Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 189: Đêm ấm áp, quà tặng năm mới (1)




Bên này, mẹ con Kiều Hân Hủy dốc sức chuẩn bị đầy đủ một phen cho mình bước vào hào môn.

Bên kia, Cận Tử Kỳ đã cùng Tống Kỳ Diễn trở lại Tống trạch.

Hai người trên con đường mòn trước toà nhà chính, nghe được từ nhà lầu phía đông truyền đến một tràng tiếng chén sứ rơi xuống đất vỡ tan vang dội, sau đó là loáng thoáng tiếng hét phẫn nộ của Tống Nhiễm Cầm, sau một khắc, đã có người giúp việc dọn dẹp rác rưới đi ra.

Người giúp việc nhìn thấy vợ chồng Tống Kỳ Diễn, lập tức lễ phép ân cần chào hỏi: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân!"

Cận Tử Kỳ lại bị thứ trong chén bể thu hút ánh mắt, cô tựa hồ ngửi thấy được mùi thơm của cháo tổ yến, dựa vào ngọn đèn, cúi đầu nhìn lại, quả nhiên như cô dự đoán, trên mảnh vỡ của cái chén sứ dính lại tổ yến.

Tống Kỳ Diễn đưa mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng, lầu phía đông vô cùng náo nhiệt, sâu kín nói: "Cháo ngon bổ như vậy cũng lãng phí, xem ra bà chị của tôi đây trải qua cuộc sống rất thoải mái nha!"

Thân thể của người giúp việc run lên, gấp rút cúi đầu giải thích: "Thiếu gia hiểu lầm, bây giờ tới là nấu cho thiếu..." Cô đột nhiên cứng họng, trộm liếc nhìn Cận Tử Kỳ, chần chờ mấy giây mới tìm được đầu lưỡi của mình: "Vốn là nấu cho Bạch tiểu thư ăn, không cẩn thận bị đại tiểu thư thấy được, đại tiểu thư ngại Bạch tiểu thư phá sản, Bạch tiểu thư trong cơn tức giận..."

Cận Tử Kỳ nghe xong trong lòng sáng tỏ, với tâm tình bất an đầy lo nghĩ của Tống Nhiễm Cầm hiện tại, chứng kiến Bạch Tang Tang thích ý bưng một chén cháo tổ yến giá cả xa xỉ ngồi ở chỗ kia uống, không vội đỏ mắt mới là lạ!

Tống Kỳ Diễn vẫy lui người giúp việc, ngược lại nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Có cần tới xem một chút hay không?"

Nhìn ánh mắt của hắn như thế nào cũng đều giống như nhao nhao muốn thử xem một chút cho hả hê.

Cận Tử Kỳ ngáp một cái, có chút kiều mị liếc hắn một cái, đỡ thắt lưng có phần đau mỏi của mình, "Em cũng không hy vọng em sinh ra đứa bé chính là mãng phu chỉ biết động quả đấm."

Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, nhìn chằm chằm cái bụng đã nhô cao của cô gật đầu: "Có đạo lý." Sau đó ôm thắt lưng của Cận Tử Kỳ đi vào toà nhà chính, ngăn cách tình cảnh giờ phút này của toà nhà phía đông hừng hực khí thế vào trong bóng đêm.

Trở lại phòng ngủ, thừa dịp Tống Kỳ Diễn tắm rửa, Cận Tử Kỳ không làm gì phát chán nên sửa sang lại phòng giữ quần áo.

Cửa phòng được gõ vang có tiết tấu nhẹ nhàng, Cận Tử Kỳ đi mở cửa, người tới là Hàn Mẫn Tranh, tư thái vẫn là bộ dáng tư thái khi chấp hành công sự, anh đưa tới một túi văn kiện thật dầy.

"Đây là thiếu gia bảo tôi tìm, phiền Thiếu phu nhân chuyển cho anh ấy."

Hàn Mẫn Tranh kính cẩn thoáng cúi mình chào, liền xoay người rời đi, Cận Tử Kỳ ước lượng độ nặng của túi văn kiện, miệng túi văn kiện không được dán cẩn thận, lộ ra mấy tờ tài liệu bên trong.

