Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 283: Làm Tình Nhân Cả Đời 1




  Đông Phương Mặc ban đầu quay lưng về phía Mộ Như, mặt anh hướng ra cửa sổ, nhưng sau khi nghe thấy một tiếng xoạt từ phía sau, anh đã nhanh chóng quay xe lăn lại, nhưng tất cả đã quá muộn, anh nhìn thấy cơ thể của Tịch Mộ Như lắc lư rồi ngả xuống chiếc ghế sô pha--

Mà trêи ngực cô lúc này cắm một cây kéo có tay cầm màu đen, máu đỏ tươi tràn ra trêи ngực, nhuộm đen áo khoác đỏ của cô, đẹp như một đóa hồng đen.

Chiếc ghế sô pha bởi vì cô ngả xuống mà in ra từng giọt máu, tựa như đóa hoa đào tháng ba bay trong gió, vô cùng lộng lẫy nhưng cô đơn và buồn bã...

Màu đen đáng kinh ngạc, màu đỏ chói mắt, giống như đóa hao bỉ ngạn nở rộ trêи đường xuống Hoàng Tuyền lúc này, đẹp đến mức chấn động lòng người...

Đông Phương Mặc hoàn toàn sững sờ, nhìn người phụ nữ đang dựa vào ghế sô pha, nghĩ đến câu cô vừa hỏi: "Cô hỏi-nếu tôi chết, thỏa thuận của chúng ta tự nhiên sẽ hết hiệu lực phải không?"

Tại sao lúc đó anh lại trả lời là "có"?

Chẳng phải anh đang vô tình hứa cho cô chết sớm hơn sao?

Nhìn chiếc kéo cắm trong ngực cô, rõ ràng là cắm vào trong lồng ngực của Tịch Mộ Như, nhưng tại sao trong phút chốc, anh lại xuất hiện ảo giác, như thể chiếc kéo cắm vào trái tim anh, đau đến tim anh muốn ngừng đập, cơn đau khiến anh gần như mất sức để quay xe lăn?

Cô không chút do dự cắm chiếc kéo sắc bén như vậy vào ngực mình, những ngón tay trắng nõn thon thả vẫn đang nắm chặt tay cầm của chiếc kéo màu đen, chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy dọc theo chiếc kéo màu đen chảy xuống những ngón tay trắng nõn của cô—

Trắng bọc đen, đỏ đắm trong trắng, đỏ, đen, ba màu sắc cực kỳ tươi sáng quấn lấy nhau không ngờ lại hài hòa đến kỳ lạ, đẹp đến mê hồn...

Đông Phương Mặc thân thể run lên không kiểm soát được, hai tay gần như ngay lập tức mất đi khả năng do bộ não điều khiển, anh không tìm được nút phía trước của xe lăn.

Trong khoảnh khắc, anh đột nhiên cảm thấy mình đã rơi vào một nơi cực kỳ ẩm ướt và tối tăm, lạnh lẽo không chút ấm áp, thậm chí có đầy những màu đỏ, trắng và đen...

Nơi này thực sự rất lạnh, lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ, ánh mặt trời của anh, bỉ ngạn đỏ, trắng và đen nở rộ vào lúc này, rõ ràng cô là ánh nắng duy nhất trong đời anh...

Người phụ nữ này, người phụ nữ này từng nguyện đi theo anh, người phụ nữ đã hết lòng tốt với anh, nhưng trái tim cô bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Cô yêu người khác từ khi nào, bây giờ anh chỉ yêu cầu cô ngoan ngoãn quay về bên cạnh anh một lần nữa, anh chỉ thèm khát sự ấm áp mà cô trao cho, nhưng cô lại với anh theo cách này...

Hơi ấm không có, dù có thì cũng là do anh tham lam...

Hai tay Đông Phương Mặc run lên, đè lên xe lăn mấy lần, nhưng xe lăn vẫn đứng yên, vậy nên anh hoàn toàn bỏ xe lăn, bỏ qua giả tạo, trực tiếp nhảy khỏi xe lăn, hai bước chạy tới sô pha, đến bên cạnh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn người phụ nữ trêи sô pha, ngực vẫn còn đang chảy máu, trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn cùng đau lòng.

"Mộ Như... Tịch Mộ Như..." giọng anh run lên, đưa tay ra, theo bản năng muốn bế cô lên, nhưng-