Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 267: Cháu không muốn




Editor: Xám

Kiều Tâm Uyển ôm Phàm Phàm, đột nhiên không muốn buông tay ra lắm.

Phải biết kể từ sau khi Diêu Hữu Thiên ra đi từ bốn năm trước, Cố Thừa Diệu vẫn luôn có bộ dạng nửa sống nửa chết.

Trông cậy anh kết hôn sinh con một lần nữa, thật sự chính là chuyện không có khả năng.

Nếu như bà thật sự muốn ôm cháu trai, thật sự chỉ biết cười ha ha thôi.

Hai anh em khác của nhà họ Cố, Cố Thừa Kỳ trưởng thành chững chạc, nhưng từ sau khi Tống Vân Hi đi, cũng không để tâm đến phụ nữ một chút nào nữa.

Cố Thừa Lân thì thôi, ngày ngày chỉ muốn chơi, thay bạn gái hết cô này đến cô khác. Hoàn toàn không có dự tính ổn định.

Bây giờ nhìn thấy đứa bé hợp ý như vậy. Đưa bé về nuôi cũng không tệ.

,

“Tâm Uyển.” Bà thật sự cho rằng nuôi trẻ con là nuôi thú cưng sao? Muốn nuôi thì nuôi?

“Tôi mặc kệ, tôi quyết định rồi.” Kiều Tâm Uyển rất cố chấp: “Chúng ta đi, trước tiên đi kiểm tra đứa bé này một chút, nếu như không có vấn đề gì khác, tôi quyết định phải nuôi nó.”

“Tại sao bà không hỏi thử xem, người ta có muốn cho bà nuôi hay không?”

Hai người thảo luận chuyện đi hay ở của Diêu Phàm ở ngay trước mặt bé, nhưng đều chưa hỏi đến ý của Diêu Phàm.

Cố Học Võ nhìn Diêu Phàm một cái, bé vừa mới khóc, khóe mắt ngấn lệ, đang sợ hãi nhìn mình.

Ánh mắt đó, không khỏi khiến trái tim ông mềm đi, giọng nói cũng không khỏi cũng mềm mỏng hơn mấy phần: “Cháu muốn về với chúng ta không?”

,

Ông cảm thấy giọng nói của ông đã nhẹ nhàng rồi. Có điều không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.

Mũi Tiểu Diêu Phàm lại khịt, gần như lại sắp khóc.

Hỏi cứng rắn như vậy, cẩn thận lại dọa sợ đứa bé. Kiều Tâm Uyển lườm ông một cái, không thể trông cậy vào ông được.

Tự mình hỏi.

Lúc này nghiêm túc nhìn kỹ Diêu Phàm. Thật sự càng nhìn càng đáng yêu. Nhất là đôi mắt này, cảm giác đứa bé này có hai phần giống với Cố Thừa Diệu lúc nhỏ nữa,

“Phàm Phàm, về nhà với ông nội bà nội. Có được không?”

Giọng nói của Kiều Tâm Uyển dịu dàng hơn Cố Học Võ nhiều.

Diêu Phàm cắn môi, cẩn thận nhìn Cố Học Võ một cái, kiên định lắc đầu: “Cháu không muốn. Cháu muốn đi tìm mẹ.”

,

Hừ.

Lần đầu tiên trong đời, Cố Học Võ bị một tiểu quỷ ghét bỏ.

Nhất là vẻ sợ sệt cực kỳ rõ ràng trong mắt đứa bé, sợ đến mức khiến cho Cố Học Võ không hiểu sao đã bắt đầu có chút khó chịu.

“Tiểu quỷ, cháu đang nói gì ——“

“Học Võ.” Lần này Kiều Tâm Uyển thật sự không nghe tiếp được nữa. Tương đối hiền hòa nhìn Diêu Phàm: “Phàm Phàm, cháu theo chúng ta về nhà, chúng ta sẽ giúp cháu tìm được mẹ cháu.”

“. . . .” Im lặng, Diêu Phàm tiếp tục cắn môi. Vẻ cẩn thận trong mắt không thay đổi.

“Phàm Phàm ——“

,

Một tiếng gọi, khiến Diêu Phàm nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người tới không hề nghĩ ngợi đã nhảy xuống khỏi lòng Kiều Tâm Uyển.

“Chú ——“

“Phàm Phàm.” Triệu Bách Xuyên vừa mới định đi đến phòng giám sát tìm Diêu Phàm, thì thấy Diêu Phàm bị một người phụ nữ trung niên ôm vào lòng.

Tiến lên ba bước rồi lại hai bước, anh ôm lấy Diêu Phàm: “Tại sao con lại chạy loạn khắp nơi? Con làm chú sợ muốn chết con có biết không? Chú cho rằng đã không thấy con nữa.”

