Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 287: Có ý nghĩa sao




Editor: Xám

Cô ta còn có thể tìm được người đàn ông tốt?

Linh hồn của cô ta đã bán cho ác ma từ lâu rồi, đời này đã không thể lật mình nữa.

Ngay từ lúc cô ta hạ quyết tâm báo thù ,cô ta đã không thể sống hạnh phúc nữa.

Mạnh mẽ chống đỡ muốn rời đi, lại không khống chế được cảm xúc quay cuồng, chân lảo đảo một cái.

Mắt thấy đã sắp ngã xuống. Cố Thừa Diệu đưa tay ra, đỡ cô ta: “Em không sao chứ?”

“Em, em không sao.” Bạch Yên Nhiên đẩy tay anh ra, bản kế hoạch trên tay rơi xuống mặt đất: “Anh không cần lo cho em.”

,

Khóe mắt cô ta, ngấn lệ. Gần như là một giây sau sẽ bật khóc vậy.

“Yên Nhiên.” Cố Thừa Diệu không nói rõ được trong lòng có cảm xúc gì. Nếu như năm xưa anh có thể bình tĩnh hơn một chút, lý trí hơn một chút.

Có phải sẽ không gây ra tổn thương cho Bạch Yên Nhiên hay không?

“Em thật sự không sao.” Lau qua loa lệ ở khóe mắt, nhìn Bạch Yên Nhiên lúc này giống như một đứa trẻ không người giúp đỡ: “Em ghét bản thân mình như vậy. Em cho rằng em đã thay đổi rồi, có thể thoải mái đứng trước mặt anh, em cho rằng em có thể làm rất tốt, kết quả em lại thất bại rồi.”

“. . . .” Lúc này Cố Thừa Diệu đã không biết phải nói gì mới tốt.

,

“Em thật sự rất chán ghét chính bản thân em.” Bạch Yên Nhiên lại một lần vươn tay, nhặt bản kế hoạch trên mặt đất lên.

“Yên Nhiên.”

“Thật xin lỗi. Sau này em sẽ không quay lại làm phiền anh nữa.”

Bạch Yên Nhiên đã đứng thẳng, lùi về sau một bước, rồi lại lùi thêm một bước nữa.

,

“Cảm ơn anh đã chịu cho em thời gian." Cô ta xoay người lại, không nhìn Cố Thừa Diệu: “Em đi đây.”

Cằm Cố Thừa Diệu căng cứng, không lên tiếng, cũng không giữ lại.

Cửa phòng làm việc mở ra rồi lại đóng, cuối cùng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, lúc muốn ngồi trở lại sau bàn làm việc, ánh mắt lại nhìn thấy ở chỗ Bạch Yên Nhiên vừa mới ngã xuống, đã có thêm một đồ vật.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu hữu thiên vừa vào cửa, liền nghe được một hồi lại một trận tiếng khóc.

Diêu Hữu Thiên vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc than hết trận này đến trận khác: “Tôi không muốn sống nữa, có người phụ bạc người khác như các người sao? Tôi nói cho mẹ biết, tôi không muốn về thành phố Y, tôi cũng không muốn ly hôn, có đánh chết tôi cũng không ly hôn. Tôi lại muốn xem xem, Diêu Hữu quốc ở bên cạnh con tiện nhân, hồ ly tinh kia như thế nào.”

Vào cửa rồi, Phương Giai Kỳ không ở trong phòng khách, mà là đang khóc trong phòng của cô ta.

“Thiên Thiên.” Tuyên Tĩnh Ngôn vừa nhìn thấy con gái đi vào, đã giống như nhìn thấy đấng cứu thế vậy, kéo tay cô. Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con đã đến rồi.”

Bà đã bị cô con dâu cả này làm loạn cho suy nhược thần kinh rồi.

,

Diêu Hữu Quốc vừa đến, Phương Giai Kỳ đã giống như cái loa bị mất tiếng, không phát ra một tiếng nào.

Nhưng Diêu Hữu Quốc vừa đi, cô ta đã bắt đầu làm ầm ĩ.

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn không chịu nổi giày vò như vậy, đã đặt xong vé máy bay, muốn quay về nhà.

Nhưng lại lo lắng Phương Giai Kỳ thật sự nghĩ không thông, làm ra chuyện gì đó.

“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên vỗ vỗ tay Tuyên Tĩnh Ngôn. Mấy ngày nay, Diêu Hữu Quốc bận tìm Từ Tư Nhiễm. Chẳng đếm xỉa gì đến Phương Giai Kỳ.

,

“Thiên Thiên, buổi chiều ba mẹ bay về thành phố Y, con xem chuyện này ——“

Lo lắng của Tuyên Tĩnh Ngôn, Diêu Hữu Thiên hiểu: “Mẹ, mẹ đi thu dọn hành lý đi, lát nữa ăn cơm xong, con sẽ gọi Cố Thừa Diệu đưa mọi người đến sân bay.”

