.

Cô dùng sức, một tiếng “phốc”, Viên Thi Nhu thật sự bị cô đẩy mạnh xuống bể bơi.
Cô ta đã muốn biểu diễn, cô hảo tâm phối hợp một chút là được.
Dù sao đều đã muốn xé rách mặt nhau, cô cũng không có gì phải sợ.
Hơn nữa, cô biết rằng, trước mặt nhiều người, để giữ phong độ của mình, Quý Thừa Ngọc cũng không thể tự hạ mình để trả thù cho Viên Thi Nhu.
Bị đẩy xuống nước đột ngột, Viên Thi Nhu bị sặc nước, cô ta sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, run rẩy khóc thét lên, “A Ngọc, cứu em với, em không biết bơi, A Ngọc…”
Cô ta đập mạnh vài cái xuống nước, khá hoảng sợ vì bị mắc kẹt trong nước.
Hứa Niệm An lạnh lùng nhìn nơi mực nước sâu nhất trong bể bơi là đến nách người ta, cô thật không biết cô ta đang đạo đức giả cái gì.
Đúng lúc này, một bóng người chợt vụt qua trước mắt cô rồi nhảy “phốc” xuống nước một cái.
Sau một lúc, Quý Thừa Ngọc đưa Viên Thi Nhu lên khỏi mặt nước.
Lúc này có nhiều người tập trung xung quanh hồ bơi để xem náo nhiệt, Viên Thi Anh thoát ra khỏi đám đông với một chiếc khăn tắm và đắp cho Viên Thi Nhu.
Viên Thi Nhu toàn thân run lên, Viên Thi Anh nhỏ giọng hỏi, “Chị ơi, chị không sao chứ?”.

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Niệm An, hung hăng hỏi, “Hứa Niệm An, sao cô lại hung ác như vậy, biết chị tôi không biết bơi, cô còn cố ý đẩy chị tôi xuống, cô đơn giản là muốn giết chị ấy đúng không?”
Hứa Niệm An nói, “Tôi đã đẩy cô ta xuống một hồ bơi chưa đầy 1,4m để giết cô ta? Theo tôi biết, chiều cao thực sự của chị cô gần 1,7m rồi.


Nếu tôi thực sự muốn giết cô ta, tôi sẽ không đẩy xuống hồ bơi, mà là ném cô ta xuống biển, cho cô ta biết hậu quả của việc làm tiểu tam.”
Viên Thi Nhu tức giận cả người phát run, “Cô ngậm máu phun người, tôi cùng A Ngọc là trong sạch, cô không cần hãm hại tôi.”
Hứa Niệm An mỉm cười, “Ồ, vậy là cô nói chuyện với cái mền trong khách sạn cả tháng nay?”
Ai đó xung quanh đã cười lên.
Có người còn cảm thán, Hứa Niệm An cảm thấy có chút thú vị.
Toàn bộ sắc mặt của Quý Thừa Ngọc đen như đáy nồi, buông Viên Thi Nhu ra, kéo Hứa Niệm An vào biệt thự.
Anh ta ngẫu nhiên tìm thấy một phòng khách gần đó và ném Hứa Niệm An vào, cánh cửa phía sau anh ta đóng lại với một tiếng “bốp”.
Không có ánh sáng trong phòng, nhưng ánh sáng ngoài trời chiếu sáng cả biệt thự như ánh sáng ban ngày.
Với ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, Hứa Niệm An có thể nhìn rõ khuôn mặt méo mó vì tức giận của Quý Thừa Ngọc.
“Hứa Niệm An, cô dựa vào cái gì mà làm cho Thi Nhu mất mặt như vậy? Trước mặt nhiều người như vậy mà cô nói cô ấy là tiểu tam, sau này cô ấy sẽ nhìn người ta như thế nào?”
Hứa Niệm An hỏi, “Tôi nói có sai không?”
Quý Thừa Ngọc tức giận nói, “Ở phương diện tình cảm, cô mới là tiểu tam.”
Hứa Niệm An chế nhạo, “Vậy thì sao? Ở giấy chứng nhận kết hôn vợ anh điền là tên tôi, ai sẽ quản đến tình yêu chân chính.

Nếu anh có khả năng, trước khi ly hôn không nên đụng vào cô ta, kia mới đích thực là yêu cô ta.”
Quý Thừa Ngọc đột nhiên bật cười, “Ồ, tôi đã nói tại sao đêm nay cô lại tức giận như vậy, vì cô ghen.

