Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 306: VẬY BẮT ĐẦU TỪ BÂY GIỜ, TÔI SẼ THEO ĐUỔI CÔ




Hứa Như trấn an vỗ vỗ vào vai của Lâm Vy: “Bà Lâm, nén bị thương.”

“Con không thể tha thứ cho ông ngoại của con, không thể tha thứ cho mẹ được hay sao?” Nghe xưng hô của Hứa Như, Lâm Vy run rẩy nói.

Hứa Như nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tôi không hận các người!”

“Vậy con lại không chịu trở về, không chịu gọi mẹ một tiếng mẹ…”

Hứa Như cụp mắt, không nói gì.

Đối với người nhà họ Lâm, cô đều rất mâu thuẫn.

Đi đến bên ngoài tang lễ, từ đầu đến cuối cảm xúc của Hứa Như đều có chút ủ dột.

Cách đó không xa, Kỳ Chiến đang ở bên ngoài, nhìn thấy Hứa Như thì đi về phía của cô.

“Đã lâu không gặp!”

Hứa Như nhíu nhíu mày, thờ ơ gật đầu.

“Lúc ông ngoại qua đời mà ông ấy chỉ nhớ đến cô cháu gái là cô, đứa cháu như tôi đây thật sự là một chút địa vị ở trong lòng của ông ấy cũng không có!” Kỳ Chiến cảm khái.

Thậm chí là sau khi Lâm Tung qua đời thì anh ta mới biết được tin tức.

“Tài sản của ông ấy đều cho cô, nếu như không phải là cô, tôi còn thật sự muốn cướp đến tay đó chứ.” Kỳ Chiến chế giễu nói.

“Tôi không cần tài sản của nhà họ Lâm!” Hứa Như nhăn mày.

“Đó là toàn bộ Lâm thị, cô có biết nó có giá trị bao nhiêu tiền không? Có lẽ là có thể mua được cả mười quốc gia đấy.”

Lúc đầu, anh ta cho rằng mình có thể được chia phần tài sản này, nhưng mà anh ta biết ở trong lòng của Lâm Tung, anh ta căn bản không có một chút địa vị nào.

Sao có thể cam tâm được, thậm chí anh ta cũng đã đi điều tra thân thế của mình, nếu không thì tại sao người nhà họ Lâm đều không coi trọng anh ta.

Sau đó cuối cùng cũng hiểu ra.

“Tôi không có hứng thú!” Từ lúc bắt đầu, sắc mặt của Hứa Như vẫn luôn lạnh nhạt.

Đối với thứ mà cô không có năng lực đón nhận thì cô sẽ không cần.

“Có phải là bởi vì bây giờ cô chỉ muốn học y hay không? Cũng đúng thôi, mấy chuyện như là kinh doanh này nọ vẫn cần người có thiên phú mới được, ví dụ như là tôi.” Kỳ Chiến tự hào nói.

“Nếu không thì cô kế thừa Lâm thị rồi thì giao nó tôi đi, như thế nào?”

Hứa Như nhíu nhíu mày nhìn Kỳ Chiến.

Đối với năng lực của Kỳ Chiến, Hứa Như vẫn cảm thấy nghi ngờ.

Có điều là toàn bộ sản nghiệp của kỳ thị cũng đủ khổng lồ, Kỳ Chiến vẫn có thể quản lý cho nó phát triển không ngừng.

Nhưng cô vẫn chưa quên anh ta đứng ở phía đối địch với Lý Thế Nhiên.

Theo bản năng, cô sẽ không đứng ở bên phía của anh ta.

Còn Lâm thị thì…

Một khi cô tiếp nhận thì sao có thể dễ dàng vượt khỏi tay vậy được.

“Anh đã biết là Lâm Tung đã nói với tôi cái gì đúng không? Nếu như tôi gả cho ai thì Lâm thị chính là của người đó. Kỳ Chiến, anh nói xem anh có thể cưới tôi không?” Hứa Như chỉ muốn đả kích anh ta.

