Hồn Pháp Vô Song

Chương 20: Phong chủ từ chối chữa trị




Những điều này trong "Tinh Bích Đại lục - Tu kí thư" cũng có đề cập qua, thậm chí là đề cập rất rõ ràng về điều kiện để dung hợp đan điền nhưng lại không có phương pháp để dung hợp.

Xem ra lần này thật sự không thể chữa trị cho Lăng phong chủ, chuyến này Đan lão và Phong Khải coi như uổng công.

"Xin hỏi Lăng phong chủ mang chủ hệ thuộc tính là gì?"

Đan lão lên tiếng hỏi.

"Tiểu nữ chủ hệ Lôi thuộc tính."

Lăng Vân Trúc ảm đạm trả lời.

Lôi thuộc tính từ xưa đến nay là thuộc tính có sức chiến đấu vượt trội nhất so với tất cả các nguyên tố khác, kể cả Hỏa thuộc tính. Nhờ sức công phá lớn và đặc tính tê liệt của nó mà khi đối đầu, các Pháp giả cùng cấp cũng phải dè chừng với Lôi Pháp giả. Vậy mà đan điền của Lăng Vân Trúc lại dễ dàng bị ma khí ăn mòn, điều đó đủ nói lên rằng sức mạnh của quỷ khí còn kinh khủng hơn nữa.

"Lăng phong chủ, nếu không chê xin hãy dung hợp với tại hạ..."

Phong Khải trầm ngâm nãy giờ mới lên tiếng, một câu này làm cho cả ba người ở đây đều tỏ ra kinh ngạc. Nhìn hắn xem, cũng không biết là hắn có đập đầu vào đâu không. Cứ cho là hắn có Lôi thuộc tính nhưng với tu vi vi cùng lắm là đạt tới Ngân cấp, vậy mà lại dám đòi cùng Lăng phong chủ dung hợp đan điền. Chưa kể, chênh lệch tu vi dù một phẩm cũng đã có sự khác biệt rõ rệt. Duy chỉ có Đan lão chợt nhớ ra điều gì rồi cười nhẹ.

Thực ra trước khi nói những lời này, Phong Khải đã suy nghĩ kĩ. Lần đầu tiên khi hắn lĩnh ngộ thuộc tính, ngoài Thủy thuộc tính là hắn cảm nhận rõ rệt nhất nhưng hắn cũng cảm nhận được lờ mờ các nguyên tố khác trong thiên địa cũng có phản ứng với Pháp lực của hắn. Lúc đó hắn đã nghĩ tới một vấn đề là liệu hắn có phải Pháp giả toàn hệ không nên hắn quyết định nhân cơ hội này thử nghiệm luôn.

Ngọc Linh nghe thấy Phong Khải nói vậy liền tỏ ra khó chịu.

"Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi là cái thá gì, tu vi ngươi có bao nhiêu mà đòi dung hợp với sư phụ ta?

Phong Khải nghe thấy lời nói này của Ngọc Linh liền cảm thấy tức giận.

Con mẹ nó, dù ta là cái thá gì đi nữa cũng có cần ngươi phải lăng mạ thế không. Hắn hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Ngọc Linh!"

Lăng phong chủ quát lớn, cô nàng quận chúa kia liền ngoan ngoãn im lặng nhưng cũng không quên "hứ" một tiếng.

"Vương công tử, đa tạ ý tốt của công tử nhưng tiền đồ của công tử trong tương lai chắc chắn sẽ còn tiến xa, công tử cũng không nên vì ta mà lãng phí như vậy. Có lẽ... con đường tu vi của ta e là do ông trời cảm thấy chướng mắt nên không muốn ta tiếp tục nữa....

Lăng Vân Trúc thở dài ảo não.

Như vậy là Lăng phong chủ cự tuyệt không muốn chữa bệnh. Đan lão và Phong Khải cũng không ở lại Hoa Linh Môn lâu, ngay sau đó Ngọc Linh đã đưa hai người trở về sơn mạch Ba Ngạn, cũng may là suốt dọc đường hai người Phong Khải với Ngọc Linh cũng không có xung đột gì thêm.

- ---------===----------

Vẫn là một buổi sáng tinh sương, trong rừng chim kêu ríu rít, con suối trong lượn dưới chân núi là nơi mà hàng hàng ngày Phong Khải vẫn đi gánh nước.

Phập!

Chặt xong một cái cây cao, Phong Khải xoay chiếc rìu mỏng kia trên tay, từ sau khi hắn phát hiện ra cách dùng chiếc rìu này thì từ đó đến giờ hắn đã sử dụng rất thành thục, thậm chí là đến mức lô hỏa thuần thanh. Ngày đầu tiên hắn sử dụng, chiếc rìu bị méo mó rúm ró lại, sau rồi nó được rèn lại, Phong Khải đã nghĩ ra một cách sử dụng đó là "khứa rìu vào thân cây" để lấy gỗ. Nhưng bây giờ vẫn là chiếc rìu ấy nhưng trong tay hắn bây giờ lại có thể chặt từng gốc cây lớn một cách hoàn mỹ như những chiếc rìu khác mà thậm chí là hơn.

"Cũng không hiểu ngươi được rèn ra kiểu gì nữa."

Phong Khải lấy tay vuốt chiếc rìu, ấn đầu lưỡi rìu xuống rồi lại nhấc tay ra. Chiếc rìu bị cong lại rồi nảy lên lại như tình trạng ban đầu.

"Giống như là tôn để lợp ngói vậy"

Nói rồi, Phong Khải vung tay quăng một cái, chiếc rìu đã nằm yên trên gánh củi trên vai hắn. Xếp sắp đồ đạc một chút rồi hắn rời khỏi cánh rừng. Trên đường hắn vừa bước vừa ngân nga hút sáo. Bây giờ là giữa mùa thu nên thời tiết khá mát mẻ chứ không còn nóng nực. Trong rừng chỉ thấy ánh mặt nắng vàng chiếu xuống các tán lá và một chàng thanh niên đang vui vẻ huýt sao dọc đường đi.

Xoạt...

Bỗng một âm thanh phát ra trong bụi cây sát bên Phong Khải, hắn nghe vậy liền lập tức dừng lại, ngó nhìn xung quanh cảnh giác. Âm thanh này nhỏ, cực kì khó nghe nhưng đối với một tu luyện giả thì chẳng có gì to tát. Phong Khải dừng lại lắng nghe một lúc, âm thanh phát ra ngày một to dần và ngày càng gần phía hắn. Rồi đột nhiên âm thanh đó im bặt không còn thấy gì nữa nhưng thay vào đó có một con rắn phi từ trong bụi cỏ ra. Con rắn chợt hướng một cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Phong Khải còn hắn thì trong khi đó vẫn mải ngắm con rắn. Con rắn này toàn thân phủ lên mình một bộ vảy màu bạc, dưới ánh mặt trời lại lấp loáng ánh lên một màu lam ngọc. Ngay cái đôi mắt nó nhìn Phong Khải cũng là một đôi mắt màu xanh ngọc khiến cho con rắn trông thật kì lạ