Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 20: Cận Tử Kỳ Quật Cường




Editor: tamthuonglac

Lông mày Cận Chiêu Đông nhíu chặt: "Lời nói của con có ý gì, cái gì gọi là chưa lập gia đình đã sinh con?"

"Chẳng lẽ sự thật phát sinh không phải đúng như vậy sao?" Khóe miệng Cận Tử Kỳ đưa ra nụ cười tự giễu : "Trên đời vách tường cũng không tránh khỏi bị gió lùa, ngài cho rằng chuyện này có thể lừa gạt nhất thời còn có thể giấu diếm được cả đời sao?"

"Con có ý gì? Con muốn nói cho tất cả mọi người là người thừa kế Cận thị ngay từ lúc bốn năm trước sớm đã mất trí nhớ, hay là muốn nói cho họ biết thiên kim Cận gia luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt thậm chí đã làm mẹ của đứa bé!"

Khuôn mặt Cận Tử Kỳ mang nụ cười châm biếm: "Mang chân tướng đè nén ôm khư khư trong lòng nhiều năm nói ra không tốt sao?"

Nhưng, đáp lại lời cô cũng không phải là sự tán thành của Cận Chiêu Đông mà là những tấm ảnh đập vào mặt cô một cách tàn nhẫn.

"Cận Tử Kỳ, ta đem tất cả hi vọng và tự hào gửi gắm lên trên người của con, con lại định báo đáp ta như vậy sao?"

Cận Chiêu Đông bởi vì quá tức giận mà giọng nói run rẩy:

"Con nghĩ rằng ta không biết? Con oán hận tất cả mọi thứ đã hại con biến thành như bây giờ, cho nên con muốn phá hủy ta, phá hủy Cận gia, phá hủy Cận thị mới cam tâm!"

Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, không nhìn tới sắc mặt tức giận của Cận Chiêu Đông.

Sau đó cô chợt nghe âm thanh buồn bã phát ra nặng nề, cô mở mắt thì chứng kiến Cận Chiêu Đông suy sụp ngồi ở trên ghế sofa.

Ông dùng tay miết giữa lông mày, mệt mỏi vô lực: "Cắt đứt việc qua lại với người đàn ông này, sau đó tiếp nhận sự sắp đặt tương thân."

Cận Tử Kỳ lẳng lặng nhìn qua không biết là Cận Chiêu Đông vì quan tâm mình hay đang vì tương lai Cận thị, thật lâu sau, mới nhả ra một câu hỏi thăm:

"Lời nói dối cuối cùng có một ngày sẽ bị vạch trần, cha cảm thấy đến lúc đó con hoặc là Cận thị còn sẽ có đường lui sao?"

Sắc mặt Cận Chiêu Đông khẽ chấn động, ánh mắt bức bách không nhìn tới Cận Tử Kỳ:

"Tương lai khi con lấy chồng, đứa nhỏ sẽ ở lại Cận gia, mẹ của con sẽ chăm sóc thật tốt cho đến khi nó trưởng thành."

Không hổ là người nắm quyền Cận gia, ngay cả nỗi lo về sau cũng vì cô mà xoá bỏ, vậy cô có phải nên nói tiếng cám ơn hay không?

Cận Tử Kỳ cúi đầu, sự châm biếm từ khóe miệng lan tràn đến đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy nét cổ điển ẩn ở trong bóng tối.

"Ngài thực cảm thấy Cao Triều đáng giá để con phó thác cả đời, mà sự sắp đặt của ngài không phải là đẩy con vào trong hố lửa sao?"

Cận Chiêu Đông nghe vậy nhìn về phía Cận Tử Kỳ, nhưng không thấy rõ thần sắc trên mặt cô:

"Lúc còn trẻ người đàn ông sẽ khó tránh phạm lỗi, biết cải thiện sai lầm thì không có điều gì lớn hơn, chỉ cần anh ta về sau đối với con tốt là được."

"Cuộc sống như vậy thật sự sẽ hạnh phúc sao?" Cận Tử Kỳ giống như thì thầm tự nhủ.

Cô lui về phía sau hai bước, khi tầm mắt hướng tới Cận Chiêu Đông, cô nâng mặt lên, mang theo một chút tươi vui, chỉ là cười như vậy thường thường so với không cười còn làm cho người khác khó chịu hơn:

"Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, con sẽ không để cho Mỗ Mỗ rời khỏi con, nếu như ngài nói xong, con đi ra ngoài trước."

Cận Tử Kỳ lập tức quay đầu đi đến cửa, Cận Chiêu Đông tức giận mà thở hổn hển, ở phía sau áp chế lại âm lượng quở trách:

"Con nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao? Lúc trước con không nên sinh ra nó, con hại.....nó không ít, cũng hại chính mình!"

Cận Chiêu Đông nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng sự thất vọng quá lớn làm ông mất khống chế.

