Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 123: Hận




Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ánh đèn vẫn sáng choang, quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở yếu ớt, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, trên lông mi treo nước mắt trong veo, thuần khiết; cô bé giống như một con búp bê dễ dàng vỡ tan tành, vừa chạm vào vỡ nát.

Vẻ mặt Ninh Tự Thủy không thay đổi, kéo chăn đắp cho cô bé, trong tròng mắt cũng vô hạn sủng ái và tự trách. Mình chưa bao giờ bảo vệ tốt cho con gái, để cho con bé chịu đựng quá nhiều, gặp phải quá nhiều, mới có thể làm cho con bé trở nên âm trầm giống như bây giờ.

Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng của cô bé, da thịt nhẵn nhụi, mềm mại. Ở trong lòng âm thầm thề: Tịch Nhược, mẹ bảo đảm từ đây về sau không còn có bất ai có thể tổn thương con!

Đứng lên, tầm mắt rơi vào trên người Trạc Mặc, vì để tránh đánh thức Tịch Nhược mới vừa mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cô nhỏ giọng: "Nói như vậy, mẹ của tôi không chết, lúc này đang ở nước Đức!"

Trong đôi mắt của Trạc Mặc chứa chấp một mình Tịch Nhược, cho dù trước mặt là mẹ của Tịch Nhược, cũng không chút để ý, gật đầu vâng một tiếng.

Ngón tay Ninh Tự Thủy vỗ vỗ bờ vai của hắn, giọng nói trịnh trọng: "Cám ơn cậu, mấy năm nay đã làm vì Tịch Nhược".

Trạc Mặc vẫn thản nhiên, ngẩng đầu, tuy chỉ có mười mấy tuổi, nhưngchiều cao của hắn cũng không kém với dáng dấp cô bao nhiêu, mím môi: "Tôi làm như vậy, không phải là vì dì"

Ý tứ rất rõ ràng, cho dù không có dì, tôi cũng vẫn làm như vậy, chỉ là vì Tịch Nhược!

Đối mặt với Ninh Tự Thủy, hắn cao ngạo và ngông cuồng, không một chút kiêng kỵ!

Trong nháy mắt, Ninh Tự Thủy đã hiểu ra cái gì, con ngươi lo lắng trùng trùng nhìn lướt qua Tịch Nhược đã ngủ say, nhìn lại thiếu niên này một chút, trên người có khí phách mà người khác không có, quan trọng hơn, ở trên người hắn cảm nhận được cảm giác đã từng quen biết.

Một thiếu niên như vậy ở lại bên cạnh Tịch Nhược, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Con ngươi lạnh lùng của Trạc Mặc dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nghiêng người, ở trên đôi môi nhỏ mềm mại Tịch Nhược, giống như chuồn chuồn đạp nước lướt qua, sau đó, xoay người quỳ một gối xuống trước mặt cô. Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tình thế bắt buộc kia, khiến cho Ninh Tự Thủy hơi bị sửng sốt.

"Đây là lần thứ hai tôi vì Tịch Nhược quỳ xuống. Không phải tôi cầu xin dì, cũng không phải là vì cái gì khác. Chẳng qua vì dì là người mẹ mà Tịch Nhược quan tâm, tôi phải thông báo cho dì một tiếng, khi Tịch Nhược sống sót, tôi đã muốn rồi !"

Lời nói cỡ nào là cuồng ngạo, cỡ nào là cá tính cương quyết không kềm chế được. . . . . .

Khi Tịch Nhược sống sót, tôi đã muốn rồi !

Những lời này không ngừng vang vọng ở bên tai, Ninh Tự Thủy nhíu mày, mím môi, lời nói lạnh lẽo tràn ra: "Cậu biết, khi Tịch Nhược sống sót, đại biểu cho cái gì không? Tại sao cậu có thể khẳng định Tịch Nhược chấp nhận là người của cậu? Ngộ nhỡ không phải thì sao?"

Cả đời, quá lâu, quá dài, lâu đến nổi, sơ ý một chút sẽ bỏ qua!

Trạc Mặc đứng lên, nhìn thẳng cô, vẻ mặt chắc chắn, mím môi một câu nói giống như lời thề: "Bởi vì trên thế giới này, sẽ không còn có người nào yêu Tịch Nhược hơn tôi, cũng không có ai hiểu rõ cô bé hơn tôi!"

Bất luận cô bé muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cô bé, cho dù cô bé buồn phiền hay vui vẻ, trong lòng cô bé có bao nhiêu lo lắng, tôi đều sẽ ở bên cạnh cô bé, dốc cả một đời yêu say đắm, đều chỉ cho một mình cô.

Yêu?

Cái từ này khiến cho trong lòng của Ninh Tự Thủy không khỏi run rẩy một chút, đứa bé mới mười mấy tuổi cũng hiểu cái gì là yêu sao?

Giờ phút này, hắn thương cảm Tịch Nhược, chăm sóc cho Tịch Nhược, dùng hết dịu dàng che chở cho Tịch Nhược, nhưng nếu có một ngày, hắn chán ghét, rời khỏi, Tịch Nhược nên làm cái gì?

