Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 247: ĐỪNG TỪ CHỐI ANH




Ba ngày sau, Lý Thế Nhiên trở về, lúc đó Hứa Như đang ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, sách trên tay rơi xuống đất, cô ngủ mất rồi.

Tiếng giày da giẫm xuống đất vang lên, Lý Thế Nhiên kéo cửa ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của Hứa Như.

Làn da của cô rất trắng, được ánh mặt trời chiếu vào lại càng sáng.

Mái tóc dài như thác nước xoã xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thanh thoát mê người hơn.

Ánh mắt của anh dần trở nên dịu dàng.

Anh khom người, khuôn mặt anh tuấn kề sát lại, đầu ngón tay nâng lên.

Lúc đụng trúng Hứa Như thì cô lập tức mở mắt ra.

Từ khi anh trở về thì cô đã biết rồi.

Chỉ là cũng không muốn đối mặt với anh lắm.

Nhưng anh đến gần, cô lại căng thẳng đến có hơi không biết làm sao.

“Anh…”

Muốn lên tiếng, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông đã dán lên môi cô, ngăn cản hành động của cô.

“Bà Lý, anh về rồi đây.”

Môi của anh rơi trên trán cô, một nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Trái tim của Hứa Như tê dại một trận, nhắm mắt lại.

Tay anh dời đi, thay thế bằng đôi môi của anh, hôn lên môi cô.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sau một lúc lâu, Lý Thế Nhiên mới lùi lại.

Hai má Hứa Như đã sớm đỏ đến có thể nhỏ ra nước.

Cô đè lên lồng ngực anh: “Đêm nay giúp việc không có đến.”

Khoảng thời gian này cô đều một mình đi mua đồ nấu cơm, vui vẻ yên tĩnh.

“Ừm, đi siêu thị với anh nhé?” Lý Thế Nhiên còn mặc âu phục, đôi mắt tối đen sâu thẳm.

Hứa Như nâng tay lên, rồi đột nhiên rụt về.

“Được.” Cô hờ hững đáp lên, trên mặt không có cảm xúc nào.

Không phải cuối tuần, người trong siêu thị cũng không đông lắm.

Hứa Như biết khuôn mặt này của anh khiến người ta chú ý đến mức nào, mà cô cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.

Hai người đi đến khu đồ sống, Lý Thế Nhiên hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

“Em sao cũng được, anh quyết định đi.”

Hứa Như nói thế, nhưng Lý Thế Nhiên hiểu khẩu vị của cô, đều mua món cô thích ăn.

Hứa Như ngăn anh: “Anh chọn món anh thích ấy.”

“Em nấu cơm cho anh?” Lý Thế Nhiên hỏi.

Hứa Như nhíu mày, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Được.”

Có lẽ hôm nay anh rất mệt, xuống máy bay đã về thẳng vịnh nhà họ Lý, sau đó bèn ra ngoài với cô.

Trở về vịnh nhà họ Lý, nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc ở trước cửa thang máy.

Nhìn thấy Kỳ Chiến, Hứa Như hơi khựng lại.

“Hứa Như, khi nào thì về nhà với tôi?” Kỳ Chiến cũng nhìn thấy cô, cong môi hỏi.

Đáy mắt Lý Thế Nhiên loé lên sự lạnh lẽo.

“Tôi sẽ tranh thủ thời gian đi thăm bà Kỳ.” Hứa Như hờ hững nói.

Với sự nhiệt tình của Lâm Vi, cô vẫn không biết nên đáp lại thế nào.

“Nếu chị trở về thì nói với tôi, tôi đến đón chị.”

Thang máy đến, Kỳ Chiến đi lên trước.

Mặt của Hứa Như bị Lý Thế Nhiên xoay qua, sự tức giận trên mặt anh rất rõ ràng.

“Sao thế?” Hứa Như hờ hững hỏi.

“Anh không hy vọng em tiếp xúc với nhà họ Kỳ.” Lý Thế Nhiên nói thẳng.

“Bà Kỳ là mẹ ruột của em, yêu cầu của anh, em không làm được.”

“Vì sao bà ta vứt bỏ em, em có biết không?” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

Hứa Như nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”

“Lúc đó Lâm Vi muốn thừa kế một phần tài sản của nhà họ Lâm thì nhất định phải sinh con trai, nhưng em không phải.”

“Cho nên, ý anh là bà ấy vì tiền tài nên mới vứt bỏ em?”

“Đây là anh điều tra được.” Lý Thế Nhiên không phủ nhận: “Mà sự thật cũng là như thế.”

“Em biết rồi, nhưng em và bà ấy ở chung thế nào không liên quan với anh.”

“Bà Lý, anh chỉ lo lắng cho em thôi.”

Hứa Như đối diện với tầm mắt của Lý Thế Nhiên, cắn môi.

“Không cần thiết.”



Buổi tối, Hứa Như bận rộn trong phòng bếp.

Lý Thế Nhiên phải xử lý công việc, vừa trở về nhà điện thoại đã không ngừng reo lên.

Lúc anh làm việc luôn nghiêm túc sắc bén, khắp người đều là khí thế lạnh thấu xương.

