Hôn Sai 55 Lần

Chương 530: Thì ra anh đều biết (40)




Cũng không biết lúc ấy Đường Thời đang họp, hay là bận rộn công việc, nói tóm lại, là không có nhận điện thoại của cô.

Kết quả, Cố phu nhân cách mỗi một lúc, liền để cho cô gọi cho Đường Thời, cô có chút tính tình trẻ con, chỉ là từ nhỏ bị Cố phu nhân quản giáo, lại rất biết khống chế chính mình, cho nên việc lúc ấy, cô đối với thúc giục của mẹ không có kiên nhẫn, tuy nhiên lại vẫn thành thành thật thật làm theo lời Cố phu nhân nói, liên tục gọi cho Đường Thời bốn cuộc, kết quả, ba bốn cuộc điện thoại này, thủy chung Đường Thời đều không nghe.

Dựa theo Cố Khuynh Thành hiểu về Đường Thời, trong lòng cô hiểu, chờ đến khi Đường Thời thấy được cô gọi, nhất định sẽ gọi lại cho cô, cho nên ngay lúc cô bị mẹ thúc giục lần nữa, nói với mẹ, lát nữa Đường Thời sẽ gọi lại cho cô, sau đó liền yên tâm thoải mái ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm.

Ăn cơm xong, Đường Thời vẫn chưa gọi lại, Cố Khuynh Thành cũng không có cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng Cố phu nhân lại tấp nập hỏi cô, Đường Thời có gọi điện lại cho cô hay không.

Lúc này Cố Khuynh Thành thu được rất nhiều quà tặng, Tô Niên Hoa, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, còn có Tứ Nguyệt, cùng một số bạn học thời đại học, cô đang tại trong phòng ngủ của mình, chỉ lo mở quà, đối với nhiều lần hỏi thăm của Cố phu nhân, có vẻ không chút quan tâm, nói không có.

Cố phu nhân nghe được vậy, liền trở nên có chút lo lắng, để Cố Khuynh Thành gọi cho Đường Thời lần nữa.

Trong lòng Cố Khuynh Thành nghĩ đến, điện thoại có tốt mà gọi, thế là liền an ủi Cố phu nhân, không muốn gấp gáp như vậy.

Cũng không biết có phải là lúc ấy thái độ Cố Khuynh Thành quá mức qua loa hay không, Cố phu nhân bắt đầu vây quanh cô, líu lo không ngừng nhắc tới.

Để Cố Khuynh Thành để Đường Thời trong lòng, để Cố Khuynh Thành dụng tâm nhiều hơn với Đường Thời... Nói tóm lại, đều như là một vài học sinh cũ nói chuyện.

Cố Khuynh Thành gật đầu, nói cô biết, trên tay tiếp tục mở quà.

Cố phu nhân lại cảm thấy thái độ cô không đủ nghiêm túc, nói cô đem lời bà nói, xem như gió thoảng bên tai, thế là liền vươn tay, đoạt hộp quà trong tay Cố Khuynh Thành, ngữ khí có chút chất vấn Cố Khuynh Thành: "Ta nói chuyện, con có để ở trong lòng hay không!"

Lúc này là lúc Cố Khuynh Thành đến kỳ kinh nguyệt đầu tiên, tâm tình vốn dễ dàng nóng nảy, tăng thêm Cố phu nhân ở bên tai cô nhắc tới nhắc lui thật lâu, cô cũng có chút bực bội, cho nên ngữ khí cũng không kiên nhẫn nói: "Em biết!"

"Biết, liền gọi điện thoại cho a Thời đi!" Cố phu nhân nói, liền tự mình cầm điên thoại di động của cô, gọi cho Đường Thời, sau đó nhét vào trong bàn tay cô.

Cố Khuynh Thành rất ít nổi tính trước mặt cha mẹ, sinh nhật này, cô không thể đi Hương Cảng, cô vốn đã buồn, kết quả còn bị mẹ một mực buộc phải vây quanh Đường Thời, tính khí trẻ con của cô, không biết làm sao, lại bốc lên, cô không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp cúp máy.

Vốn thái độ Cố Khuynh Thành trước đó, để Cố phu nhân có chút sốt ruột, hiện tại cô hành động vậy, cũng hoàn toàn kích thích lửa giận của Cố phu nhân, cho nên Cố phu nhân không chút gì do dự liền mở miệng, răn dạy cô.

Bình thường bị răn rạy, Cố Khuynh Thành đều cảm thấy mình rất ủy khuất, huống chi nay là sinh nhật cô, cỗ ủy khuất này, lập tức mở rộng gấp bội trong lòng.