Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 74-1: Hận không có tiền đồ (1)




Cô không thể mất đi đứa bé này, đó là sợi dây liên lạc cuối cùng giữa cô và Kỷ Trà Thần, đứa bé vô tội.

Bác sĩ Hoàng gật đầu, bắt được tay của cô đặt trong chăn ấm áp, an ủi: "Yên tâm, tôi sẽ hết sức".

"Cám ơn ông!"

Lời nói chân thành, ánh mắt tràn ngập biết ơn làm cho ánh mắt của bác sĩ Hoàng nhấp nháy nhưng không để lại dấu vết, cười to, thu tay lại, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh!

***********

Đêm lặng lẽ buông xuống, trên giường bệnh, Ninh Tự Thủy trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ được, trong bóng đêm mở hai mắt ra, trong con ngươi đen như mực không cách nào che giấu bi thương. Chưa từng mở đèn nhưng cặp mắt mở to đau thương nhìn mộ điểm nào đó trong bóng tối, hai hàng lệ chảy xuống không tiếng động. . . . . .

Hai tay buông thỏng lặng lẽ nắm chặt, cố nén tiếng nức nở trong đêm tối nhưng vẫn có vẽ rõ ràng.

"Con ơi, có phải mẹ rất không có tiền đồ hay không!"

Dường như tay vẫn tìm được điểm rơi xoa nhẹ trên bụng, đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng xẹt qua tâm linh mà cô gởi gắm, nước mắt càng không chút kiêng kỵ tuôn ra. . . . . .

Dường như muốn tìm một nơi để thổ lộ, cánh môi Ninh Tự Thủy tiếp tục lẩm bẩm nói: "Mẹ rất nhớ cha của con, con ơi, có phải con cũng nhớ đến cha như mẹ hay không ! Con ơi, chắc chắn cha muốn mẹ đúng không? Cha đã từng đối xử với mẹ rất tốt! Nhưng vì hiểu lầm mẹ, cho nên hắn phải đối xử với mẹ như vậy, hắn chỉ muốn phát tiết tức giận, mới có thể trả thù mẹ. . . . . Con ơi, cha sẽ tìm đến chúng ta, nhất định sẽ tìm đến chúng ta . . . . . . Hắn vẫn chưa suy nghĩ ra, chúng ta chờ một chút, nhất định hắn sẽ tới. . . . . ."

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ cùng với tiếng nức nở của Ninh Tự Thủy vang lên. . . . . .

Ninh Tự Thủy nghẹn ngào không thể kỉm nén nổi, phun ra từng chữ mang theo đau buồn sâu sắc, rốt cuộc, không biết là xoa dịu đứa bé có chút khó chịu trong bụng, hay đang xoa dịu trái tim không biết làm thế nào để tin tưởng của cô.

Cô cho rằng trái tim đã chết, tuy nhiên nó không cách nào khống chế được mình nhớ đến hắn, cô biết, cô rất không có tiền đồ, nhưng cô làm sao có thể quên hắn đã từng đối xử tốt với mình !

Cô không nhịn được đưa ra nhiều lý do hắn đã từng đối xử tốt với cô, cuối cùng, từ trong đáy lòng, không có cách nào hạ quyết tâm vứt bỏ người đàn ông kia! Biết rất rõ tất cả là tự mình dối mình, nhưng nếu không như thế, thậm chí cô không biết mình có thể kiên trì nổi hay không, có thể vì đau lòng mà chết hay không. . . . . .

Hắn …….. Kỷ Trà Thần, người đàn ông một tay che trời, chỉ cần hắn muốn, trên thế giới này, sẽ không có chuyện gì mà hắn không thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Huống chi là tin tức một người, cho dù nơi này rất vắng vẻ, nhưng chỉ cần hắn muốn, nhất định hắn sẽ tra ra được. . . . . .

Hơn nữa, cô mất tích trong thời gian ngắn nhất, có thể tìm được, nhưng. . . . . cuối cùng hắn vẫn chưa tới, hắn thật không muốn mình nữa. . . . . .

Hắn làm sao không muốn mình? Hắn làm sao không muốn mình? Khóe mắt chưa khô, một lần nữa bị nước mắt bao phủ, Ninh Tự Thủy một tay vuốt bụng, một tay dùng sức nắm chặt cái chăn, thân thể không ngừng run rẩy, nơi trái tim bị mình đột ngột xé toác một vết thương rất lớn, máu tươi đầm đìa, đau nhức làm cho cô hít thở không thông. . . . . .

"Con ơi, chúng ta phải cố gắng, cùng nhau cố gắng, chỉ cần con ra khỏi bụng mẹ, mẹ có thể làm cho cha của con biết, mẹ thật rất yêu cha con. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tha thứ lỗi lầm cho cha được không? Bởi vì chúng ta cũng rất yêu cha phải không?"

Cố nén nước mắt, Ninh Tự Thủy nở nụ cười, hiện tại, điều duy nhất có thể làm cho cô kiên trì chính là sinh đứa bé, chỉ cần sinh ra đứa bé, có thể chứng minh cô chưa bao giờ thay đổi lòng dạ, có thể xóa bỏ hiểu lầm, có thể trở lại bên cạnh hắn. . . . . .

Ninh Tự Thủy, không có gì là không chịu đựng được, có đứa bé, còn có gì không chịu đựng được . . . . . .

Cố gắng muốn cười, nhưng càng làm cho nước mắt tuôn ra mãnh liệt, cho dù xoa dịu mình như thế, nhưng trong lòng không tránh khỏi trống rỗng và đau đớn, cô thật rất khổ sở. . . . . .