“Vậy con bé ——” Vốn dĩ thấy Phương Giai Kỳ là một người rất tốt, chỉ là tính khí hơi nóng nảy một chút.

Thế nhưng mấy ngày, Tuyên Tĩnh Ngôn thật sự đã bị giày vò đến mức sợ muốn chết rồi, bọn họ già rồi, chỉ muốn sống yên ổn một chút: “Mẹ, mẹ chỉ lo lắng con bé nghĩ không thông.”

“Không sao, con ở đây rồi mà.” Diêu Hữu Thiên ít nhiều hiểu được tâm lý của Phương Giai Kỳ.

Tìm đến cái chết? Tuyệt đối không phải là thật. Nếu muốn tìm chết, vậy ngày hôm đó đã nhảy xuống rồi.

,

Cách thức này, rõ ràng là muốn đề xuất điều kiện gì đó.

Lúc này Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn rất tin tưởng con gái, cho nên thật sự không quản nữa, Diêu Đại Phát đã sớm trốn vào trong phòng rồi.

Một ông già như ông, thật sự không so đo được với con dâu.

Diêu Hữu Thiên đã nhắn tin cho Cố Thừa Diệu, nói với anh mình ở chỗ ba mẹ. Sau đó bảo anh nhanh chóng qua đây đưa ba mẹ đến sân bay.

Cách thời gian máy bay cất cánh vẫn còn sớm, Diêu Hữu Thiên nghe tiếng mắng thao thao không dứt trong phòng Phương Giai Kỳ.  

,

Từ lúc cô đi vào đến giờ, ít nhất đã là mười phút rồi. Âm thanh kia chưa hề dừng lại.

Sức lực đúng là nhiều thật.

Diêu Hữu Thiên thở dài một, hít sâu, đẩy cửa bước vào.

“Chị dâu cả.” Đối phương vẫn chưa ly hôn với Diêu Hữu Quốc, nên vẫn còn là chị dâu cả của cô: “Chị đừng khóc nữa. Chị có khóc tiếp, anh cả cũng sẽ không đến.”

Phương Giai Kỳ đầu tóc rối tung, mặt mũi bẩn thỉu, sắc mặt cũng có chút khó coi, có điều mắt lại không đỏ không sưng.

Nhìn ra được, đối phương không khóc, chỉ đang kêu gào mà thôi.

,

“Anh ta không đến, tôi sẽ chết.” Phương Giai Kỳ suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Cho dù không chết, tôi cũng phải kéo dài, không ly hôn. Tôi xem anh ta ở chung với con đàn bà đê tiện kia thế nào.”

“Chị dâu cả.” Đối với việc cô ta vừa mở miệng đã gọi bạn thân của mình là con đàn bà đê tiện. Diêu Hữu Thiên ít nhiều gì cũng có chút không vui: “Chị có ở đây nói nhiều hơn nữa, anh cả cũng sẽ không biết. Tại sao chị không bỏ công bỏ sức, suy nghĩ xem nên cứu vãn trái tim của anh cả về như thế nào?”

Trên mặt Phương Giai Kỳ lóe lên chút căm hận: “Cứu vãn? Trái tim anh ta đã sớm bị hồ ly tinh câu đi rồi, tôi cứu vãn thế nào cũng sẽ không có tác dụng đâu?”

“Chị dâu cả.” Diêu Hữu Thiên thật sự có chút khó chịu với lời thô tục từ miệng cô ta: “Chị chưa từng thử qua, làm sao lại biết không có tác dụng?”

,

“Tôi không cần thử. Anh ta hoàn toàn không yêu tôi. Anh ta ——” Phương Giai Kỳ nói đến đây, đột nhiên im bặt.

Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn vẻ căm hận trên mặt Phương Giai Kỳ: “Chị dâu cả, tôi nghĩ trước đó anh cả cưới chị, cũng là vì yêu chị phải không? Nêu như hai người từng có tình cảm rất tốt. Vậy bây giờ chị chửi rủa ở đây như vậy, hoàn toàn chính làm việc mất công, nếu như tôi là chị, tôi sẽ nghĩ cách lấy trái tim của anh cả về.”

Trước đây bọn họ có tình cảm quái gì, nếu không phải cô ta ——

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Phương Giai Kỳ cắn răng, không nói tiếp nữa.

“. . . .” Thấy Phương Giai Kỳ im lặng, cô lại thêm một câu: “Nói thế nào hai người cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi. Nếu như chị thật sự yêu anh cả, vậy thì càng phải nên nỗ lực một lần. Biết đâu trái tim anh cả lại quay về thì sao đây?”

,

“Tôi, chúng tôi ——” Phương Giai Kỳ nói không ra lời nữa.

