Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 229: Là Đông Phương Mặc Đưa Cho Tôi




“Tôi hỏi cô, sợi dây chuyền này ở đâu ra?” Thấy cô không chịu nói, giọng Lãnh Lôi Đình không khỏi tăng lên vài decibel.

“Có người đưa cho tôi,” Mộ Như thờ ơ đáp, nhìn Lãnh Lôi Đình nói tiếp: “Nếu anh nghĩ sợi dây chuyền này trị giá 40 triệu tệ, thì anh có thể cầm lấy nó. Cổ tay tôi có đeo hay không cũng không quan trọng. “

“Hahaha,” Lãnh Lôi Đình không khỏi bật cười, nhìn sợi dây chuyền trêи cổ tay Tịch Mộ Như, rồi mỉa mai nói: “Tịch Mộ Như, vừa rồi cô nói không biết Tịch Mộ Tuyết ở đâu? Vậy tại sao sợi dây chuyền lại ở trêи cổ tay của cô? Cô không phải là giấu tai trộm chuông sao? Nếu cô có quan hệ không tốt với cô ta, làm sao cô ta có thể đưa cho cô sợi dây chuyền này?”

“Sợi dây chuyền này không phải do Tịch Mộ Tuyết đưa cho tôi,” Mộ Như cảm thấy Lãnh Lôi Đình có chút lộn xộn, vì vậy cô sốt ruột nói: “Sợi dây chuyền này là do Đông Phương Mặc đưa cho tôi, anh ấy không phải người cũng không phải ma, Tịch Mộ Tuyết càng không có mối quan hệ nào với sọi đây chuyêng dù là nhỏ nhất.”

“Cái gì?” Lần này đến lượt Lãnh Lôi Đình sửng sốt lùi lại một bước, hắn không thể tin vào tai mình hỏi: “Tịch Mộ Như, cô vừa nói cái gì? Ai đưa dây chuyền này cho cô?”

“Đông Phương Mặc”, Mộ Như sốt ruột lặp lại, Lãnh Lôi Đình vừa rồi nghe rất rõ, nhưng đột nhiên anh không thể nghe rõ.

“Tại sao Đông Phương Mặc lại đưa cho cô sợi dây chuyền này?” Lãnh Lôi Đình càng thêm kinh ngạc, nhìn Tịch Mộ Như rồi lắc đầu: “Không phải, cô nói dối. Đông Phương Mặc thường không ra ngoài. Làm sao cô có thể quen biết Đông Phương Mặc? Cho dù cô đã đến Đông Phương gia với tư cách là em của Tịch Mộ Tuyết thì tại sao Đông Phương Mại lại đưa cho cô sợi dây chuyền này thay vì đưa cho Tịch Mộ Tuyết? “

“Tôi nói dối làm gì?” Mộ Như nóng lòng muốn bỏ đi, không khỏi cáu kỉnh nói: “Nói dối thì được cái gì? Tôi từng là vợ của Đông Phương Mặc, làm sao có thể không nhìn thấy anh ấy?”

“Cô là vợ của Đông Phương Mặc?” Lãnh Lôi Đình càng ngày càng thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Vậy còn Tịch Mộ Tuyết? Không phải Đông Phương Mặc cưới Tịch Mộ Tuyết sao?”

“Đông Phương Mặc nhìn người không ra người ma không ra ma, anh cho rằng một người phụ nữ ích kỷ như Tịch Mộ Tuyết sẽ gả cho anh ấy sao?” Mộ Như nói xong đã khô lưỡi, có chút bất lực nói: “Là bố tôi, Tịch Viễn Trình quá thương con gái nhỏ Tịch Mộ Tuyết nên đã ép tôi cưới Đông Phương Mặc thay cho Tịch Mộ Tuyết, đó là cơ hội để tôi gặp Đông Phương Mặc, và tôi có được sợi dây chuyền này.”

Tất nhiên, chuyện của nhà họ Tịch và Đông Phương gia cô không thể giải thích rõ ràng trong một vài lời, hơn nữa Lãnh Lôi Đình và cô chưa từng quen biết nhau, cô không cần phải giải thích chi tiết với hắn ta, miễn là hắn biết rằng sợi dây chuyền là của cô.

“Đông Phương Mặc thật sự đưa cho cô sợi dây chuyền này? Tôi thật sự không nhìn ra.” Lãnh Lôi Đình hung hăng vươn tay ra, đồng thời nắm lấy cổ tay Mộ Như, dùng sức một chút, trực tiếp kéo sợi dây chuyền mỏng manh khỏi cổ tay cô.

Mộ Như nhìn không ra sợi dây chuyền có giá trị như thế nào, liền bị Lãnh Lôi Đình lấy đi, thấy Lãnh Lôi Đình cẩn thận nghiên cứu sợi dây chuyền, không khỏi hỏi: “Anh Lãnh, tôi nói đúng không? Tôi có thể đi được chưa?”

“Đi? Cô đi đâu?” Lãnh Lôi Đình lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng có một tia giễu cợt: “Tịch Mộ Như, cô sẽ không ngây thơ như vậy, nghĩ sợi dây chuyền này trị giá 40 triệu chứ?”

“Vậy thì anh định làm gì với tôi?” Nước mắt của Mộ Như trào ra, cô không nhịn được mà gầm gừ, “Tôi không nợ anh một đồng nào, vậy tại sao anh lại giam tôi ở đây?” (Tội nghiệp chị nhà toàn gặp thứ gì đâu không hà)