Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 304: CÔ CHẮC CHẮN LÀ CỦA ANH TA




Vệ sĩ đuổi theo, rất nhanh lại khống chế Hứa Như một lần nữa.

“Đây là mệnh lệnh của bà chủ, xin cô chủ không nên làm khó chúng tôi.”

Hứa Như mím môi, sao cô có thể quên được thế lực của nhà họ Lâm chính là một tay che trời ở nước B.

Cô tự giễu cười cười.

Đi vào bệnh viện, Hứa Như được đưa đến phòng bệnh, sắc mặt không hề lay động chút nào.

Mấy chục người vệ sĩ ở sau lưng đã cắt đứt đường lui của cô, cô không còn chỗ để trốn.

Ở cửa phòng bệnh, Lăng Thuần trầm mặc đứng dựa tường, đầu ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc lá, nhưng rất lâu sau cũng không hút một hơi nào.

Trong phòng vẫn cứ truyền đến tiếng khóc nho nhỏ.

“Hứa Như, ông nội đã…”

Nghe vậy, nét bình tĩnh trên gương mặt của Hứa Như đã hơi dao động.

Cô ngước mắt nhìn lên: “Anh nói cái gì chứ…”

“Ông nội vừa qua đời, ông ấy muốn gặp em, nhưng lại không thể nào chịu đựng được.”

Hứa Như cắn chặt môi, trong lòng vẫn là có chút cảm xúc.

“Ừ, đến lúc nào thì tôi có thể trở về?” Hứa Như hít sâu.

Cô không muốn phải tham gia vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Lâm.

“Ít nhất là phải chờ đến tang lễ của ông nội kết thúc, có thể không?” Giọng nói của Lăng Thuần mang theo vài phần cầu khẩn.

“Như, ở lại đi có được không con?”

Lúc này, Lâm Vy cũng bước ra từ phòng bệnh, đương nhiên là bà ta khóc không ít, sắc mặt trông tiều tụy.

Bà chủ nhà họ Lâm vẫn luôn ung dung cao quý, giờ phút này lại trông như già đi rất nhiều.

Hứa Như đứng ở cửa phòng nhìn gương mặt của ông ngoại, dường như cũng không thoải mái cho lắm.

“Đến ngày tổ chức tang lễ thì tôi sẽ đến.”

Dứt lời liền quay người muốn rời đi.

Nhưng mà vệ sĩ lại muốn ngăn cản cô lần nữa.

Lâm Vy đi đến: “Như, chờ đến lúc tang lễ của ông ngoại con kết thúc thì mẹ sẽ để cho con trở về.”

Dứt lời liền ra lệnh cho vệ sĩ đưa Hứa Như trở về nhà họ Lâm.

“Bà Lâm, tôi đã nói rồi, bây giờ tôi muốn trở về Nam Thành.” Giọng nói của Hứa Như rất kiên quyết.

“Con không muốn ở lại đây đến như thế sao?” Lâm Vy nhìn cô, hốc mắt đỏ lên.

“Đối với nhà họ Lâm, tôi không có tình cảm gì.”

Dứt lời liền xoay người đi vào trong thang máy.

Lăng Thuần muốn đuổi theo, Lâm Vy gọi anh ta lại: “Thôi bỏ đi, không nên ép buộc con bé.”

“Để con đưa cô ấy trở về.” Lăng Thuần nói.

Ở bên ngoài, Hứa Như đang bắt taxi.

Lăng Thuần lái xe đến: “Tôi đưa em đi.”

Hứa Như đề phòng nhìn anh ta.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không đưa em về nhà họ Lâm đâu.”

Ngồi trên xe, Hứa Như lại đặt chuyến bay tiếp theo.

Lăng Thuần không nói gì, cảm xúc vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương.

Lúc còn rất nhỏ thì anh ta ở nhà họ Lâm, từ nhỏ đã gọi ông ta là ông nội, Lâm Tung chính là người mà anh ta kính trọng nhất.

Nhớ đến lời dặn dò cuối cùng của ông nội, anh ta nhìn về phía Hứa Như.

“Nhất định phải chăm sóc Như thật tốt.”

Anh ta có cơ hội này không?

Phát giác được ánh mắt của Lăng Thuần, Hứa Như nhíu nhíu mày.

“Có chuyện muốn nói à?”

“Em có biết là ông nội đã nói gì với tôi không?”

“Kêu anh nhất định phải cưới tôi.” Hứa Như trầm giọng nói.

Cô vẫn còn nhớ rõ câu nói đó của ông ngoại – chết không nhắm mắt.

Có lẽ thật sự linh nghiệm.

“Đến lúc chết mà ông ấy vẫn còn thương yêu em, ngay cả qua đời cũng không an lòng.” Lăng Thuần nói một cách nặng nề.

Hứa Như trầm mặc, có lẽ trong cái nhìn của người khác thì cô là một người bất hiếu.

Chỉ là con đường mà Lâm Tung đã sắp xếp cho cô, cô thật sự không thể nào đón nhận được.

Cô ghét cuộc sống bị người khác sắp xếp.

“Lăng Thuần, tôi sẽ không gả cho anh, mãi mãi cũng sẽ không.” Hứa Như bình tĩnh nói.

“Nguyên nhân là gì? Bây giờ em đang độc thân.” Lăng Thuần thắng gấp, chiếc xe dừng lại ở ven đường.

“Tôi không thích anh.” Hứa Như bình tĩnh nói.

“Kết hôn cũng không nhất định phải lấy tình cảm ra làm tiền đề không phải sao?” Lăng Thuần đến gần, đột nhiên nắm cầm của cô.

Hứa Như run lên, vô thức đẩy anh ta ra.