Đồ ăn chủ yếu đều là Lý Thế Nhiên chọn, nhưng đa số món cô đều không biết nấu lắm.

Giày vò một lúc lâu, đều thất bại hết.

Hứa Như hơi bực bội, nhìn công thức nấu ăn trên app, lúc thực hành lại có vô số chuyện ngoài ý muốn.

Lúc Lý Thế Nhiên đi vào, Hứa Như đang dọn dẹp.

Đoán chừng đêm nay bọn họ phải gọi đồ ăn bên ngoài rồi.

“Không biết nấu sao lại không nói với anh?” Anh ôm cô, giọng điệu cưng chiều lại bất đắc dĩ.

Hứa Như lúng túng, cô cũng không muốn nói chuyện với Lý Thế Nhiên lắm.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.” Lý Thế Nhiên nói.

Hứa Như đã mở phần mềm giao thức ăn rồi, kéo anh lại.

“Gọi đồ ăn giao đến đi, không cần chậm trễ công việc.”

Vừa ăn xong chút đồ ăn, Tô Khinh gọi điện thoại tới.

“Hứa Như, là người phụ nữ đê tiện kia!” Giọng nói tức giận của Tô Khinh vang lên.

Hứa Như có hơi ngớ người.

“Cái gì?”

“Tần Nhi! Là cô ta thông báo với ông nội tôi, bà đây ghi thù cô ta rồi, lại có thể nhúng tay vào chuyện của tôi?”

“Là tôi liên luỵ đến cô.” Hứa Như áy náy.

Tần Nhi vốn chỉ ghét mình cô mà thôi, bây giờ lại khiến Tô Khinh cũng bị ảnh hưởng.

“Không liên quan đến cô, đồ đê tiện chính là đồ đê tiện! Hứa Như, nếu tôi có thể rời khỏi nhà họ Lê, việc đầu tiên phải làm là xử cô ta!” Tô Khinh độc ác nói.

Trước giờ cô vẫn luôn người không phạm ta ta không phạm người, nhưng bây giờ Tần Nhi cố ý hại cô, món nợ này cô nhớ kỹ rồi!

“Tô Khinh, cô bình tĩnh trước đã, vì sao ông cụ Lê lại nhốt cô?” Hứa Như hỏi.

Tô Khinh im lặng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Tối mai nhà họ Lê có một buổi tiệc, ông nội muốn tôi xem mắt.”

“Dù sao tôi cũng không có hứng thú với người đàn ông khác, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội rời đi.”

Ngày mai là tiệc gia tộc mỗi năm một lần của nhà họ Lê, người được mời đều là bạn bè thân thích của nhà họ Lê.

Đương nhiên Lý Thế Nhiên cũng nằm trong danh sách đó.

“Ngày mai đi qua đó với anh? Được không?” Lý Thế Nhiên ôm cô.

Cuộc trò chuyện của cô và Tô Khinh khi nãy anh đều nghe thấy, vốn đã định đi qua cùng với Hứa Như.

Hứa Như do dự, không muốn đi cùng với Lý Thế Nhiên lắm.

Nhưng cô lo cho Tô Khinh.

“Bà Lý, đừng từ chối anh.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Hứa Như rũ mắt, sắc mặt vẫn bình thản như trước.

Tuy cô đã đồng ý, nhưng thái độ với Lý Thế Nhiên vẫn rất xa cách.

Đáy mắt anh ngày càng u ám hơn.



Hôm sau, lúc Hứa Như thức dậy là bị Lý Thế Nhiên ôm vào lòng.

Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này của anh, thật sự hoàn mỹ đến không thể xoi mói.

Cô lập tức dời mắt đi, đẩy anh ra.

Lại bị Lý Thế Nhiên nắm lấy tay, môi anh trượt đến bên tai cô.

“Bà Lý, lúc không có em ở bên cạnh, em không biết anh khó chịu đến mức nào đâu.”

Nửa tháng nay đi công tác, không có khoảnh khắc nào anh không nhớ đến cô.

Muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn tất cả của cô.

Sự nóng bỏng dần dần thiêu đốt trong mắt anh.

Hứa Như rất hiểu sự thay đổi của Lý Thế Nhiên, lập tức đẩy anh ra.

Nhưng Lý Thế Nhiên càng ôm chặt cô vào lòng hơn, không cho cô chạy trốn.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa xoay người đã đè cô dưới thân, con ngươi đen nhánh nặng nề.

“Lý Thế Nhiên, anh buông em ra!” Hứa Như tức giận trừng anh.

“Không buông, để anh ôm một lát, nhé?” Cảm xúc tức giận bị anh kiềm chế lại, cuối cùng anh cũng không làm gì cả.

Không có ép buộc, chỉ có sự dịu dàng trí mạng.

Hứa Như không thể nhúc nhích, tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô hơi nghẹn ngào.

Quay đầu, hơi thở trong khoang mũi không xua đi được, cô nhắm mắt.

Dần dần, cảm giác quen thuộc đánh úp lại, môi Lý Thế Nhiên chạm vào đôi môi anh đào của cô, nụ hôn của anh dần trở nên hung ác.