Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 292: Anh không thể biết được




Editor: Xám

“Tại sao phải làm như vậy.” Giọng nam trung dễ nghe của Cố Thừa Diệu ép xuống cực thấp, nhưng rất rõ ràng.

“Cái gì?” Bạch Yên Nhiên ngồi dưới đất, ngẩng đầu, nhìn Cố Thừa Diệu bằng vẻ không hiểu.

Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ. Ánh đèn chân không lờ mờ chiếu lên mặt Cố Thừa Diệu, khiến cô ta  trong thoáng chốc không nhìn rõ biểu cảm của anh lắm/

Nhưng dù là như thế, Bạch Yên Nhiên lại cảm nhận được sâu sắc sự lạnh lẽo truyền đến từ người anh.

“Thừa, Thừa Diệu, em đã làm gì? Làm gì là làm gì?”

,

Cô ta nuốt nước bọt, ra sức che giấu sự luống cuống trong lòng mình.

Không thể nào, Cố Thừa Diệu không thể biết được.

Cô ta đã thiết kế tất cả đến mức không lộ ra một sơ ở nào. Anh tuyệt đối không thể biết được.

Cố Thừa Diệu mím chặt môi, mi tâm nhíu lại thành hình chữ xuyên (川).

Tay dò vào túi quần, lấy từ đó ra một chiếc khuyên tai, ném đến trước mặt Bạch Yên Nhiên.

,

“Cố ý tìm đến cực nói muốn hợp tác, cố ý đưa một bản kế hoạch hoàn mỹ không khuyết điểm, cố ý để lại chiếc khuyên tai này ở văn phòng, cố ý bảo anh đến tìm em, cố ý cho người bắt cóc em, lại cố ý dẫn anh đến đây. Diễn một màn kịch như vậy trước mặt anh, thậm chí cố ý giam giữ anh ——“

Cố Thừa Diệu nói mỗi một câu, sắc mặt Bạch Yên Nhiên lại trắng nhợt thêm một phần.

Chờ Cố Thừa Diệu nói xong, cơ thể vừa mới khôi phục sức lực của cô ta đã lại mềm đi. Trong chốc lát khuôn mặt yếu đuối trắng bệch như tuyết, thậm chí trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Tại sao?” Cố Thừa Diệu lại hỏi thêm một câu. Anh thật sự rất muốn biết, người phụ nữ mình từng thích, rốt cuộc vì sao lại làm ra tất cả những chuyện đó.

“Em, em không biết anh đang nói gì?” Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Bạch Yên Nhiên cố gắng tự trấn tĩnh.

Bóng người cao lớn kia lại ngồi xuống, hai mắt sâu thẳm, anh mắt sắc bén của anh giống như thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng cô ta.

,

“Em biết. Em rất rõ anh đang nói gì.”

“, , , , , ” Mồ hôi trên trán Bạch Yên Nhiên, nhỏ xuống càng nhiều hơn.

Cô ta cắn môi mình, cảm nhận sự đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay: “Em, anh, anh không thể biết được. Nếu như anh biết, thì sao anh có thể ——“

Bạch Yên Nhiên nói không nên lời, cho dù cô ta tự nhận đã hiểu rõ lòng người, thậm chí thiên về nắm giữ lòng người trong lòng bàn tay.

Nhưng những lời của Cố Thừa Diệu, vẫn đánh cho cô ta một cái bất ngờ không kịp phòng ngự.

Cô ta không biết, cũng không rõ mình lộ ra dấu vết lúc nào, càng không rõ bây giờ Cố Thừa Diệu muốn làm gì.

,

Anh quá bình tĩnh, hôm nay bắt đầu từ lúc anh tới dây, anh vẫn luôn rất bình tĩnh.

Mà sự bình tĩnh như vậy, lúc này lại, lại vô cùng không tầm thường.

“Tại sao không thể?” Trên mặt Cố Thừa Diệu không hề có ý cười, anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch Yên Nhiên, vẻ mặt chắc chắn là mềm yếu, đáng thương của cô ta.

Trước đây, thậm chí trong lòng anh có hổ thẹn với cô ta

Có điều, đó là trước đó.

,

“Em nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao anh lại nhìn ra.”

Lúc Cố Thừa Diệu nói, vẫn luôn quan sát biểu cảm của Bạch Yên Nhiên, mà câu này rơi xuống, anh đã nhìn thấy đáp án mình cần trong mắt cô ta.

“Em xuất hiện quá trùng hợp.” Cố Thừa Diệu đứng lên một lần nữa, nhìn trang trí của căn phòng nhò, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Em nói, bác sĩ Thượng đã trị khỏi bệnh của em, nhưng sau khi em khỏi bệnh, lại không hề đến tìm anh.”

“Em nói em đã học đại họ, nhưng em cũng không đến tìm anh, thậm chí em nói em vào làm việc ở Thân Nguyên, em đều không đến tìm anh.”

