Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 262: Anh có phải là đàn ông hay không




Editor: Xám

Đã đến khách sạn. Tất cả người của nhà họ Diêu đã đến rồi.

Đều đang chờ ở cửa phòng, chờ Diêu Hữu Thiên đến.

Vợ chồng Diêu Đại Phát, Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế. Chỉ trừ Diêu Hữu Gia vẫn đang ở Paris chưa về được.

Tuyên Tĩnh Ngôn là người kích động nhất, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy con gái đã bùng nổ. Cùng với Diêu Hữu Thiên, hai người ôm nhau òa khóc.

Bọn họ vừa khóc, sắc mặt của mấy người đàn ông có mặt ở đó cũng trở nên thương cảm theo.

,

Tuyên Tĩnh Ngôn khóc xong Diêu Đại Phát lại bắt đầu khóc to. Ông vừa khóc, hiệu quả này còn dọa người hơn Tuyên Tĩnh Ngôn khóc.

Vất vả lắm dưới sự an ủi của Diêu Hữu Quốc, mọi người mới ổn định lại cảm xúc.

Diêu Hữu Thiên cũng bình tĩnh trở lại, người phụ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh Diêu Hữu Quốc không hề lên tiếng, Phương Giai Kỳ đã mở miệng.

Chị dâu cả của Diêu Hữu Thiên, mặt trái xoan, mắt to, dáng dấp xinh đẹp, chỉ là trong mắt có vẻ khôn khéo.

Đưa tay ra kéo tay Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt thân mật mà lộ ra mấy phần lấy lòng.

“Đây chính là Thiên Thiên phải không? Mấy năm nay nghe ba mẹ nhắc đến em không ít. Dáng dấp thật sự rất giống mẹ chị.”

,

“Chị chính là chị dâu cả phải không? Chào chị.” Diêu Hữu Thiên biết anh cả đã kết hôn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chị dâu trong truyền thuyết này.

Thật sự có chút bất ngờ. Cô vẫn cho rằng anh cả sẽ thích loại phụ nữ đức hạnh hiền hòa, dịu dàng như nước.

“Chị thường nghe anh trai em nhắc đến em. Em đi mấy năm nay, anh cả của em rất nhớ em đấy.”

“Em cũng nhớ anh cả và mọi người.” Diêu Hữu Thiên nhìn về phía anh cả của mình, mấy năm nay, thật sự rất xin lỗi mọi người.

“Em về là tốt rồi. Em về là tốt rồi .” Lúc Phương Giai Kỳ nói chuyện, không quên nhìn Diêu Hữu Quốc một cái: “Em về rồi. Vậy công việc ở Bắc Đô cũng đã có người quản. Cũng đỡ cho anh cả của em ba ngày hai bận bay qua bên này. Ngược lại bỏ cả nhà ở thành phố Y.”

,

Ánh mắt đó, nói là trêu đùa, không bằng nói là chỉ trích.

Diêu Hữu Quốc nghiêm mặt, trong mắt có vẻ thản nhiên nhàn nhạt: “Nói linh tinh gì vậy? Bây giờ Thiên Thiên là người nhà họ Cố. Có muốn về công ty giúp một tay hay không, đương nhiên em ấy sẽ tự quyết định.”

“Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn đứng ở một bên, nhìn Diêu Hữu Thiên và người nhà gặp lại tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình.

“Thiên Thiên người nhà họ Cố bọn em. Sau này cô ấy muốn làm gì, muốn sống ở đâu, em đều theo cô ấy.”

Ánh mắt anh, tràn đầy cưng chiều. Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, mặt không khỏi ngẩn lên: “Cố Thừa Diệu. Buông tôi ra.”

Tất cả mọi người đang nhìn đấy, da mặt anh có thể đừng dày như vậy hay không?

,

“Anh nói sai sao?” Cố Thừa Diệu áp đến gần Diêu Hữu Thiên, nói với âm lượng chỉ có hai người nghe được: “Mặc dù anh muốn em vào Cố thị phu xướng phụ tùy* với anh, có điều em yên tâm, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

*  Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

Không biết xấu hổ, ai muốn phu xướng phụ tùy với anh chứ?

Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái, không phải tức giận, mà lại giống như làm nũng ——

Trong lòng Cố Thừa Diệu ấm áp, đột nhiên có kích động muốn dụi thật mạnh người trước mặt vào trong lòng mình.

Có điều bóng đèn trong phòng khách này, thật sự không phải chỉ nhiều bình thường.  

,

“Thiên Thiên vừa mới về, chắc là cũng mệt rồi.” Mặc dù Tuyên Tĩnh Ngôn thương con dâu, nhưng càng thương con gái hơn: “Trước tiên không nói chuyện đi đâu. Con đấy, cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi. Nghỉ khỏe rồi, mới nghĩ đến chuyện đi làm.”

