Hôn Sai 55 Lần

Chương 586: Chờ một chút, sẽ buông tha (26)




Trong lúc bất chợt, Cố Khuynh Thành rất muốn mở miệng hỏi Đường Thời một câu đã cùng cô tách ra, tại sao còn muốn vì cô làm những chuyện này?

Anh và cô đã không có bất kỳ quan hệ gì, thì tại sao anh lại đốivới cô tốt như vậy?

Nhưng là lời đến khóe miệng, cô liền nghĩ đến, anh cho mình uống thuốc tránh thai lâu dài, nghĩ đến lúc anh nói không cần con của mình, Cố Khuynh Thành trở nên có chút nắm không chắc, cuối cùng cô chẳng qua là giật giật môi, sau đó đem lời muốn hỏi, hung hăng mà nuốt trở lại trong bụng, sau đó lặng yên quay đầu, nhìn về ngoài cửa sổ, tay lặng yên không một tiếng động đặt ở trên bụng của mình.

Anh rõ ràng có thể đối với cô tốt như vậy, thì tại sao không cần con của cô? Anh tại sao có thể nhẫn tâm như vậy, vẫn cho cô uống thuốc tránh thai lâu dài? Chẳng lẽ anh không sợ, cô uống thuốc nhiều, cuối cùng rơi vào một cái kết quả không cách nào mang thai?

Đường Thời cũng không có lên tiếng nói chuyện, mặc dù anh nhìn như chuyên chú lái xe, nhưng là đáy lòng vẫn nghĩ tới tâm sự của mình.

Cố Khuynh Thành lần này cùng anh tiếp xúc, là bởi vì anh cứu cô bị thương, như vậy lần này tiếp xúc, anh và cô có phải tiếp tục trạng thái ai cũng không quấy rầy ai như cũ, xem nhau như người lạ hay không?

Một mình ngẫm nghĩ, Đường Thời cảm giác được đáy lòng trầm thấp có chút khó chịu, cả người anh không nhịn được, liền đem tốc độ xe chậm lại, muốn thời gian ở chung một chỗ, kéo dài một chút.

Song bất kể Đường Thời thả chậm tốc độ xe như thế nào, con đường luôn sẽ đi hết, thời điểm xe vững vàng mà dừng ở cửa Cố Gia, đáy mắt Đường Thời khẽ nổi lên một tầng trầm thấp, trong cơ thể anh, nổi lên một luồng xúc động muốn nắm Cố Khuynh Thành, buộc cô trở lại bên cạnh mình.

Có ai biết, anh dùng bao nhiêu lực khắc chế, mới nói ra bốn chữ hủy bỏ hôn sự này.

Có ai biết, anh đã có bao nhiêu quyết tâm, mới buông tay ra, để cho cô đi tìm hạnh phúc của mình.

Cố Khuynh Thành cỡi giây an toàn ra, trước lúc đẩy cửa xe ra, bỗng nghiêng đầu, hướng về phía Đường Thời mở miệng, nói: "Em đi vào trước."

Đường Thời nghe được mấy chữ này, dùng sức nắm chặc tay lái, ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, nhàn nhạt "Ừ " một tiếng.

Một giây sau, anh chỉ nghe thấy tiiesng cửa xe đẩy ra, cô xuống xe.

Anh nắm tay lái, khí lực từ từ gia tăng, khớp xương trắng bệch, bức bách chính mình, không quay đầu nhìn cô.

Bởi vì anh sợ, sợ chính mình sau khi nhìn cô, sẽ không đê cho cô rời đi.

Qua ước chừng năm giây đồng hồ, bên tai của anh truyền đến thanh âm cửa xe bị đóng lại, thanh âm rất nhẹ, nghe đến đáy lòng, cũng rất đau.

Đường Thời như cũ nhìn chằm chằm phía trước, qua chừng năm phút đồng hồ, anh mới chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Ngoài cửa xe trống rỗng, cô đã rời đi, chỉ có ánh đèn đường rơi đầy mặt đất, anh từ từ ngẩng đầu, thấy trong sân Cố Gia đều trống trơn, nói vậy cô đã vào phòng.

Tối nay, hết thảy, thời khắc sang năm mới, trên đầu phóng pháo hoa, trong nháy mắt rực rỡ, lưu lại chính là vô cùng vô tận thương cảm cùng cô đơn.

Đường Thời an tĩnh ngồi ở trong xe hồi lâu, sau đó mới giẫm chân ga, đem xe lái vào đại viện Đường gia, xuống xe, thời điểm cầm lấy cái chìa khóa khóa xe, anh quán tính ngẩng đầu, nhìn phòng ngủ Cố Khuynh Thành một cái, sau đó mới nện bước chân, vào phòng.