Nhưng mà cô căn bản cũng không phải là đối thủ của Lăng Thuần.

“Nhưng mà người đó sẽ không phải là anh.” Hứa Như tức giận nói.

Cô rất ghét người đàn ông này.

“Em vẫn còn muốn tái hôn với Lý Thế Nhiên à?”

Nhắc đến cái tên Lý Thế Nhiên này, Hứa Như ngẩn người.

Thậm chí ngay cả trái tim cũng không thể kiềm chế được mà đau đớn.

Lý Thế Nhiên…

Nhìn sắc mặt của Hứa Như trở nên cứng đờ, Lăng Thuần buông cô ra.

Điều mà anh ta ghét cay ghét đắng là mình đã không gặp Hứa Như sớm hơn.

Nếu như sớm hơn một chút thì cô chắc chắn là của anh ta!

Xe hơi lái vào sân bay, Hứa Như gần như là chạy xuống xe.

Cô không muốn ở cùng một chỗ với Lăng Thuần một giây một phút nào.

“Nhớ là phải đến tang lễ của ông nội, dù sao thì ông ấy cũng là ông ngoại của em.” Lăng Thuần nhắc nhở.

Hứa Như đáp lời, lạnh lùng quay người lại.

Lăng Thuần vẫn luôn nhìn bóng lưng của cô, nếu như không phải ở bên đây có rất nhiều chuyện cần phải làm, anh ta nghĩ là mình sẽ liều lĩnh đuổi theo.



“Cơn bão mạnh đang tiến vào đất liền, trước mắt thì điều kiện thời tiết ở nước B rất xấu, hành khách vui lòng thắt dây an toàn…”

Cảnh báo an toàn được phát ra từ trong ca bin, Hứa Như đang ở hàng ghế cuối cùng đột nhiên bừng tĩnh.

Dụi dụi khóe mắt mệt mỏi, Hứa Như mở to mắt ra, quay đầu nhìn thấy màn đêm ở bên ngoài cửa sổ, mây đen xuất hiện dày đặc.

Rõ ràng lúc lên máy bay thì bầu trời vẫn còn quang đãng, nói mưa thì là mưa liền à.

Khí lưu đập thẳng vào máy bay và toàn bộ cabin bị rung lắc.

Hứa Như nhíu mày, mắt nhìn đồng hồ, chín giờ hai mươi phút tối, cách thời gian hạ cánh vẫn còn một tiếng đồng hồ, mà cơn bão này hình như là vừa mới bắt đầu.

Hứa Như không bị ảnh hưởng, cô mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc yên tĩnh, nhưng mà vừa nhắm mắt lại bên tai truyền đến một giọng đau đớn của phụ nữ: “Không được rồi,… a…, tôi đau quá…”

Hứa Như quay đầu lại, mà ở bên cạnh của cô chính là một người phụ nữ đang mang thai, bụng cũng khoảng chừng tám tháng hơn, một tay ôm lấy bụng một tay nắm chặt lấy tay vịn.

Trên gương mặt của người phụ nữ mang thai đã lấm tấm mồ hôi nóng hổi, hô hấp khác thường, dường như là một giây sau sẽ ngất đi.

Lúc nãy máy bay vừa mới bị xóc nảy, cộng với việc không khí trong cabin không được lưu thông, tình huống của thai phụ nữ rất không lạc quan.

Cơn buồn ngủ lập tức bị quét sạch, mắt nhìn thấy thai phụ ở bên cạnh sắp ngã xuống đất, Hứa Như nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng xoay người đứng chắn ở phía sau lưng của thai phụ để cho cô ta không bị ngã sấp xuống.

Mà đối phương lại vô thức nắm lấy vạt áo của cô, Hứa Như phải mất sức lực lớn mới có thể miễn cưỡng ổn định cô ta lại.

Rất nhanh liền có tiếp viên hàng không nghe thấy tiếng kêu mà chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hốt hoảng báo cáo tình huống cho tiếp viên trưởng.

Trong khoang máy bay trở nên càng hỗn loạn hơn bởi vì chuyện đột ngột này, nữ tiếp viên trưởng mang theo túi cứu thương và hai tiếp viên hàng không chạy đến, thuần thục dựng rèm và hạ ghế xuống.

Không ít hành khách đứng lên nghe ngóng, thậm chí còn không ngừng chen lấn về phía bên này, lúc Hứa Như hỗ trợ đỡ thai phụ thì bị một hành khách ở trong đó đụng vào, lập tức bỏ tay ra, may mắn ở bên cạnh có tiếp viên hàng không đỡ thai phụ hộ.

Hứa Như cảm thấy tức giận, vốn dĩ là trong tình huống như thế này thì không thể hỗn loạn hơn, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người ở trước mặt, giọng nói lạnh lùng: “Phiền mọi người trở về chỗ cũ của mình, giữ im lặng.”

Nhưng mà mấy người kia lại không lui lại, bộ dạng càng thêm bực bội.

“Cô là ai? Nhân viên cấp cứu của máy bay à? Nếu không thì cũng đừng có đứng ở chỗ này để gây vướng bận thêm.”

“Cô thấy phiền, vậy chúng tôi sẽ không thấy phiền hả? Tôi vẫn còn đang chờ về nhà đấy có biết không hả, cái này là công ty hàng không gì vậy, còn để cho một người phụ nữ mang thai lên máy bay nữa.”

“Thời tiết xấu thì xấu, nhưng mà nếu như không có kỹ năng thì đừng có lái máy bay chứ, tránh gây tai họa cho bọn tôi…”

Một số lời phàn nàn, có câu nói với cô, có câu thì nói với tiếp viên hàng không.