“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên biết ba mẹ đang quan tâm mình, có điều đối với tương lai, tạm thời cô thật sự vẫn chưa quyết định có muốn ở lại Bắc Đô hay không: “Hiện giờ con có việc đang làm, tạm thời con sẽ không vào Chính Phát, cũng sẽ không vào Cố thị.”

Dự án thu mua của AOS vẫn chưa đàm phán sau. Ngày mai cô còn hẹn Hoa Chính Khang của Phú Hoa nữa.

“Được được được. Con muốn thế nào thì cứ làm vậy.” Sau khi con gái quay về, Tuyên Tĩnh Ngôn cái gì cũng đồng ý.

Chỉ cần con bé còn sống, chỉ cần con bé khỏe mạnh, thì cái gì cũng được.

,

“Mẹ ——” Diêu Hữu Thiên lại cảm động một hồi, có lòng muốn nói cho người nhà biết sự tồn tại của Diêu Phàm, nhưng vì nhìn thấy Cố Thừa Diệu mà im lặng không nói.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, cho rằng trong lòng cô vẫn có lo ngại, Cố Thừa Diệu ôm chặt eo cô, nhìn về phía mọi người nhà họ Diêu.

“Ba. Anh cả, hôm nay Thiên Thiên cũng đi qua đi lại cả một buổi tối rồi. Ngày mai vẫn có thời gian, chi bằng mọi người đi nghỉ trước? Con đã đặt phòng ở bên cạnh rồi. Mọi người đi nghỉ trước. Ngày mai để Thiên Thiên tiếp mọi người chu đáo ——“

Lúc anh nói chuyện, bàn tay đầy tính chiếm hữu ôm lấy eo Diêu Hữu Thiên, hoàn toàn là một tư thế chiếm hữu người yêu rất thân mật.

Quan trọng nhất là anh dùng thái độ này để chứng tỏ, anh là chồng của Diêu Hữu Thiên.

Cho dù có gì đó không vui với Diêu Hữu Thiên. Nhưng bây giờ bọn họ cũng đã tốt rồi.

Những người khác, cho dù là người nhà họ Diêu, cũng đừng nghĩ đến việc tách cô ra khỏi mình ——

Ai cũng không được.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đêm đã khuya, Diêu Hữu Quốc cũng không trở về nơi ở ở Bắc Đô, chọn thẳng một phòng để ở.

Phương Giai Kỳ đi theo phía sau anh, vừa vào cửa đã kêu lên: “Tại sao anh không bảo em gái anh vào công ty giúp một tay? Cô ấy vốn lấy chồng ở Bắc Đô, bây giờ làm chút việc cho công ty thì có làm sao?”

“Em vẫn không hiểu rõ, gia nghiệp lớn như vậy, nhà người ta thì ai cũng chạy vội lên muốn chiếm một vị trí, nhà chúng ta thì ngược lại, những người khác rất rảnh rỗi, ném lại cho một mình anh vất vả. Anh ——“

“Em nói đủ chưa?” Diêu Hữu Quốc không nhịn được lườm cô một cái: “Anh thân là con cả, không phải là nên làm nhiều việc hơn một chút sao? Em gào lên cái gì?”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Em gào? Em gào lên chỗ nào?” Giọng nói của Phương Giai Kỳ cao hơn hai bậc: “Anh tự nói xem, kết hôn hai năm nay, anh ở nhà được bao lâu? Một tuần bay đến Bắc Đô một lần. Cho dù là ở thành phố Y, cũng ngày ngày nói công ty có chuyện phải làm, phải tăng ca, có lúc ngủ ở công ty luôn. Bây giờ em muốn tìm người chia sẻ một chút với anh, em làm sai sao?”

,

Diêu Hữu Quốc không muốn nói với cô một câu nào, lướt qua cô định đi vào phòng vệ sinh, Phương Giai Kỳ lại ngăn không cho anh vào: “Anh nói đi. Còn nữa, anh có biết hai ngày trước mẹ lại nói chuyện với em, bảo em mau chóng sinh một đứa con. Anh đều không quay về nhà ngủ, anh bảo em sinh thế nào?”

Cô vừa nói đến vấn đề này, trong lòng đã cực kỳ hận: “Đến chạm anh cũng không chạm vào em. Nếu không phải em biết rõ công việc của anh vấn vả, em còn cho rằng anh có phụ nữ ở bên ngoài đấy.”

Có ai có thể uất ức hơn cô?

Muốn làm chồng mình đụng vào mình, làm chút sinh hoạt vợ chồng bình thường lại khó đến vậy?