Khi hai chữ "Tần Viễn" lọt vào trong tầm mắt cô, Cận Tử Kỳ giật mình, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cô vừa khép cửa lại, vừa nhịn không được muốn biết bên trong rốt cuộc chứa vật gì.

Ngồi ở bên giường êm ái, ngẩng đầu nhìn cái bóng cao lớn trên bức kính mờ của phòng tắm, cô mấp máy khóe miệng, nghĩ thầm dù sao đã không cẩn thận liếc thấy, cũng không kém như xem thử một lần là bao nhiêu.

Cận Tử Kỳ dè dặt lấy đồ bên trong túi văn kiện ra, một xấp thật dầy, có tài liệu, có ảnh chụp, giấy in, còn có cắt xuống từ tờ báo...

Cô rút mất tấm ảnh chụp ra xem, chỉ liếc mắt một cái, con ngươi của cô co lại, thật sự đều là ảnh chụp Tần Viễn, tầm mắt của cô lại dừng ở bên một tài liệu và một tờ tạp chí, hoặc nhiều hoặc ít đều cùng Tần Viễn có quan hệ.

Cận Tử Kỳ không khỏi nhíu lông mày, Tống Kỳ Diễn thế nhưng tại điều tra Tần Viễn!

Chỉ là cô không biết, tại sao hắn phải điều tra Tần Viễn, mục đích làm như vậy là cái gì?

Cô rũ mắt, tầm mắt quét qua những tờ báo cũ kỹ kia, sau đó dừng lại tin tức thứ nhất, trên tờ báo trắng đen, trưng ra một tấm hình, ngọn núi sụp đổ, nhà cửa bị phá tan thành mảnh nhỏ, còn có nhân viên cứu hộ của quân đội.

Cận Tử Kỳ hít vào miệng ngụm khí lạnh, trên báo đưa tin chính là lúc ba mươi mốt năm trước tại khu Tây Nam xảy ra một trận động đất lớn nghiêm trọng, suy nghĩ của cô chuyển một cái thật nhanh, trong nháy mắt liên tưởng đến lời nói của bà Tần ngày đó ở trong phòng bệnh.

Thanh mai trúc mã Tần Liên Châu và đứa con riêng của Tống Chi Nhậm không phải cũng chết bởi trận địa chấn đó sao?

Tống Kỳ Diễn bảo Hàn Mẫn Tranh âm thầm điều tra những chuyện này, là đang hoài nghi quan hệ mẹ con của Tần Viễn cùng bà Tần sao?

Hay là hắn cho rằng, Tần Viễn rất có thể là...

Cận Tử Kỳ vội vàng chặn dòng suy nghĩ rối loạn của chính mình, càng nghĩ càng đau đầu, cô xoa nhẹ huyệt thái dương.

Cô sửa sang lại những thứ đó một lần nữa cho tử tế, lúc chuẩn bị đặt lại vào trong túi văn kiện, lơ đãng phát hiện một bản kế hoạch, kia vốn không nên xuất hiện ở trong xấp tài liệu này, cô nghi là Hàn Mẫn Tranh không cẩn thận kẹp vào.

Tống Chi Nhậm đối với Hàn Mẫn Tranh luôn luôn coi trọng, cho nên Hàn Mẫn Tranh sau khi học thành tài ở nước ngoài về đã vào ở trong Tống trạch, để cho tiện trong ngày thường Tống Chi Nhậm gọi đến, nên Hàn Mẫn Tranh ngụ ở trong tầng này.

Cận Tử Kỳ xem Tống Kỳ Diễn còn lâu sau mới đi ra, nhàn rỗi không có chuyện gì, liền cầm lấy bản kế hoạch đi trả lại cho Hàn Mẫn Tranh, chuyển qua khúc rẽ, chính là phòng của anh ta, Cận Tử Kỳ vừa muốn gõ cửa lại phát hiện cửa không khóa, chỉ là khép hờ.

Cô gõ vài cái lên cửa, lại không được đáp lại, bên trong chỉ mở một chiếc đèn tường, ánh sáng có chút mờ tối, cô ở tại cửa trù trừ một lát, cuối cùng vẫn là đẩy cửa vào, định đem bản kế hoạch đặt ở trên bàn viết cho anh ta.

