Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 262: ANH THÍCH BÀ LÝ GHEN




Hứa Như:…

Lý Thế Nhiên thậm chí ghen với cả trợ lý của mình à!

“Em chỉ cảm thấy Cao Bân bị anh ép quá cực khổ thôi.”

“Không cần thiết phải bố trí nhiều người như vậy bên cạnh anh. Nếu không, em hi vọng bên cạnh anh có bao nhiêu thư ký nữ chứ?” Lý Thế Nhiên cố ý nói.

Hứa Như lập tức đanh mặt lại. Thư ký nữa à…

Cô thường xem không ít phim trên truyền hình có thư ký nữ muốn quyến rũ tổng giám đốc…

Hơn nữa, Lý Thế Nhiên có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, người phụ nữ nào có thể chống lại được chứ?

Cô lập tức kéo lấy khuỷu tay Lý Thế Nhiên, tuyên bố chủ quyền: “Vậy chỉ có thể làm phiền trợ lý Cao rồi.”



Càng lúc càng gần tới vòng thi thứ hai, Hứa Như thật ra thấy khẩn trương.

Liên tục mấy ngày mất ngủ làm cho tình trạng của cô rất tệ, trong lòng luôn mơ hồ có dự cảm không tốt.

Cô mở mắt ra phát hiện vị trí bên cạnh vẫn trống trải, nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng.

Cô cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lý Thế Nhiên.

Lần đầu tiên, không ai nhận.

Hứa Như lo lắng nên gọi tiếp.

Chỉ nghe thấy là một giọng nữ, hơn nữa cô cũng chẳng xa lạ gì.

“Bà Lý à?” Giọng nói của Lục Hoan truyền đến.

“Lý Thế Nhiên đâu?” Giọng Hứa Như lạnh lùng.

Không phải Lục Hoan đã rời khỏi Nam Thành sao?

“Thế Nhiên… anh ấy còn đang trong phòng thí nghiệm, bà Lý không biết sao?”

Hứa Như mím môi, cô thật sự không biết về hành tung của Lý Thế Nhiên.

Hai người bình thường cũng rất ít khi gọi điện thoại. Trước đó cô là thư ký bên cạnh Lý Thế Nhiên, thật ra nắm rõ hành trình của Lý Thế Nhiên như lòng bàn tay.

“Tôi muốn tìm anh ấy, làm phiền cô Lục đưa điện thoại cho anh ấy.” Hứa Như trầm giọng nói.

“Tổng Giám đốc Lý đang bận, không tiện nghe máy lắm. Chờ anhấy rảnh, tôi sẽ bảo anh ấy trả lời điện thoại.”

“Vậy mong cô Lục nhớ kỹ, tôi chờ anh ấy.”

Lục Hoan cúp điện thoại, vẻ mặt trầm xuống.

Cách cửa kính, cô ta nhìn bóng dáng bận rộn của Lý Thế Nhiên và hơi nhíu mày.

Một giờ sau, Lý Thế Nhiên tháo khẩu trang đi ra.

“Phải giảm tiến độ của loại thuốc này lại. Trước mắt có thể thấy được nó có tác dụng phụ không nhỏ, phải tiếp tục nghiên cứu.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

“Ừ, đây là thuốc chúng ta đã muốn nghiên cứu lúc tốt nghiệp, không ngờ cuối cùng cũng có ngày này. Thế Nhiên, làm phiền anh rồi.”

Bây giờ Lục Hoan được nhà họ An đầu tư đã lập ra công ty chế tạo dược phẩm của mình, mà bây giờ đang hợp tác với Lý thị để chế tạo ra loại thuốc đầu tiên.

Nhưng cô ta không có kinh nghiệm gì, phần lớn thời gian đều phải nhờ Lý Thế Nhiên.

Vẻ mặt Lý Thế Nhiên trước sau vẫn lạnh nhạt: “Ừ, nếu có thể nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc này, đúng là có cống hiến không nhỏ cho giới y học.”

“Muộn thế này, anh còn muốn về à? Nếu không anh nghỉ lại ở phòng thí nghiệm bên này đi. Vẫn còn phòng mà.” Lục Hoan gọi anh lại.

Lý Thế Nhiên không dừng lại: “Không có bà Lý ở bên cạnh, tôi không có cách nào nghỉ ngơi tốt được.”

Sắc mặt Lục Hoan trắng bệch, không dám nói nữa.

Chiếc xe của An Thành Minh vẫn đỗ ở bên ngoài, Lục Hoan chậm rãi đi tới.

“Sao anh lại tới đây? Ở đây cách căn hộ cũng không xa, em có thể tự về mà.”

“Anh lo lắng, bây giờ đã muộn rồi, anh rất lo lắng.” An Thành Minh giơ tay lên, muốn ôm cô ta.

Người Lục Hoan cứng đờ, cuối cùng vẫn không đẩy ra.



Tại nhà họ Lý ở Vịnh, Hứa Như không ngủ tiếp, trên tay cầm điện thoại nhưng vẫn không đợi được điện thoại của Lý Thế Nhiên.

Mãi đến khi ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, cô mới ngước mắt lên.

Lý Thế Nhiên mặc áo trắng quần đen, trên gương mặt điển trai không giấu được vẻ mệt mỏi rã rời.

Vẻ mặt Hứa Như trước sau vẫn lãnh đạm.

“Sao em còn chưa ngủ?” Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống, đôi chân dài bước nhanh tới.