“Chị dâu cả, thành phố Y vẫn còn có rất nhiều việc, buổi chiều ba mẹ bay về thành phố Y, nếu như chị muốn, thì cứ ở đây chờ anh cả về, nếu như không muốn, vậy thì về thành phố Y đi. Chị cũng có thể nhân cơ hội này cân nhắc nghiêm túc một chút. Phải làm gì, mới có thể cứu vãn trái tim của anh cả.”

Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Nếu như thật sự không thể cứu vãn, thì kết thúc. Khi một người đàn ông không yêu chị, chị có làm nhiều hơn cũng vô dụng. Chi bằng buông tay, để mình thoải mái.”

“Hừ. Là để Diêu Hữu Quốc thoải mái chứ?” Phương Giai Kỳ mở miệng rất quái dị.

,

“Nếu như chị nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách.” Diêu Hữu Thiên giang tay ra, hoàn toàn hết cách: “Vậy tùy chị thôi. Dù sao ba mẹ sắp quay về thành phố Y, nếu như chị thích, thì ở lại, giữ anh cả, xem xem anh ấy có đổi ý hay không.”

Lời nói tận đến mức này, Diêu Hữu Thiên không phải vì Diêu Hữu Quốc là anh cả của mình, mới nói như vậy.

Tình cảm giữa nam và nữ, có lúc là như vậy, nói không yêu thì chính là không yêu nữa.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người có thể thật sự giữ một người, một đoạn tình cảm cả đời?

Nếu như thật sự gặp được người như vậy, thì nhất định phải quý trọng thật tốt.

Phương Giai Kỳ sẽ làm thế nào, Diêu Hữu Thiên đã không quan tâm nữa. Cô đến, cũng chỉ là để khuyên cô ta.

,

Giúp ba mẹ thu dọn hành lý xong. Cố Thừa Diệu cũng đã tới.

Tuyên Tĩnh Ngôn lo lắng Phương Giai Kỳ sẽ náo loạn không cho bọn họ đi. Bây giờ trong phòng ngủ an tĩnh trở lại, khiến cho Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ Diêu Hữu Thiên vẫn có chút lo lắng, muốn ở lại với Phương Giai Kỳ, có điều xem dáng vẻ cô ta, hoàn toàn không cần cô ở bên.

Mọi người đi xuống dưới lầu cùng ăn cơm. Lúc này mới tiễn bọn họ đến sân bay.

Cuối cùng Phương Giai Kỳ không rời đi cùng ba mẹ nhà họ Diêu. Xem dáng vẻ của cô ta, hình như đã tính toán ăn thua đến cùng với Diêu Hữu Quốc.

Diêu Hữu Thiên có chút bất đắc dĩ, còn có chút phiền muộn không nói ra.

,

Từ Tư Nhiễm đã mấy ngày rồi không có tin tức, không chỉ riêng cô, đám Khả Nghi cũng lo lắng vô cùng.

Nếu như không phải biết Diêu Hữu Quốc đã không dễ chịu gì, cô thật sự muốn đánh cho anh một trận.

Đưa ba mẹ đi rồi. Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên về nhà họ cố.

Bị quậy phá như vậy, Diêu Hữu Thiên cũng không có tâm trạng về công ty nữa. Địa chỉ chi nhánh Bắc Đô của AOS đã quyết định xong, khoảng thời gia nnayf, Diêu Hữu Thiên bận chuyện gây dựng công ty mới.

Tuyển người, lắp đặt, gần như có thể gọi là việc gì cũng phải tự làm lấy. Đương nhiên không ít việc.

Ngồi trên xe, nghiêng mặt sang nhìn Cố Thừa Diệu một cái.

,

“Thừa Diệu, nếu như một ngày nào đó anh yêu người phụ nữ khác. Anh nhớ nhắc trước em một tiếng. ”

Cô bảo đảm không nói hai lời, rời đi ngay.

“Nói bậy bạ gì vậy?” Cố Thừa Diệu đang lái xe liếc cô một cái: “Em không thể nghĩ ra điều gì đó thực tế hơn sao?”

“Điều em nói là thật.” Diêu Hữu Thiên nghĩ tới Phương Giai Kỳ: “Nếu như một ngày nào đó anh yêu người phụ nữ khác, chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ lập tức rời đi”

Về phần bọn họ, cô cũng không muốn bình luận là ai đúng ai sai nữa.

,

Mỗi người đều có lập trường riêng, cô không có quyền chỉ trích quan niệm về tình cảm của người khác.

Nhưng nếu như cô gặp phải chuyện như vậy, cô nhất định sẽ buông tay.

“Két ——” một tiếng. Xe đột nhiên dừng lại.

Cố Thừa Diệu chẳng quan tâm đây là trên đường có nhiều nút giao, xe phía sau vừa nhiều vừa đông. Anh ngiêm mặt trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên, gần như lườm ra một cái lỗ trên mặt cô vậy.

“Em nói cái gì?”