Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 347: Một Chút Chật Vật 6




  Mộ Như vẫn tiếp tục mang theo nụ cười chân thành đó, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, vừa lúc tay của người đàn ông chạm vào mép quần của cô thì cây gậy nóng hổi của người đàn ông đã áp sát vào bụng cô, lúc này, cô cho tay vào túi áo, lặng lẻ lấy ra con dao, ngón tay của cô không chút do dự ấn nút, con dao quân đội Thụy Sĩ phát ra tiếng "lách cách", đi thẳng vào vùng bụng căng cứng của người đàn ông, sau đó ghim sâu vào...

Nụ cười ɖâʍ đãng trêи khuôn mặt của người đàn ông thay đổi trong chốc lát, bàn tay đang cởi quần của Mộ Như lại đột ngột dừng lại, nhìn Mộ Như bằng ánh mắt khó tin, rồi cả người cứ thế bất động đứng đó.

Sau nửa phút, người đàn ông bắt đầu từ từ quỳ xuống, cúi đầu xuống, với sự trợ giúp của ánh sáng yếu ớt ở đây, anh ta nhìn thấy chất lỏng gần như màu đen đang trào ra từ bụng mình...

Dính, tanh... Đây là... máu của hắn sao?

Đôi mắt vốn dĩ nhuốm màu đỏ sậm cùng với một tia phấn khích ngay lập tức nhuốm màu sợ hãi và hoài nghi, nhìn bộ quần áo từ từ nhuốm máu, vết máu từ từ chảy xuống cán dao...

Mộ Như lấy tay từ trong túi ra, đẩy mạnh người đàn ông trước mặt, rồi rút con dao quân đội Thụy Sĩ mua trêи cầu vượt, được người bán hàng rong khen là rất sắc bén, từ bụng người đàn ông ra.

Cơ thể của cả hai cuối cùng đã hoàn toàn tách rời nhau, nhưng máu chảy ra từ lưỡi dao...

Ngón tay Mộ Như khẽ nhúc nhích, lau con dao dính máu vào quần áo của người đàn ông, sau đó hạ con dao xuống rồi cất đi, cô cau mày nhìn người đàn ông đã toát mồ hôi hột ngồi xổm trêи mặt đất đầy đau đớn rồi hỏi một cách yếu ớt: "Anh có điện thoại di động không? Tôi nghĩ anh nên gọi 110 hoặc 120?"

Mộ Như không có ý định bỏ trốn, cô đã bình tĩnh cho người đàn ông hai sự lựa chọn, tất nhiên, ý của cô cũng rất rõ ràng, một khi gọi 110 đến, cô phải giải thích rõ ràng tình hình cho cảnh sát tối nay, cô tin hành vi của mình là tự vệ chính đáng.

Nhưng nếu một người đàn ông không muốn báo cảnh sát mà chọn gọi 120, thì cô sẽ càng ổn hơn, cô có thể trực tiếp rời đi ngay.

Sau khi nghe xong những lời của Mộ Như, người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh như nước của Mộ Như với ánh mắt kinh hoàng, làm sao anh ta cũng không thể tin được mình sẽ thua dưới tay của một kẻ có vẻ yếu ớt như vậy chỉ trong một cái động tay.

Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Như nhìn về phía người đàn ông trung niên ghê tởm đến phát ói, thực xin lỗi, cô tuy là con thỏ xám thường xuyên bị bắt nạt, nhưng ngay cả con thỏ nhỏ một khi bị dồn vào đường cũng cũng sẽ cắn người, như cô hôm nay cô đã cắn người.

Lúc trước, vì đó gia đình của cô nên cô chấp nhận bị ép buộc, để có thể đến trường, để có nơi che mưa gió, cô đã luôn khoát lên mình lớp áo của con thỏ, sống cuộc sống của một con thỏ bị mặc sức người khác chém giết.

Nhưng chỉ cần có cơ hội, cô sẽ chứng minh cho cả thế giới biết cô chưa bao giờ là một con thỏ nhỏ thực sự, cô cũng có thể trở thành một con mèo, một con mèo có móng vuốt sắc nhọn.

Cô không khỏi nghĩ đến Đông Phương Mặc, khóe miệng nở nụ cười chua xót.

Trước mặt người đàn ông đó, cô chỉ có thể là một con thỏ xám nhỏ ngoan ngoãn, vì cô không muốn Trịnh Nhất Phàm rơi vào hoàn cảnh bất lợi, Trịnh Nhất Phàm là người đàn ông duy nhất trêи thế giới này yêu cô.