Căn phòng của Hàn Mẫn Tranh được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, bất kể là vật phẩm gì, đều trưng bày đâu vào đấy, tựa hồ cũng có vị trí đặc biệt, dường như không có một món vật phẩm trang trí nào vướng víu.

"Hàn Mẫn Tranh." Cận Tử Kỳ kêu một tiếng, vẫn không nhận được đáp lại.

Cô đi đến bên cạnh bàn đọc sách phía trước cửa sổ, đặt bản kế hoạch tại một góc bàn, lúc xoay người, khóe mắt nghiêng mắt nhìn đến một tấm hình trên bàn, bước chân của cô hơi chậm lại, bởi vì xem ra quái dị, ảnh chụp không hoàn chỉnh.

Hẳn là một tấm ảnh gia đình, một đôi cha mẹ cùng một đứa bé.

Cận Tử Kỳ dường như thoáng một cái liền nhận ra người phụ nữ trong tấm ảnh, đúng là mẹ của Tần Viễn, ôm một bé trai ngây ngô, cong khóe miệng lên mỉm cười hạnh phúc, còn đứng bên cạnh một người đàn ông.

Lúc cô cầm lấy ảnh chụp, tim đập có chút nhanh, bởi vì... Trong tấm ảnh khuôn mặt của người đàn ông bị khoét đi.

Có chút không thể tưởng tượng nổi cách làm này, Cận Tử Kỳ không khỏi liên tưởng đến những cảnh tượng trong phim kinh dị.

Cô đặt tấm hình trở lại trên bàn, quay thân qua chuẩn bị rời đi, lại phát hiện ở cửa chẳng biết lúc nào có người đang đứng.

Cận Tử Kỳ bị cái bóng đen đột nhiên xuất hiện này khiến cho kinh hãi phải lui về sau một bước, đến sau khi thấy rõ ràng là Hàn Mẫn Tranh, cô mới ôm ngực, bình phục hô hấp gấp gáp của mình, trong lòng vẫn có điểm chưa tỉnh hồn.

"Thiếu phu nhân?" Hàn Mẫn Tranh không xác định hô một tiếng, sau đó từ từ đi tới.

Anh cởi bỏ áo khoác tây trang màu đen, áo sơ mi màu trắng mở ra hai nút, ống tay áo xăn lên cao cao, kỳ thật anh ta có một ngoại hình đẹp mắt, trong ngày thường đều bị cặp kính kia che đi, cũng có chút đáng tiếc.

Cận Tử Kỳ sợ anh ta hiểu lầm liền cầm lấy bản kế hoạch giải thích: "Anh kẹp cái này ở trong tư liệu, tôi thấy mọi người ở cùng tầng, nên đưa tới cho anh, kết quả anh không có ở đây, tôi liền tự tiện tiến vào."

Hàn Mẫn Tranh sau khi nghe xong khẽ giật giật khóe miệng, ánh mắt nhu hòa, không còn vẻ lạnh lùng như vào ban ngày nữa.

"Khó trách tôi tìm khắp thế nào cũng không thấy, còn cố ý chạy tới trong thư phòng chủ tịch tìm một lần, thế nhưng lại kẹp vào trong túi văn kiện, còn phiền Thiếu phu nhân đặc biệt đến đây một chuyến."

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu: "Không cần khách sáo."

Nói xong, trong phòng ngủ liền có chút lạnh lẽo, Hàn Mẫn Tranh không phải là người nói nhiều, cô cũng là người phun châu nhả ngọc.

Cận Tử Kỳ nhìn Hàn Mẫn Tranh, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, cô không lịch sự chưa được chủ nhân cho phép mà xông vào, sau đó bị chủ nhân bắt ngay tại chỗ, có bao nhiêu lúng túng.

Cô thả bản kế hoạch lại trên bàn: "Kỳ Diễn chắc tắm xong, vậy tôi đi về trước, anh cũng sớm đi nghỉ ngơi."

"Thiếu phu nhân." Hàn Mẫn Tranh chợt gọi cô lại.