Dù sao thì Kỳ Chiến không biết sự thật, anh ta vẫn cho rằng cô là chị của anh ta.

Thật sự không nghĩ đến Kỳ Chiến lại đột nhiên đi đến gần, cánh tay dài duỗi ra kéo Hứa Như lại: “Tôi có thể!”

“Gì chứ?” Hứa Như giật mình, lập tức đẩy Kỳ Chiến ra.

“Tôi không phải là em trai của cô, đương nhiên là có thể cưới cô rồi.” Kỳ Chiến nói rất chắc chắn.

Hứa Như nâng mắt nhìn lên: “Anh nói cái gì?”

“Tôi không phải là em trai của cô, sau khi nhận cô rồi thì ngay cả cái liếc mắt mẹ tôi cũng chưa cho tôi, cô cho rằng tôi sẽ không nảy sinh nghi ngờ hay sao?”

“Anh đã điều tra ra được cái gì?”

“Dù sao thì chúng ta không có quan hệ máu mủ, cô đã không quan tâm đến Lâm thị, vậy thì cứ gả cho tôi đi, tôi sẽ quản lý giúp cho cô.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hứa Như từ chối.

Quả nhiên là không thể tùy tiện nói đùa được.

“Hứa Như cô và Lý Thế Nhiên cũng đã ly hôn rồi, lốp xe dự phòng này có phải cũng có thể chuyển chính rồi không?” Kỳ Chiến mặt dày nói.

Hứa Như: “…”

“Tôi cũng không xem anh là lốp xe dự phòng!” Hứa Như trầm giọng nói.

“Vậy bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ theo đuổi cô.”

Hứa Như: “…”

“Kỳ Chiến, anh đủ rồi đó!”

Thấy tang lễ cũng đã sắp kết thúc, Hứa Như quay người rời đi.

Lăng Thuần đi đến: “Tối nay dùng cơm xong rồi hẵng đi.”

“Chuyến bay của tôi còn ba tiếng nữa.”

Lăng Thuần nhíu mày: “Tối nay tôi sẽ sắp xếp máy bay riêng để đưa em về.”

“Nếu không thì tôi cũng chỉ có thể hủy bỏ chuyến bay của em.”

“Anh…” Hứa Như trừng mắt Lăng Thuần, cô biết anh ta tuyệt đối có năng lực để làm chuyện này.

“Về nhà cùng với tôi!”

Nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Kỳ Chiến từ từ nheo mắt lại. Trước đó cho rằng mình với Hứa Như có quan hệ máu mủ, nên anh ta mới giao cô cho Lăng Thuần, để Lăng Thuần bị quản thúc như mình.

Thật sự không nghĩ đến bây giờ Lăng Thuần mới là người mà Lâm Tung coi trọng nhất.

Sắc mặt của anh ta trầm xuống.

Nhà họ Lâm.

Bởi vì Lâm Tung đã qua đời, dường như trong nhà lập tức trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Sau khi tang lễ kết thúc, người nhà họ Lâm đều đến nhà chính Lâm, còn có luật sư.

Khi còn sống thì Lâm Tung đã lập di chúc, nhưng mọi người đều ngầm biết được trên cơ bản đều để lại cho Hứa Như.

“Theo như di chúc của ông Lâm, trên danh nghĩa ông ấy có 60% cổ phần của Lâm thị, cùng với cổ phần trong một số công ty khác, ba ngôi biệt thự ở nước ngoài và hai căn nhà sang trọng trong nước đều được chuyển nhượng cho cô Hứa Như. Nhưng có một điều kiện, cô Hứa nhất định phải theo họ Lâm, đồng thời phải kết hôn với anh Lăng Thuần trong vòng một năm.”

“Cô Hứa, ý của cô thì sao?” Luật sư hỏi Hứa Như.

“Nếu như không đáp ứng điều kiện này thì tôi sẽ không thể nào kế thừa được tài sản của ông ngoại, có đúng không?” Hứa Như hờ hững hỏi.