Muốn ôm Hứa Như, lại bị cô đẩy ra.

“Em vừa gọi điện thoại cho anh.” Hứa Như nói.

Lý Thế Nhiên nhíu mày. Vừa rồi anh cầm điện thoại di động lên mới phát hiện nó hết pin.

“Xin lỗi, anh không nhìn thấy được.”

“Khi em gọi cho anh, Lục Hoan nhận điện thoại.”

“Ừ, gần đây cô ấy ở Nam Thành, công ty của cô và Lý thị đang cùng nghiên cứu một loại thuốc mới. Cả ngày hôm nay anh và cô ấy đều ở trong phòng thí nghiệm. Nhưng… anh không biết cô ấy lại nhận điện thoại.”

Hứa Như hiểu rõ là Lục Hoan cố ý.

“Em không nên tức giận sao?” Hứa Như khẽ nói.

Dù sao Lý Thế Nhiên và Lục Hoan tiếp xúc là việc công, nhưng trong lòng cô lại hơi mất hứng.

“Anh thích bà Lý ghen.” Lý Thế Nhiên tới gần, nắm lấy cằm của cô và hôn cô.

Hứa Như tránh đi theo bản năng.

“Anh nhất phải đi theo dự án này trong thời gian đầu, nhưng giai đoạn sau, anh sẽ bảo cấp qua thay thế.”

“Em biết rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Em chỉ lo lắng cho anh thôi.”

Hứa Như vốn đang buồn ngủ, bây giờ khúc mắc được tháo gỡ, thật ra rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lý Thế Nhiên tắm rửa xong ôm Hứa Như vào trong lòng. Anh cầm điện thoại di động khởi động máy, thấy tin nhắn của Lục Hoan hiện ra.

“Thế Nhiên, em quên nói cho anh, Hứa Như đã gọi điện thoại cho anh.”



Một tuần sau.

Trong nháy mắt, ngày thi vòng hai đã tới, Hứa Như nghĩ thoáng một chút, sáng sớm theo thói quen chạy tới đại học Lâm Hải.

Hôm nay Lý Thế Nhiên không đi Lý thị mà đi theo bên cạnh cô.

“Bà Lý, em không cần khẩn trương, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, biết không?”

Lý Thế Nhiên hôn lên mi tâm của cô.

Hứa Như mỉm cười. Cô vẫn đối xử bình thường, cũng không có tâm trạng được ăn cả ngã về không.

Nhưng cô tự nhận là mình đã chuẩn bị tốt nhất.

Cô không nghi ngờ về thực lực của mình.

“Anh đi Lý thị đi, em thi xong sẽ qua tìm anh được không?” Hứa Như không muốn làm lỡ công việc của Lý Thế Nhiên.

“Em chưa thi xong, anh sẽ lo lắng.”

“Có gì phải lo lắng đâu. Hơn nữa hôm nay cũng không biết được kết quả ngay, anh đi làm đi.”

“Em muốn anh đi như vậy à?” Lý Thế Nhiên nắm lấy cằm của cô.

Hứa Như thè lưỡi. Lý Thế Nhiên ở đây, cô ít nhiều gì sẽ hơi áp lực.

“Anh chờ em ở Lý thị, được chứ?” Lý Thế Nhiên tạm thời thỏa hiệp.

Hứa Như gật đầu, nhón chân lên hôn má anh một cái rồi nhanh chóng đi vào chỗ thi.

Sắc mặt Lý Thế Nhiên dần trầm xuống, ngồi vào trong xe, một lúc lâu vẫn không khởi động xe.

Hai giờ sau, có thí sinh lần lượt đi ra.

Anh đẩy cửa xuống xe.

Chỉ là khi ánh mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt anh trầm xuống.

Mà Diệp Kình cũng nhìn thấy rõ Lý Thế Nhiên.

Trong mắt không giấu được vẻ tức giận, Diệp Kình đi tới đấm mạnh về phía Lý Thế Nhiên lại bị anh chặn lại được.

“Ngài Diệp, đừng quên thân phận của anh.” Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống.

“Tôi không cần anh nhắc nhở mình có thân phận gì. Ngược lại, anh còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi à?” Diệp Kình nổi giận nói.

Vẻ mặt Lý Thế Nhiên trước sau vẫn bình tĩnh: “Tôi cũng đâu phải qua đây vì anh.”

Lúc này, Hứa Như cũng đi ra. Vừa nhìn thấy Diệp Kình đang nắm lấy áo của Lý Thế Nhiên với vẻ tức giận, cô lo lắng vội chạy tới.

Vừa rồi chính là Diệp Kình làm giám khảo phỏng vấn cô trong cuộc thi vòng hai, sao anh ta giống như có bất hòa với Lý Thế Nhiên vậy?

“Giáo sư Diệp.”

Hứa Như lịch sự gọi anh ta.

Lý Thế Nhiên nắm tay Hứa Như, kéo cô vào lòng. Diệp Kình nhìn hai người thân mật, cười lạnh nói: “Hóa ra cô là vợ của Lý Thế Nhiên.”

“Diệp Kình, đừng gây rối cho tôi.” Lý Thế Nhiên nói dứt lời rồi không để ý đến anh ta nữa.

Thấy Diệp Kình không nén được cơn giận lại muốn ra tay, Hứa Như theo bản năng chắn trước mặt Lý Thế Nhiên: “Giáo sư Diệp, ở đây là trường học, ngài vẫn nên chú ý tới hình tượng một chút đi.”