Muốn tôi chạm vào cô đúng không? Được rồi, miễn tối nay cô đem tôi hầu hạ cho thật tốt, tôi cam đoàn về sau sẽ thường xuyên chạm vào cô.” Vừa nói, anh ta vừa ấn Hứa Niệm An vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng lười biếng đột nhiên vang lên trong phòng, “A, hình như tôi đang quấy rầy tâm trạng tốt của hai người.”
Giọng nói này.
Hứa Niệm An không hiểu lý do gì mà mình rùng mình, vội vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Quý Thừa Ngọc.
Có thể là chuyện tốt bị quấy rầy, sắc mặt của Quý Thừa Ngọc không được tốt.
Hai người cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ẩn mình sau tấm rèm ban công, người đàn ông từ từ hạ chân trùng xuống, đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Cho đến khi nam nhân xuất hiện trước mặt, Hứa Niệm An trong lòng không khỏi rên rỉ, chính là hắn.
Mục Duyên Đình.
Cô không biết tại sao, cô thật sự thấy lương tâm cắn rứt khi bị bắt gặp.
Chắc là vì 100 triệu chết tiệt đó.
Khi Mục Duyên Đình từ từ đến gần, Hứa Niệm An không thể không lùi lại, nếu không phải sợ Quý Thừa Ngọc nghi ngờ, cô thực sự muốn chạy ra ngoài ngay bây giờ.

Quý Thừa Ngọc trước mặt người ngoài luôn là ôn nhuận như ngọc, hơn nữa, những người có thể đến đây đều là người giàu có, quyền quý, không muốn làm mất lòng người khác, giọng điệu có chút hối lỗi, “Thưa tiên sinh, tôi xin lỗi, không biết tiên sinh nghỉ ở đây, đã quấy rầy đến tiên sinh, bất quá thưa tiên sinh, hình như ở nơi nào đó tôi đã gặp qua ngài?”
Mặc dù Quý Thừa Ngọc không có qua lại trực tiếp với Mục Duyên Đình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thấy anh trên TV hoặc trên tạp chí.
Mục Duyên Đình không trả lời, anh chỉ nhìn Hứa Niệm An đang đứng phía sau Quý Thừa Ngọc.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng có chút tối tăm, hầu như khuôn mặt của Mục Duyên Đình đều bị khuất trong bóng tối.
Hứa Niệm An bây giờ muốn chạy.
Lúc này, điện thoại của Quý Thừa Ngọc vang lên, anh ta nhìn và bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng, “Thi Nhu, được rồi, đừng sợ, anh sẽ đi gặp em ngay.” Anh ta nói xong rời khỏi phòng.
Không có ai khác trong phòng nữa.
Mục Duyên Đình đi về phía cô, Hứa Niệm An trong tiềm thức xoay người muốn bỏ chạy.
Mục Duyên Đình hơi cau mày, ngăn cô lại bằng một cánh tay duỗi thẳng.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ xông lên cùng cảm giác hung hãn, Hứa Niệm An sợ hãi, bị người đàn ông ôm vào lòng.

Hứa Niệm An bị dọa sợ, nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
Lạnh lùng, không chút biểu cảm, anh ôm cô vào lòng rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
Hứa Niệm An vùng vẫy vài lần, anh đặt cô vào lòng và ép cô đối mặt với anh, mũi họ gần như chạm vào nhau.
Trong bóng tối, Hứa Niệm An mở to mắt nhìn anh.
Anh trên mặt như trước không có biểu tình gì, nhìn chăm chú hồi lâu, anh đột nhiên giơ tay lên dùng sức lau mạnh môi Hứa Niệm An vài lần.
“Đau quá!” Hứa Niệm An không nhịn được kêu lên.
Giọng người đàn ông lạnh lùng, “Vừa rồi hắn ta hôn em ở đâu? Ở đây?”
“Không, tôi tránh ra.” Ý nghĩ về việc Quý Thừa Ngọc dùng miệng để hôn cô một lần nữa khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Làm sao cô có thể ngoan ngoãn để anh ta hôn cô được?”

“Tốt lắm.” Mục Duyên Đình nhẹ nhàng nói, cúi đầu, hôn lên môi Hứa Niệm An, khẽ thì thầm, “Hãy nhớ, mạng sống của em là của tôi, em là của tôi.”
Hứa Niệm An cố gắng hỏi, “Anh không sợ bị nhìn thấy sao?”
“Em có sợ không?” Mục Duyên Đình hỏi.
Vô nghĩa, tất nhiên là cô sợ.

Này giống như ni cô yêu đương vụng trộm.

Mặc dù cô bị ép buộc, nhưng người đàn ông này có phải người trần thế không?
Hứa Niệm An hai mắt tròn vo nhìn anh.
Mục Duyên Đình cúi đầu hôn lên mi mắt cô.
“Em sắp ly hôn rồi, em sợ cái gì?” Đôi mắt Hứa Niệm An mở to, “Sao anh biết tôi ly hôn với anh ta?”
Cô định ly hôn với Quý Thừa Ngọc ngoại trừ những người của Quý gia và Viên Thi Nhu, không ai khác biết về nó.
Làm sao anh ta biết?
Mục Duyên Đình vuốt ve cái trán nhẵn nhụi, “Người phụ nữ đó đang mang thai, em còn muốn tiếp túc sao?
Hứa Niệm An sửng sốt.
Viên Thi Nhu có thai?