“Đúng vậy!”

“Vậy những tài sản này sẽ được xử lý như thế nào?”

Luật sư nhíu mày: “Nếu như cô Hứa từ bỏ quyền thừa kế, vậy thì quyền lợi này sẽ được trao cho bà Lâm Vy, người thừa kế đứng thứ hai.”

“Như, con vào đây với mẹ.” Lâm Vy đánh gãy lời của luật sư, kêu cô vào thư phòng.

“Tất cả tài sản của ông ngoại đều là của con, con nhất định phải nhận lấy.” Lâm Vy thấp giọng nói.

“Tôi không thể thực hiện yêu cầu của ông ngoại được.” Hứa Như nhíu mày.

Đổi họ và gả cho Lăng Thuần đều là những chuyện cô không muốn làm.

“Con làm được, bây giờ con cũng đã ly hôn rồi, Lăng Thuần có cái gì không tốt chứ?”

“Cái gì anh ta cũng tốt, chỉ là tôi không thích anh ta mà thôi.” Hứa Như không có biểu cảm gì.

“Có phải là con vẫn còn oán hận vì mọi người đã ép buộc con và Lý Thế Nhiên ly hôn không?”

“Bà Lâm, tôi không hận các người, nhưng mà các người đã làm tôi tổn thương. Lấy mạng sống của tôi ra để ép buộc tôi và Lý Thế Nhiên, tôi không thể nào tha thứ cho chuyện này được.” Hứa Như lạnh lùng nói.

Cô cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của người nhà họ Lâm.

Cô không muốn sống trong một gia đình như thế này.

Thậm chí cô cũng không muốn phần tài sản thuộc về cô.

Cô chỉ muốn mình có một cuộc sống yên bình đơn giản.

“Quả nhiên con hận mẹ, chuyện này mẹ cũng không muốn ngăn cản, nhưng con ở bên cạnh của Lý Thế Nhiên thì mẹ cũng rất lo lắng, gần đây nhà họ Lý cũng không được bình yên…”

Nghe vậy, Hứa Như nhíu mày.

Nhà họ Lý như thế nào?

Cô với Lý Thế Nhiên gần như là cắt đứt toàn bộ liên lạc, về phần chuyện của nhà họ Lý cô càng không hiểu rõ.

“Nghe mẹ đi, con đừng liên lạc với Lý Thế Nhiên nữa, cũng không cần phải dính líu quan hệ với người nhà họ Lý. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa mẹ cũng sẽ trở về Nam Thành, con chuyển qua nhà họ kỳ đi.” Giọng nói của Lâm Vy mang theo mệnh lệnh.

“Bà Lâm, tôi có cuộc sống riêng của mình, không cần bà phải tốn sức quan tâm.”

“Con… Như con là con gái của mẹ.” Trong giọng nói của Lâm Vy mang theo thất vọng.

Bà ta cảm thấy rất khó chịu với sự lạnh lùng của Hứa Như.

“Tôi không phủ nhận mối quan hệ này, nhưng mà, cũng chỉ có thế thôi.”

“Con… vậy phần tài sản đó của ông ngoại con nhất định muốn từ bỏ à?”

Hứa Như mím môi, giọng nói kiên quyết: “Không phải là tôi chủ động muốn từ bỏ, nhưng mà những yêu cầu của ông ngoại đưa ra làm cho tôi không thể nào thực hiện được.”

Dứt lời, cô rời khỏi nhà họ Lâm rất nhanh.

Lâm Vy bước xuống lầu nhìn theo bóng lưng của Hứa Như, sắc mặt chìm xuống.

“Lăng Thuần, đưa con bé trở về an toàn.”

“Bà Lâm, Hứa Như thật sự từ bỏ quyền thừa kế ư?” Lăng Thuần hỏi.

“Ừ, nhưng mà những gì nên thuộc về Hứa Như thì tôi đều sẽ để lại cho con bé.”