Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 350: Đồng Chí Cố Tam Rất Uất Ức 2




"Tại sao nó lại ở một mình?" Cố Thừa Diệu nhíu mày, rất bất mãn việc trong lòng Diêu Hữu Thiên coi con trai quan trọng hơn mình: "Trong nhà có ba mẹ, có bà nội, còn có người giúp việc, bảo mẫu. Nhiều người như vậy, không chăm sóc nổi một đứa bé?"

"Nhưng ——" Sức khỏe của Phàm Phàm vẫn chưa tốt lên bao lâu.

"Không có nhưng nhị gì hết." Cố Thừa Diệu kéo tay cô đi sang căn phòng bên kia.

Ở bên kia vách đá, chính là một con đường nhựa, thông thẳng tới bờ biển.

Nói là vách đá, thật ra cũng không phải quá cao, dù sao hòn đảo này không lớn, từ nơi này đi ra bờ biển, đại khái chỉ khoảng nửa tiếng.

Có điều ở đây có xe. Lái xe đến bờ biển thì gần rồi, chỉ có năm phút.

,

"Em xem nơi này." Cố Thừa Diệu đưa ngón tay chỉ vào bờ biển phía dưới: "Căn nhà gỗ kia. Bên trong có phòng bếp, phòng ngủ. Nếu như buổi tối em muốn ngủ ở bên bờ biển, cũng có thể."

"Bây giờ nắng quá gắt, chờ muộn một chút, anh sẽ đưa em đi bơi."

"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên vươn tay: "Anh đưa điện thoại cho em, em muốn gọi điện cho Phàm Phàm."

Cố Thừa Diệu giang tay nhún vui: "Không có."

"Anh ——"

"Thật sự không có." Cố Thừa Diệu lắc đầu, chỉ cười: "Lần này ngoài hành lý ra, anh chỉ đưa một mình em tới."

"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên sắp tức giận rồi. Cố Thừa Diệu dùng sức bế cô lên, chống lên bức tường thủy tinh ở phòng khách.

,

"Đừng kêu nữa, một tháng này, ở đây, chỉ có anh và em. Sẽ không có người khác."

",,,,,,, "

"Về phần Phàm Phàm, không cần lo lắng. Mẹ sẽ chăm sóc nó thật tốt. Sức khỏe nó đã tốt lên không ít rồi."

"Anh ——"

"Suỵt." Cố Thừa Diệu cúi đầu, hôn lên môi cô một cái. Trên mặt là nụ cười rực rỡ đến mức có chút quá đáng: "Bây giờ, đừng nghĩ đến người khác, đừng nghĩ đến công việc, chỉ cần nghĩ đến anh."

Người này, thật đúng là: "Một tháng thì không được, em thật sự cần phải ——"

Câu nói kế tiếp, bị anh dùng nụ hôn che lại, cô không nói ra lời được nữa.

..............................................................................

Muộn hơn một chút, ánh nắng không còn độc như vậy nữa, Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên đến bờ biển.

Đầu tiên là tham quan căn nhà gỗ nhỏ một chút.

Căn nhà đó tuy nhỏ, nhưng lại rất đủ đầy. Đồ cần dùng, bên trong đều có.

Mà phía sau căn nhà gỗ là một phòng kho nhỏ, bên trong đặt ván lướt sóng, ván trượt, cùng với một số dụng cụ vận động trên biển.

"Hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh dạy em lướt sóng." Cố Thừa Diệu nhìn hai tấm ván lướt sóng kia: "Chơi rất vui."

,

Diêu Hữu Thiên gật đầu, cũng bắt đầu có chút nóng lòng muốn thử.

Có điều hôm nay cô thật sự có hơi mệt, nhưng vẫn không thể ngăn cản ý nghĩ muốn gần biển lớn của cô.

Thay đồ bơi, bơi lội ở khu vực gần đó.

Cố Thừa Diệu cũng mới phát hiện, thì ra kỹ thuật bơi của Diêu Hữu Thiên cũng không tệ.

Mặc dù so với anh thì kém xa. Có điều đối với vóc dáng đẹp và dáng người khỏe mạnh của vợ, vẫn muốn khen ngợi một chút.

Ngày hôm trước không nghỉ ngơi tốt, chưa chơi được bao lâu Diêu Hữu Thiên đã hơi mệt. Nghĩ đến còn phải ở trên đảo rất nhiều ngày, cũng không ở lại thêm nữa.

Cùng Cố Thừa Diệu quay về căn nhà thủy tinh trên đỉnh núi.

,

Ánh nắng chiều từ từ chiếu xuống. Mặt biển phía sau, bị ánh nắng chiều biến thành màu hồng.

Trong phòng cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng hồng.

Thiết kế tường thủy tinh khiến người ta hoàn toàn không cần đi ra bên ngoài nhà, đã có thể thưởng thức rõ ràng cảnh mặt trời lặn.

Rèm cửa trên ban công bị gió thổi lên, trong không khí nóng ẩm mang theo từng cơn mát mẻ. Ban công của phòng khách có đặt một chiếc xích đu.

Tắm rửa xong, Diêu Hữu Thiên đã thay quần áo ngắm nhìn ánh nắng chiều trên bầu trời tắt đi từng chút, trở nên êm dịu, cuối cùng từ từ tối đi.

Quả thực tâm trạng rất thả lỏng.