"Cậu thật nguyện ý vì Tịch Nhược hy sinh tất cả? Bao gồm làm con cờ của người kia?"

Ninh Tự Thủy đã biết mọi chuyện trong quá khứ, cũng biết người cứu Tịch Nhược, chỉ là đem Tịch Nhược làm con cờ có thể lợi dụng! Mà Trạc Mặc vì Tịch Nhược bị khống chế . . . . . .

"Vâng" Trạc Mặc quả quyết mở miệng, ngay sau đó bổ sung một câu: "Tịch Nhược không phải là con cờ, tôi sẽ không để cho cô bé chịu uất ức lâu dài"

Con ngươi lạnh lùng của Ninh Tự Thủy cùng hắn nhìn nhau một lúc lâu, chợt cười, cười làm cho người ta không hiểu nổi. Môi mỏng cong cong, con ngươi dịu dàng cưng chìu rơi vào khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Nhược, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve.

"Được, tôi đem Tịch Nhược giao cho cậu. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, trừ phi có một ngày, cậu cường đại đến có thể hoàn toàn bảo vệ được cho nó, nếu không, tôi tuyệt đối không sự chấp thuận cho cậu đụng đến một cọng tóc của nó. Cậu hiểu chứ?"

Trạc Mặc thông minh như thế, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, gật đầu đồng ý. Thật ra Ninh Tự Thủy không nhắc nhở, hắn cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn đến Tịch Nhược!

Ninh Tự Thủy đem Tịch Nhược giao cho Trạc Mặc, lưu luyến rời khỏi gian phòng.

Cho dù không biết đứa trẻ Trạc Mặc này, nhưng trực giác tự nói với mình, hắn sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn Tịch Nhược. Đối với Tịch Nhược, có quá nhiều áy náy và bù đắp, những thứ khác cái gì đều không cầu xin, chỉ hy vọng cô bé có thể vui vẻ lớn lên, hi vọng cô bé sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mình.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, trên chiếc gương bao trùm một tầng hơi nước; hơi nóng không ngừng bốc lên, ở trong phòng tắm không ngừng vang vọng âm thanh không thoát ra được. Ninh Tự Thủy trần truồng thân thể, nằm trong bồn tắm, nước ấm áp bao quanh thân thể của mình, trên mặt còn có một lớp bọt nước bốc lên thật cao.

Tóc được quấn phía sau cần cổ, đẫm ướt, nằm ở trên thành bồ tắm. Ngửa đầu mơ hồ nhìn trần nhà không rõ, ánh mắt trống rỗng và thâm thúy. . . . . .

Hơi thở đều đều, đang suy nghĩ đến một số chuyện, lúc nghĩ đến Tịch Nhược, hơi thở bắt đầu hổn hển, nhịp tim đập nhanh, thiếu chút nữa, Tịch Nhược sẽ mất đi. . . . . . Mình thiếu chút nữa đã mất đứa con này.

Đứa bé vô tội, đáng thương kia, cho dù nó có bệnh tim nghiêm trọng, thời gian không nhiều lắm, nhưng chết thảm như vậy đến vừa bực nào thê lương! Huống chi, nếu không có đứa bé kia, người chết sẽ là Tịch Nhược đáng thương!

Kỷ Trà Thần, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? !

Tay dưới đáy nước rất nhanh nắm thành quyền, khớp xương phát ra tiếng kêu răn rắc, hận ý viết trong tròng mắt lạnh lùng, vẻ mặt cũng rét lạnh như băng tuyết. Nếu lúc trước là hận trong xương, vậy bây giờ là hận trong xương tủy tan thành máu, tồn tại cùng với hơi thở của cô, trừ phi hơi thở dừng lại, nếu không, hận ý tuyệt đối sẽ không giảm bớt!

Chợt, cửa phòng tắm bị mở ra, một ly rượu đỏ đặt bên cạnh cô. Liên Phượng Vũ ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, trong tay cũng cầm ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nghiêng đầu, mắt phượng vô hạn dịu dàng và quyến luyến, tiếng nói có chút mất mát: "Tại sao? Tịch Nhược không chết, mẹ của em cũng không có chuyện gì, tại sao không thể quên đi?"

"Quên?" lỗ tai bén nhạy của Ninh Tự Thủy vừa động, ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng lướt lên, sắc bén, hỏi ngược lại: "Nếu không có người cố ý đánh tráo đứa nhỏ, hôm nay đứng trước mặt em cũng sẽ không là Tịch Nhược! thân thể của Tịch Nhược, anh cũng nhìn thấy đấy, hận trong lòng con bé, anh cũng biết, anh nói, làm thế nào mới có thể quên đi?"

Quên đi, hai chữ này nói ra đơn giản như vậy, nhưng ai có thể chân chính để xuống, thật sự quên đi!

Nước mắt của Tịch Nhược, thân thể của Tịch Nhược, mỗi một câu nói của Tịch Nhược đều giống như một cây đao, sống sờ sờ đâm vào tim cô. Cô hận không thể đem Kỷ Trà Thần giết đi, hận đến ngay cả mình cũng muốn giết.