“Thế nhưng, lại là vào lúc này, em đến tìm anh.” Cố Thừa Diệu lạnh mặt, lúc này mà anh nói, chính là chỉ chuyện Diêu Hữu Thiên quay về.

“Em, trước đó em không tìm anh là vì ——“

,

“Trước đó em không tìm anh, là bởi vì Thiên Thiên không ở bên cạnh anh.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu lạnh nhu băng, hơn nữa không hề khách sáo: “Anh không biết rốt cuộc em muốn làm gì. Nhưng em nhất định đã xem báo chí, phát hiện Thiên Thiên đã quay về. Cho nên, em cũng xuất hiện.”

Anh nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đôi mắt ướt át của Bạch Yên Nhiên: “Anh nói đúng chứ?”

Bên trong căn phòng nhỏ hẹp hoàn toàn yên tĩnh.

Cố Thừa Diệu ngồi ở trên ghế, Bạch Yên Nhiên ngồi ở dưới đất.

Anh từ trên cao nhìn thấy vẻ thảm hại, vật lộn, khốn cùng trong mắt cô ta.

Nhưng không có chút thông cảm nào.

Mày mắt lạnh lùng, bất động như núi.

Thời gian bốn năm, Cố Thừa Diệu đã thay đổi đến mức khiến Bạch Yên Nhiên không dám nhận nữa.

Anh đã sớm không phải là Cố Thừa Diệu của bốn năm trước rồi.

,

Bạch Yên Nhiên đã không biết phải phản ứng thế nào nữa, Cố Thừa Diệu đã biết, cũng đã nhìn thấu.

Anh biết rõ tất cả của cô ta.

Anh biết mưu kế của cô ta, anh biết tính toán của cô ta. Anh ——

“Không, không hẳn là như vậy, em chỉ là không biết đến tìm anh với danh nghĩa gì. Em ——“

Cô ta dừng lại, không biết phải nói thế nào. Cố Thừa Diệu im lặng, híp mắt nhìn cô ta, dường nhu đang chờ bản thân cô ta nói thật./

“Anh, Thừa Diệu, nếu như anh ——” Bạch Yên Nhiên không tin, cái bẫy mình dày công bày ra, lại bị Cố Thừa Diệu nhìn thấy một cách đơn giản như vậy: “Anh, nếu như anh biết hết, vì sao phải ——“

,

“Em muốn hỏi, vì sao rõ ràng anh biết, nhưng vẫn đến, thậm chí để mình rơi vào cảnh hiểm nguy?”

“Phải.” Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh biêt sự xuất hiện của em là cố ý, nếu như anh biết em đang muốn tính kế anh, vì sao anh phải đến cứu em? Vì sao?”

“Bởi vì anh nợ em lần.” Lúc Cố Thừa Diệu nói câu này, sắc mặt có chút phức tạp.

“Năm năm trước, ba mẹ anh ép em rời khỏi anh. Vì anh, em đã chịu nhiều đau khổ. Đó đều là những gì anh nợ em.”

Cố Thừa Diệu nghiêm nghị, trong mắt hoàn toàn thẳng thắn vô tư: “Vậy nên hôm nay, anh cá cược với người đàn ông kia, nếu như một tay, hoặc là một đôi tay, có thể khiến em cảm thấy tổn thương em từng phải gánh chịu sẽ khá hơn một chút, anh không ngại.”

,

Bạch Yên Nhiên mở to mắt nhìn anh, gần như không dám tin những lời mình vừa mới nghe thấy.

Cố Thừa Diệu nói, anh sẵn lòng bị chặt đứt tay, anh ——

Cô ta gần như muốn nói anh đang cố ý nói những lời dễ nghe như vậy để gạt mình, nhưng trong lòng càng biết rõ, Cố Thừa Diệu hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Chỉ là một ý tứ khác lộ ra từ lời Cố Thừa Diệu, lại khiến Bạch Yên Nhiên càng lạnh tim hơn: “Anh, anh tình nguyện đứt tay,  cũng không muốn liên quan đến em nữa?”

“Phải.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Chuyện ba mẹ anh làm, cho dù là không đúng, anh cũng đã không có chỗ để xen vào. Chuyện đã xảy ra, anh chỉ có thể nghĩ cách bù đắp hổ thẹn trong lòng anh. Nhưng anh lại vĩnh viễn không thể ở bên em.”

,

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, cô ta liều mạng cắn môi.

Đứng ở nơi đó, lảo đảo sắp ngã. Trái tim cô ta giống như đã rơi vào hầm băng.

Vốn dĩ là để diễn kịch, cô ta đã trói mình đến, quần áo trên người cũng dơ bẩn, đầu tóc cũng rối loạn.

Khiến nhìn cô ta chật vật, đáng thương như vậy.

Có điều trong mắt Cố Thừa Diệu, lại không tìm được một chút thông cảm nào.

,

Cắn chặt môi, tim cô ta oán hận, đột nhiên đứng lên: “Lẽ nào tôi không nên sao?”