“Chú, thật xin lỗi.” Dáng vẻ Diêu Phàm cúi đầu nói xin lỗi, khiến Kiều Tâm Uyển không hiểu sao có chút không nỡ. Bước chân lên trước: “Cậu này ——“

,

“Thật ngại quá.” Triệu Bách Xuyên nói xin lỗi trước tiên: “Con nhỏ không biết gì, đã làm phiền hai vị rồi.”

Kiều Tâm Uyển nhìn Diêu Phàm một cái, lại nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, hai cha con này hoàn toàn không giống nhau mà.

Còn nữa, nếu là con trai, tại sao không phải là gọi ba, mà gọi là chú?

“Đây là con của cậu?” Mặc dù không liên quan đến bà, có điều bà nhìn thấy Tiểu Phàm Phàm này cực kỳ hợp ý, không nhịn được đã hỏi thêm một câu.

“Có vấn đề gì sao?” Mặc dù Diêu Phàm không phải là con trai của anh, nhưng cũng chẳng khác con trai anh là bao.

“Tại sao bé lại gọi cậu là chú?” Đây không phải là quá kỳ lạ rồi sao?

,

“Vị phu nhân này, vấn đề này, hình như không liên quan gì đến bà phải không?”

Ánh mắt Triệu Bách Xuyên quét qua Kiều Tâm Uyển, có mấy phần khó hiểu, mấy phần nghi ngờ.

Người phụ nữ này, có chút quen mặt, hình như anh đã từng gặp ở đâu.

Ánh mắt lại nhìn về phía Cố Học Võ. Cảm giác quen mặt với đối phương lại càng rõ rệt hơn.

Chỉ là Triệu Bách Xuyên tạm thời chưa nghĩ ra.

“Đủ rồi.” Cố Học Võ chạm vai Kiều Tâm Uyển: “Đi thôi.”

,

Nếu như tiểu quỷ này đã tìm được người thân của mình, vậy thì bọn họ không thể đưa nó đi nữa rồi.

“Nhưng ——” Kiều Tâm Uyển thật sự rất thích Phàm Phàm, mặc dù chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Tạm biệt bà nội.” Ngược lại Diêu Phàm đã mở miệng trước, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt ông... nội.”

Lúc bé nói hai chữ ông nội, giọng nói cực kỳ nhẹ.

Rất rõ ràng bé rất sợ Cố Học Võ, nhưng vẫn duy trì sự lễ phép của mình.

Kiều Tâm Uyển lại càng không cam lòng.
,

Đứa bé ngoan biết bao. Nếu như là cháu bà thì tốt rồi.

Đáng tiếc thằng nhóc đáng chết Cố Thừa Diệu, bây giờ hoàn toàn không có ý định về chuyện nam nữ.

Diêu Hữu Thiên lại đi rồi, trong lòng thở thật dài.

Triệu Bách Xuyên không để ý đến ánh mắt không nỡ của Kiều Tâm Uyển, và cả khuôn mặt lạnh lùng của Cố Học Võ.

Anh ôm Diêu Phàm thật chặt, không chịu buông tay chút nào: “Phàm Phàm, chú nói với con, lần sau không được phép như vậy nữa. Con có biết cháu thật sự đã sắp dọa chết chú rồi không”

,

Trước tiên không nói đến năng lực chịu đựng của tâm lý anh nếu như Diêu Phàm gặp chuyện không may.

Nếu như thật sự không thấy nữa, anh ăn nói với Diêu Hữu Thiên thế nào?

Chỉ sợ đến lúc đó, niềm vui bất ngờ đã biết thành nỗi kinh hoàng bất ngờ.

“Chú. Lần sau con sẽ không như vậy nữa.” Diêu Phàm nhu thuận nghe lời nói xin lỗi.

Lòng Triệu Bách Xuyên mềm đi, trán tì vào trán bé: “Không thấy bóng da của Phàm Phàm nữa phải không? Lát nữa chú sẽ mua cho con một quả.”

“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Phàm lập tức lại sáng lên, thấy vậy Triệu Bách Xuyên mềm lòng một hồi.
,

“Đi. Về nhà, chờ mẹ.”

“Vâng.” Diêu Phàm nhớ mẹ nhất, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy mẹ ngay, bé cười rất rực rỡ.

“Chú, con muốn tặng tranh con vẽ hôm trước cho mẹ. Mẹ có thích không?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Chú, con còn muốn nói cho mẹ biết con cao hơn rồi. Lớn rồi.”

“Đúng vậy. Phàm Phàm lớn rồi.”

,

Cuộc đối thoại của hai người càng lúc càng xa.

Kiều Tâm Uyển nhìn bóng lưng của cậu bé kia, trong lòng càng không nỡ,

Loại cảm giác này thật sự là quá kỳ quái rồi. Có điều bà đã nhìn ra, người đàn ông kia đối xử với đứa bé này thật sự tốt.