Cận Tử Kỳ quay đầu lại, Hàn Mẫn Tranh cầm trong tay tấm hình vừa rồi cô nhìn thấy, anh ta không nói gì đưa tới, "Vừa rồi sửa sang lại quá vội vàng, làm sót lại tấm hình này, Thiếu phu nhân thuận tiện mang đi qua đi."

Cô nhìn thấy bức ảnh chụp xem ra không trọn vẹn, dừng mấy giây liền đưa tay nhận lấy: "Vất vả cho anh rồi."

"Đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi." Câu trả lời của anh thủy chung đâu ra đấy.

Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu một cái với anh, muốn ra cửa, Hàn Mẫn Tranh dường như do dự, đi theo cô cùng ra ngoài, "Hay là tôi đưa cô trở về đi, cô mang thai vẫn nên phải chú ý một chút."

Dường như là sợ cô cự tuyệt, anh vội nói ra hàng loạt lý do.

"Kỳ thật... Không cần thiết phiền phức như vậy." Cận Tử Kỳ sờ sờ bụng của mình, có chút băn khoăn.

"Không phiền, cũng chỉ một phút đường."

Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng anh kiên trì, biết rõ tính cách của anh ta là nói được là làm được, cũng không nên quá mức cự tuyệt, miễn cho cuối cùng song phương không vui, nên không từ chối nữa, tùy ý anh ta đi ở phía sau mình.

Dọc theo đường đi, chạm mặt người giúp việc đi đến, anh cũng sẽ vô tình hay cố ý ngăn cách các cô.

Cận Tử Kỳ nhìn một bên mặt nghiêng của anh, vẻ mặt nghiêm cẩn, nghĩ thầm, đàn ông giống như anh ta đây, mặc dù nhìn như nhàm chán không có gì vui, nhưng là người có thể tin cậy, Thanh Kiều tính tình nhanh nhẹn như vậy, cũng chỉ có chững chạc như Hàn Mẫn Tranh mới có thể xứng.

"Cảm ơn anh cố ý đưa tôi tới đây." Đến cửa phòng ngủ, Cận Tử Kỳ xoay người lại nói lời cảm ơn.

Hàn Mẫn Tranh nhắm mắt lại, nhìn thấy tay của cô đặt trên quả đấm cửa đẩy cửa ra, mới an tâm xoay người trở về.

Cận Tử Kỳ không lập tức vào phòng, mà đưa mắt nhìn anh ta đi xa, mới hoàn toàn mở cửa ra.

Vừa vào thì mặt chạm phải một bóng dáng cao lớn, sau đó cô được ôm vào một lồng ngực nóng bỏng.

Tống Kỳ Diễn mặc áo ngủ, tóc đen ướt sũng, đôi mắt thâm sâu sáng rực cúi thấp nhìn cô: "Đi đâu thế?" Giọng nói của hắn bởi vì mới vừa tắm rửa qua mà có vẻ có chút lười nhác buông lỏng.

Cận Tử Kỳ không cố ý giấu giếm, chỉ chỉ túi văn kiện trên tủ giường: "Hàn Mẫn Tranh đưa tới đây, không cẩn thận kẹp cả bản kế hoạch làm việc của mình ở bên trong, em mang trả lại cho anh ta."

Tống Kỳ Diễn vén vài sợi tóc dính trên gò má cô, đầu lông mày nhảy lên: "Em xem những tài liệu kia rồi à?"

"Ừ." Cận Tử Kỳ gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đang điều tra Tần Viễn sao?"

Tống Kỳ Diễn không phủ nhận, buông cô ra, ngược lại đi đến bên cạnh tủ giường, cầm túi văn kiện lên, lấy ra tài liệu tùy ý lật xem vài cái, mới ngước mắt đem tầm mắt dừng ở trên mặt của cô: "Không có gì muốn hỏi anh sao?"

Cận Tử Kỳ đi thẳng đến bên cạnh giường ngồi xuống, ngưỡng mặt lên, khóe miệng xao động: "Vậy anh có muốn nói cho em biết không?"

Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, hiển nhiên không có thích ứng vẻ mặt thản nhiên của cô như vậy, nhưng lập tức liền mỉm cười nhìn cô chăm chú, chỗ giường bên cạnh cô lún xuống, hắn ngồi sát vào cô: "Anh không tin bất kỳ người nào."