Ánh mắt cô ta ngập tràn đau khổ. Những ký ức kia, mỗi lần nhớ lại, đều giống như đang cắt lên da thịt cô ta: “Tôi không nên báo thù sao? Tôi không nên đến tìm anh, không nên bắt anh trả cái giá lớn sao?”

Cô ta xông đến trước mặt Cố Thừa Diệu, để mình nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt cô ta có vẻ đương nhiên như thế, đúng lý hợp tình như thế: “Cố Thừa Diệu. Anh cảm thấy anh có thể trả cho tôi một tay? Nhưng anh có thể trả cuộc đời của tôi đây?”

“Cuộc đời của tôi đã bị hủy rồi, bị ba mẹ anh hủy rồi. Tôi nói cho anh biết, nếu như là anh, lẽ nào anh sẽ không muốn báo thù sao?”

Ác mộng từ nhỏ đến lớn, động lực vẫn luôn không ngừng ép mình tiến lên phía trước.

,

Cô ta, có lý do để hận.

Cố Thừa Diệu nhìn vẻ mặt kích động của cô ta, trên mặt vẫn thản nhiên: “Vậy nên, vào bốn năm trước, em đã tính kế Thiên Thiên, đưa cô ấy lên giường Chiến Li, để anh hiểu lầm cô ấy.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Lúc này Bạch Yên Nhiên thật sự nhìn Cố Thừa Diệu giống như nhìn thấy quỷ, cô ta thậm chí có lúc cho rằng mình đã nghe lầm.

“Em không chỉ tính kế Thiên Thiên, em còn xúi giục Luna đi quyến rũ ba của Thiên THiên, em cho rằng làm như vậy, anh sẽ bất hòa với Thiên Thiên. Có hiều lầm trước đó, quả thực anh lại hiểu lầm cô ấy thêm một lần.”

Sau đó là cãi vã vô tận, bởi vì sự không tín nhiệm của anh.

Bởi vì sự kich động của anh, anh đã suýt chút nữa giết chết con của chính mình.

Suýt chút nữa Bạch Yên Nhiên đã được như ý rồi.

,

“Anh ——” Người Bạch Yên Nhiên đã bắt đầu run rẩy: “Anh anh anh ——“

Nỗi khiếp sợ to lớn khiến cô ta đã nói không nên lời, chỉ có thể ngây dại nhìn Cố Thừa Diệu, lúc này cô ta đã mất đi phản ứng.

“Em nhất định rất tò mò, nếu như anh đã biết chân tướng, vì sao không tìm em, vì sao không tìm em báo thù?”

Cố Thừa Diệu híp mắt, vì sao Bạch Yên Nhiên lại biến thành thế này?

Vì sao giữa bọn họ lại biến thành thế này.

,

Anh không biết, lúc này cũng không muốn biết.

“Bốn năm trước, thật ra anh chỉ suy đoán và nghi ngờ. Có điều bây giờ, anh lại chứng thực được.”

Anh biết, có thể anh đã đắc tội với người nào đó, người đó, không hi vọng anh sống tốt. Thậm chí là muốn khiến anh đau khổ.

Chia rẽ tình cảm của anh và Diêu Hữu Thiên, để đạt được mục đích của mình.

Khi mới bắt đầu, thậm chí anh từng nghĩ người đó là Chiến Li.

,

Nhưng tư liệu Cố Tĩnh Đình điều tra ra sau đó, nói Chiến Li không liên quan.

Mà điều tra thêm, lại không có được nhiều chứng cứ hơn. Vào lúc bọn họ muốn tìm Luna hỏi rõ ràng cô ta đã biến mất không thấy nữa.

Lúc đó anh đã mơ hồ có dự cảm, phỏng đoán có thể do Bạch Yên Nhiên làm.

Mặc dù không cảm thấy cô ta có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng cơ duyên và vận số của con người, có lúc không thể nói được.

Thế nhưng, bốn năm nay, Bạch Yên Nhiên đều không đến tìm mình.

Anh lại cảm thấy không thể là cô ta.

,

Nếu như Bạch Yên Nhiên đã chia rẽ mình và Diêu Hữu Thiên, không thể nhẫn nhịn không xuất hiện.

Thế nhưng, vào bốn năm sau Bạch Yên Nhiên lại xuất hiện một lần nữa. Hơn nữa còn dùng cách thức như thế.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Ngoại truyện 】

Cố tam thiếu: Anh thông minh như vậy, em mau khen anh chút đi.

Thiên Thiên: Khen cái em gái anh ấy. Tìm cả bốn năm trời mới tìm ra dược một đáp án, em có thể đánh anh không?

Cố tam thiếu: Em có thể hôn anh.

Thiên Thiên: Anh có thể không cần mặt mũi hơn một chút không.

Cố tam thiếu: Kể từ khi ở bên em, anh đã không còn mặt mũi rồi. Có em là được rồi.

Thiên Thiên: Tác giả đại nhân, xin mau chóng mang tên ngốc này đi.

Má Nguyệt: Chuyện này thì có thể.