Thậm chí cô đã thử mặc áo ngủ gợi cảm quyến rũ anh, nhưng kết quả lại ——

,

Dáng vẻ cô lại làm ầm ĩ khiến sắc mặt Diêu Hữu Quốc trở nên u ám: “Em nói đủ chưa?”

“Chưa đủ.” Phương Giai Kỳ kêu lên, vẻ mặt đầy cuồng loạn: “Em chưa nói đủ. Anh có bệnh, anh có phải là đàn ông hay không? Đến chạm anh cũng không chạm vào, em sinh con cho anh thế nào được? Mẹ anh thúc giục em sinh con cả ngày lẫn đêm. Diêu Hữu Quốc. Anh cứ không chịu phối hợp, em sinh thế nào? Anh còn như vậy thì tự anh đi giải thích với mẹ anh đi, anh ——“

Cô chưa nói đủ, nhưng Diêu Hữu Quốc lại không muốn nghe nữa.

Lướt qua cô mở cửa rồi trực tiếp rời đi.

Để lại Phương Giai Kỳ nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm trạng hận vô cùng.

“Diêu Hữu Quốc, mẹ nó anh chính là một thằng khốn kiếp, khốn kiếp ——“

,

Diêu Hữu Quốc đã rời đi ở bên ngoài cửa không nghe được tiếng gào thét giận dữ của Phương Giai Kỳ ở bên trong.

Cho dù nghe được, anh cũng sẽ không để ý. Ra khỏi khách sạn, lên xe.

Chờ đến lúc anh phản ứng lại, xe đã dừng ở nhà của Từ Tư Nhiễm rồi.

Thời gian đã là hai giờ sáng, vào lúc này chắc hẳn cô đã ngủ rồi.

Nếu như anh có chút lý trí, thì không nên quấy rầy cô vào lúc này.

,

Lên lầu, vào cửa, cả phòng tối đen

Vào phòng ngủ, bóng người nhỏ bé kia nằm cuộn tròn trên giường, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ.

Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn ra được người trên giường đang ngủ say. Chỉ là mi tâm hơi nhăn lại kia, cảm thấy cho dù là đang ngủ, cũng hình như có tâm sự.

Ngồi xuống bên giường, tay vuốt lên mi tâm của đối phương, nhìn lông mày Từ Tư Nhiễm giãn ra, trái tim phiền não của anh đột nhiên đã trở nên yên bình lại.

Nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thì ôm người kia vào trong lòng.

,

Từ Tư Nhiễm chỉ ừm một tiếng, hai giờ sáng, chính là lúc ngủ sâu, cảm nhận được sự quấy rầy bên cạnh.

Muốn tỉnh lại, lại không địch nổi Thần Ngủ, lồng ngực ấm áp, cường tráng mà dày rộng này, cô đã sớm quen thuộc lại cho rằng mình đang nằm mơ, hoàn toàn tin tưởng kề sát vào lòng anh.

Ôm trọn người mảnh mai mềm mại đó trong lòng.

Khóe môi bất giác cong lên, Diêu Hữu Quốc cứ như vậy mà ôm cô ngủ thiếp đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

So sánh với anh cả nhà mình lúc này đang ngủ ngon. Rõ ràng Diêu Hữu Thiên đã đầy vẻ khốn đốn lại không có cách nào đi ngủ.

Cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sạn mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Thừa Diệu.

“Anh. Có phải cần quay về nghỉ ngơi rồi không?”

“Không cần.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, hôm nay chuyện tốt tiến hành được một nửa thì bị cắt đứt, anh cực kỳ khó chịu.

Kết quả của khó chịu là sắc mặt anh cũng không tốt lắm.

“Chuyện đó, Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên có chút rối rắm: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

,

“Em nói đi?” Cố Thừa Diệu nhích người đến gần cô. Giọng nói đè thấp, mang theo mấy phần dụ hoặc: “Em nói anh muốn nào?”

“Tôi mệt rồi.” Diêu Hữu Thiên đã thật sự mệt mỏi, ngáp một cái, trong lòng gần như sắp ngủ thiếp đi: “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể về trước không?”

“Về đâu?” Lần này Diêu Hữu Thiên không tựa vào cô nữa, đổi lại kéo người cô vào trong lòng mình: “Em là vợ anh, em ở đâu, đương nhiên anh ở đó. Em muốn bảo anh đi đâu?”

“Cố Thừa Diệu, chúng ta đã ——“

“Tốt nhất là em đừng nói đến hai chữ kia.” Cố Thừa Diệu đặt một ngón tay lên môi cô: “Nếu không, anh không ngại tiếp tục ở đây đâu.”

Tiếp tục cái gì?