Hôn Sai 55 Lần

Chương 497: Thì ra anh đều biết (7)




Thuốc tránh thai lâu dài? Đùa gì thế... Cố Khuynh Thành mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy không thể tin được, quá một hồi thật lâu, cô mới miễn cưỡng mở miệng, giọng nói mang theo run rẩy, hỏi: "Bác sĩ, có phải nhầm rồi không?"

"Loại thuốc này tôi đều mở ra bao nhiêu lọ, làm sao sai được?" Giọng bác sĩ hơi có chút không tốt, hiển nhiên là bất mãn đối với nghi ngờ của Cố Khuynh Thành, trực tiếp đổ thuốc lên trước mặt của Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ: "Thế nhưng, nếu như đây là thuốc tránh thai, làm sao tôi có thể mang thai?"

"Thuốc tránh thai cũng không phải tránh thai trăm phần trăm, thuốc tránh thai so với tránh thai thì tỷ lệ thấp hơn nhiều, có vài người mang bao cũng có thể có thai, huống chi là uống thuốc tránh thai."

Sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng bệch, cánh môi run rẩy nói: "Vậy đứa bé? Đứa bé có sao không?"

"Đứa bé hẳn là không có chuyện gì lớn, thuốc tránh thai chỉ có tác dụng tránh thai, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với thai nhi." Bác sĩ cảm thấy Cố Khuynh Thành hỏi có chút nhiều, trực tiếp kêu bệnh nhân tiến theo vào.

Cố Khuynh Thành cứng ngắc đứng ở đó thật lâu, mới nắm bình Vitamin ở trên bàn kia, thất hồn lạc phách rời đi.

Cô là ở trong khoa phụ sản, xung quanh cũng đều là phụ nữ lớn bụng, hành động khó khăn, thế nhưng, trên mặt cũng treo nụ cười hạnh phúc.

Thế nhưng cô đây?

Cố Khuynh Thành giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, tay kia dùng sức nắm chặt bình thuốc.

Bởi vì dùng sức, bình thuốc có chút vặn vẹo.

Cái Vitamin này, là Đường Thời cho cô, nói sức miễn dịch của cô quá kém, để cho cô bổ sung sức miễn dịch, lúc đó trong lòng cô còn rất hoan hỉ, coi nó trở thành bảo bối mà uống, chưa bao giờ gián đoạn, so với lúc cô sinh bệnh uống thuốc còn nhớ hơn, kết quả, uống lâu như vậy, mới biết được, thì ra đây là thuốc tránh thai...

Nếu như cô không có mang thai, nếu như thuốc này vẫn tránh thai thành công, vậy không phải là cô vẫn luôn ngu ngốc uống thuốc tránh thai kia sao?

Vừa mới ở bên ngoài đợi kết quả kiểm tra, trong lòng cô bởi vì mang thai, vô cùng hoan hỉ, thậm chí cô còn mong đợi, đứa bé này có thể thay đổi cục diện giữa cô và Đường Thời. Hiện tại, cô mới hiểu được, tất cả, chẳng qua chỉ là cô suy nghĩ nhiều mà thôi.

Cố Khuynh Thành từ khoa phụ sản đi ra, một mình vô thần đi ra vườn hoa ngồi xuống ghế đá, cô nhìn bầu trời xanh thẳm, hốc mắt có chút chua xót, láu sau không có khống chế được, nước mắt liền rơi xuống.

Trong đầu Cố Khuynh Thành trống trơn, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, qua thật lâu, cô mới đứng lên, tinh thần hoảng hốt đi về phòng bệnh của Cố Chính Nam.

Cố Chính Nam vừa tỉnh khỏi giờ ngủ trưa, hơn nữa ngoài cửa sổ nắng đẹp, tâm tình rất tốt, lôi kéo Cố Khuynh Thành cùng chơi cờ tướng.

Cố Khuynh Thành mất hồn mất vía, nhiều lần đi nhầm quân cờ, Cố Chính Nam thắng được hoàn toàn không cần động não, càng về sau, lúc đến phiên Cố Khuynh Thành đánh cờ, cô lại nhìn chằm chằm quân cờ, không có phản ứng.

Cuối cùng Cố Chính Nam phát hiện không thích hợp, giơ tay lên, đẩy cờ tướng đi: "Khuynh Khuynh, tâm tình không tốt?"

Cố Khuynh Thành lắc đầu: "Không có, chỉ là có chút mệt."

Cố Chính Nam nhìn bộ dạng cô, giơ tay lên, sờ đầu của cô: "Mệt liền nghỉ ngơi một chút, vừa may cha cũng mệt mỏi, cũng cần nghỉ ngơi."

Cố Khuynh Thành hơi cười, đứng lên, đỡ Cố Chính Nam nằm lên giường, đắp kín mền cho ông.