Mặc dù Tiểu Phàm Phàm gọi anh bằng chú, nhưng e rằng không chỉ đơn giản là chú.

“Học Võ, ông nói xem có phải người đàn ông kia là cha dượng của Tiểu Phàm Phàm không?”

,

Dạo này, người đàn ông tốt chịu đối xử với đứa con trước của vợ mình như vậy, cũng không nhiều.

Cố Học Võ mặt không biểu cảm nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, từ chối trả lời câu hỏi nhàm chán như vậy.

“Đi thôi.”

“Ông nói đi. Người đàn ông kia có phải là cha dượng của Tiểu Phàm Phàm hay không?”

“. . . . . .”

“Tôi thấy cậu ta có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâ uồi.” Chỉ là tạm thời bà chưa nhớ ra.
,

“. . . . . .”

“Cố Học Võ, ông trả lời tôi một câu thì sẽ chết sao?”

“Về nhà.”

Cuối cùng dã trả lời rồi, Kiều Tâm Uyển lại càng tức giận hơn. Người đàn ông này, thật đúng là.

Trong lòng có chút hận, bước chân lại không nhịn được đuổi theo.

Vào lúc bà đuổi kịp tay người đàn ông đồng thời nắm lấy tay bà, được rồi, bực tức trong lòng, nhất thời không còn nữa.

Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Đây là hạnh phúc đơn giản nhất thế gian. Cũng là, hạnh phúc khó có được nhất.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên hơi mệt.

Dự án của AOS không đàm phán được. Cô thất bại rồi.

Vào AOS mấy năm nay, là một thành viên mẫn cán của tập đoàn, cô đã từng giải quyết N dự án thu mua.

Nhưng chưa từng có một dự án thu mua nào giống như cái này, kết thúc nhanh như vậy.

Mà đối thủ, là Cố thị, là Cố Thừa Diệu.

,

Thua anh, hình như cũng không có gì mất mặt.

Nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

Bốn năm, cô cho rằng mình đã trở nên đủ mạnh rồi. Thế nhưng vẫn chưa đủ.

Cô vẫn chưa đủ mạnh. Ít nhất so với Cố Thừa Diệu, cô vẫn chưa đủ mạnh.

Từ chối đề nghị muốn cùng ăn một bữa cơm của Jessie, bảo Jessie một mình đi dạo phố.

Mà cô lại ở lại khách sạn.

,

Không thu mua thành công Phú Hoa, mặc dù sẽ khiến cô không bàn giao tốt với Taryn, và cả Hội đồng quản trị. Có điều ảnh hưởng đối với công việc của cô lại không lớn.

Cô không biết nếu như AOS không phải công ty của nước anh, kết quả sẽ có khác biệt hay không.

Nhưng quả thật tâm trạng cô lúc này khá sa sút. Mà một nguyên nhân khác của sự sa sút. Lại là vì Cố Thừa Diệu.

Hiệu suất của Jessie rất nhanh, đã đặt xong vé máy bay.

Hai ngày sau, đã có thể trở về nước Anh.

,

Ngày mai cô còn có thể ở bên người nhà một ngày, cô quyết định gọi cả mấy người bạn tốt của mình ra.

Vào lúc này, cô đột nhiên cực kỳ nhớ Diêu Phàm.
Nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt thiên sứ của bé. Nhớ giọng nói êm ái gọi mình là mẹ của bé.

Lúc này cô mới phát hiện đã hai ngày rồi mình không liên lạc với Diêu Phàm.

Cầm điện thoại lên định nhận cuộc gọi video của Triệu Bách Xuyên.

,

Tiếng gõ cửa vang lên, cô cầm điện thoại di động đi mở cửa.

Cố Thừa Diệu ở bên ngoài cửa khiến cô giật nảy mình. Đầu ngón tay theo bản năng lướt qua màn hình, tắt yêu cầu gửi cuộc gọi video đi.

Mà cũng đã bỏ lỡ, không biết lúc này Triệu Bách Xuyên và Diêu Phàm đã sớm không còn ở nước Anh nữa.

Theo bản năng giấu điện thoại di động ở sau lưng, thật ra Diêu Hữu Thiên không biết phải đối mặt với Cố Thừa Diệu thế nào: “Có chuyện gì sao?”

Cố Thừa Diệu lại một lần nữa nhìn thấy, bộ dạng chột dạ cúp điện thoại trước mặt anh của Diêu Hữu Thiên.
,

Lần này anh không cần đoán nữa, nhất định là là nhân tình ở nước Anh của Diêu Hữu Thiên rồi.

“Gọi điện thoại với vị kia của em sao?” Cố Thừa Diệu bước chân lên trước: “Căng thẳng như vậy? Là sợ anh phát hiện sao?”