Hôn Sai 55 Lần

Chương 80: Muốn cút cút nhanh lên (12)




Người phục vụ còn chưa kịp nhấn chuông cửa, cửa đã bị Cố Khuynh Thành đẩy ra.

Người phucj vụ bỏ tay xuống, sắc mặt cung kính nhàn nhạt cười với Cố Khuynh Thành: “Tiểu Thư, vừa nãy là cô gọi điện thoại, muốn phục vụ quần áo sao?”

Cố Khuynh Thành bị một tiếng cút mắng của Đường Thời làm cho đáy mắt hơi chút phiếm hồng, cô nhìn thấy người phục vụ, vội vã cúi đầu, muốn mở miệng hướng nói với cô ấy đi vào lấy đi một câu, cuối cùng phát hiện vừa lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy, Cố Khuynh Thành trực tiếp lắc đầu, liền đi qua người phục vụ, hướng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Người phục vụ giật mình một chút, gõ cửa một cái, cô vừa mới mở miệng, kêu một tiếng: “Xin hỏi có ai không?”

Bên trong liền truyền đến mọt tiếng nóng nảy “Cút!”

Người phục vụ bị dọa cho sợ nhanh chóng đóng cửa, cũng chạy trối chết.

Trong phòng khách sạn, bỗng nhiên chỉ còn lại có một mình Đường Thời.

Phòng trong còn tràn ngập hơi thở yêu kiều anh và cô vui vẻ.

Đường Thời dựa vào gối, ngây ngốc một hồi, rồi vén chăn lên, đi vào nhà tắm, tắm một cái, co sạnh mùi Chanel no 5 của cô dánh trên người.

Anh từ trong phòng tắm đi ra, đứng trong phòng ngủ, nhắm mắt cô gắng ngửi trong phòng ngửi ra mùi thơm lưu lại trên người cô, vô ý trong mùi nước hoa Chanel no5, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt ở trên người cô.

Thế nhưng nửa ngày, Đường Thời phát hiện, mùi thơm ngát này chỉ giống như ảo giác của anh, không thể tìm thấy.

Anh đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, khiến gió lạnh trong đêm từ từ lùa vào trong phòng, làm khuếch tán mùi hương Chanel no5 của cô không còn một mống.

Anh tắm rửa xong, nước trên người cũng không có lau, chỉ tùy ý quấn có một chiếc khăn tắm, gió lạnh thổi đến, trên người của anh thấy hơi lành lạnh.

Thế nhưng, anh lại như không có cảm giác, mặc cho bọt nước trên người bị gió thổi khô.

Bởi vì, cái lạnh này, cũng cái lạnh ở trong lòng anh.

Bị người mình yêu mến, nhớ kỹ tất cả vui vẻ thói quen và sự chán ghét của mình, vốn là là chuyện khiến cho lòng mình hạnh phúc nhất.

Thế nhưng, khi mình biết, phía sau những việc này có chưa mục đích, không phải thật tâm.

Mình không phải hạnh phúc, không phải hài lòng.

Mình có, chỉ là một tầng một tầng, tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

Giống như là bây giờ, cô có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô sẽ dịu dang săn sóc, bất chẳng qua chỉ là cô muốn gây ấn tượng với anh, vì để anh cảm thấy cô thích hợp là người vợ tốt nhất, khiến anh cưới cô.

Cô đối tốt với anh, không phải thật tâm, cho tới bây giờ đều không phải thật tâm.

Không phải đối đãi thật tâm, anh thà không cần nó!