,

Người được Cố Thừa Diệu kéo vào lòng, anh ngồi xuống bên cạnh cơ, cơ thể Diêu Hữu Thiên tự nhiên tựa vào lòng anh: "Thật là đẹp."

"Thích chứ."

"Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, nghĩ đến chuyện gì đó bèn cười: "Mấy năm nay, em thật sự không có thời gian dừng lại ngắm mặt trời lặn."

Không chỉ là mặt trời lặn, toàn bộ phong cảnh bên cạnh, cô đều không có thời gian ngắm nhìn.

Năm đầu tiên rời khỏi Trung Quốc, bận điều dưỡng thân thể, sau đó sinh ra Phàm Phàm.

Về sau nữa, bởi vì sức khỏe của Phàm Phàm, hơn một nửa thời gian của cô đều ở trong bệnh viện.

Sau khi sức khỏe của Phàm Phàm ổn định một chút, cô đã vào AOS làm việc.

,

Cường độ công việc của AOS rất lớn, cô nhất định phải nỗ lực hơn người khác gấp bội, mới có thể nổi bật giữa một đám người Anh.

Cô đã làm được, nhưng những vất vả đã trả giá tuyệt đối không thể nói với người bên ngoài.

Thời gian bốn năm, cô vẫn luôn bận rộn giống như một con quay, di chuyển không ngừng, di chuyển liên tục. Không có thời gian nghỉ ngơi.

Nghe ra được ý tứ trong lời cô chỉ là than thở, không phải thương cảm.

Nhưng Cố Thừa Diệu vẫn không dễ chịu, nếu như không phải vì năm xưa anh quá mù quáng. Lại tự cho mình là đúng.

Cô vốn dĩ không cần chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

"Sau này năm nào anh cũng đưa em ra ngoài hơi." Cố Thừa Diệu nói lời hứa của mình: "Cho dù em muốn đi đâu, anh đều đưa em đi."

,

"Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, tay đưa ra càng ôm anh chặt hơn.

Trong lòng Cố Thừa Diệu mềm mại, cúi đầu muốn hôn cô một cái.

Nhưng vào lúc này lại nghe thấy một tiếng vang cực kỳ không đúng lúc. Đó là âm thanh phát ra từ trong bụng Diêu Hữu Thiên.

Diêu Hữu Thiên giang tay, trong mắt có ý cười rõ ràng: "Không phải là em không muốn, nhưng đây không phải chuyện em có thể khống chế."

"Phòng bếp có đồ ăn." Cố Thừa Diệu bất đắc dĩ đứng lên: "Anh đi lấy cho em."

"Được." Diêu Hữu Thiên nhìn anh đi, ngồi yên

,

Có điều đã chờ mười phút vẫn chưa thấy Cố Thừa Diệu quay về, cô không khỏi đứng dậy, đi về phía phòng bếp.

Cố Thừa Diệu đứng ở trong phòng bếp, bếp lò bên trong sạch sẽ ngăn nắp, khieensn gười ta hiểu rõ ở đây thực ra không thường xuyên sử dụng.

Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đi vào, anh khá ngại ngùng mấp máy khóe miệng: "Khụ, những thứ này, đều là đồ sống, anh đang xem những thứ nào có thể không cần nấu, mà ăn được luôn."

Thứ lỗi cho tài nấu ăn của anh không khác Kiều Tâm Uyển là bao, nấu cơm? Anh thật sự không biết.

Diêu Hữu Thiên sớm đã thành quen, nói tự mình nấu cơm. Kết quả chạy đi đặt cơm của khách sạn. Bạn thật sự không thể hi vọng người này có thể làm ra thứ gì dễ ăn.

,

"Để em đi." Diêu Hữu Thiên đi đến trước tủ lạnh rồi đứng lại

Nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, rau củ, thịt, hải sản, cái gì cũng có.

Nhìn một cái, đại khái xác định được buổi tối hôm nay mình muốn làm món gì.

Diêu Hữu Thiên lấy nguyên liệu nấu ăn ra, tìm gạo nấu cơm trước tiên.

Động tác của cô rất nhanh, cũng rất gọn ghẽ. Cố Thừa Diệu cũng không đi, đứng ở bên cạnh cô nhìn cô.

Cô đã rửa xong, cắt xong đồ cho món chính. Nghĩ một chút, quyết định thêm rau xanh. Dù sao không thể chỉ ăn thịt.

"Lấy trong tủ lạnh mấy cây cải trắng. Anh biết rửa rau đúng không?"

,

"Anh biết." Có thể giúp đỡ cô, Cố Thừa Diệu vẫn rất vui vẻ.

Tìm ra rau cải trong tủ lạnh, sau đó đặt dưới vòi nước bắt đầu xả nước.

Có điều anh vừa mới rửa được một cây: "Anh đang làm gì vậy?"

"Rửa rau đó."

"Có ai rửa như anh sao?" Anh tưởng anh đang giặt quần áo sao?

"Anh ——" Diêu Hữu Thiên cạn lời rồi: "Lẽ nào anh chưa rửa rau một lần nào sao?"

"Chưa." Cố Thừa Diệu vẫn chưa biết mình sai ở đâu: "Không phải rửa như vậy sao? Chà từng lá sạch sẽ ——"

,

Chà ——

Diêu Hữu Thiên xoa trán, cô sai rồi, cô không nên tìm một công tử nhà giàu ngu ngốc để làm những chuyện này.

"Anh đi ra ngoài cho em."