Bởi vì xúc động phẫn nộ mà giọng nói trầm bổng lên xuống lay động thật lâu trong thư phòng mãi không đi.

Bước chân Cận Tử Kỳ từ từ chậm dần, đến khi hoàn toàn dừng hẳn, cô vẫn không xoay người lại, mặt hướng ra cửa:

"Năm đó con bất quá là nghe theo sự lựa chọn của nó mà thôi."

Cận Tử Kỳ giơ tay che lên bụng bằng phẳng, động tác này làm cho Cận Chiêu Đông tức giận đến hai mắt đỏ hồng:

"Lựa chọn của nó? Nó có suy nghĩ sao? Nó có tình cảm sao? Nó dựa vào cái gì mà lựa chọn!"

Cận Chiêu Đông đưa tay quét lên trên bàn trà, chén sứ rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm, ông tức giận không kiềm được gào to lên:

"Là chính cô kiên quyết phải sinh ra đứa bé này! Là cô tự mình lựa chọn con đường này! Là trong lòng cô bướng bỉnh liều chết đem đường lui của mình chặn lại!"

"Cô tại sao lại là con gái của ta? Có con gái nhà ai sẽ giống cô làm cho cha của mình thất vọng như vậy?"

Cho dù là tính tình lãnh đạm tại thời khắc này Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được nên có chút mất khống chế, cô siết chặt quả đấm của mình, xoay người nhìn Cận Chiêu Đông đang nổi giận, cười lạnh:

"Bởi vì con làm cho ngài thất vọng, cho nên ngài đã quyết định thay cho con rồi không phải sao?"

Đôi mắt Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông, nói ra từng chữ một, giọng điệu thong thả lại lạnh như băng:

"Ngài cũng không phải là chưa làm thử qua. Con đây chỉ sợ cả đời đều sẽ không quên nỗi đau đớn của thuốc sẩy thai gây ra cho con, từ thân thể đến linh hồn, tràn ngập đau xót, cơn đau bụng liên tục không ngừng kéo dài ròng rã cả một đêm."

Sắc mặt Cận Chiêu Đông phút chốc tái nhợt, ông không dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ, lại nói không ra lời.

"Sự thật chứng minh, nó thắng. Bất luận ngài đưa ra phương thức tàn nhẫn cỡ nào để giết chết nó, nó vẫn ương ngạnh vẫn tồn tại, hơn nữa còn khỏe mạnh trưởng thành ngoài dự đoán của ngài."

Cận Tử Kỳ đưa tay lau khóe mắt ướt át, giọng nói khàn khàn:

"Con lúc ấy có rất nhiều lo lắng, con sợ hãi nó sau khi lớn lên sẽ hỏi con, mẹ ơi, tại sao mẹ phải giết con. Cho dù là hiện tại, nhìn thấy nó lớn lên con cũng sẽ áy náy, con sợ nó biết được con đã từng vì cái gọi là lợi ích của gia tộc nên không chút do dự đã lựa chọn giết chết nó."

"Cha, con đã từng thử kiên quyết giết chết nó một lần, bây giờ con, lòng cũng kiên quyết giống như khi muốn giết chết nó, con sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ nó, làm cho nó khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành."

Nhìn qua Cận Chiêu Đông tức giận đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy, cô nhẹ nhàng cười:

"Vì thế, con sẵn sàng trả giá tất cả sinh mạng của mình."

"Ta tuyệt đối sẽ không cho phép con làm như vậy, sự ngu xuẩn của con sẽ phá hủy Cận thị!"

"Đúng rồi, ngài căn bản chưa bao giờ thực sự quan tâm đến đứa con gái là con đây, bất quá ngài muốn là dòng họ Cận cùng với Cận thị được lên trên đỉnh vinh quang."

Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Ngài cũng không phải là vì hạnh phúc của con, cũng không phải là vì mặt mũi Cận thị, ngài chỉ vì chính mình."

"Nếu như đây là ngài muốn, ngài không cần phải liên tục rối ren chán nản đối với con, ở trong căn biệt thự Cận gia này, không phải là còn có một đứa con gái khác của ngài sao?"

Cô xoay người đi tới cửa, trong khi tay kéo cửa ra, xoay mặt qua lưu lại một câu:

"Mặc dù hiện tại mà nói, cô ấy không phải là con gái ruột của ngài."

Cận Tử Kỳ ra khỏi thư phòng, mới vừa khép cửa lại thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Xem ra cô thật sự sắp dồn ép Cận Chiêu Đông đến điên rồi........

Lưng cô tựa vào trên cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, mái tóc dài từ bả vai trượt xuống đến eo.

Sau đó giác quan thứ sáu nói cho cô biết có một ánh mắt nào đó nhìn cô chăm chú, Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xoay mặt nhìn sang một góc ở giữa hành lang.

Cận Mỗ Mỗ mặc áo ngủ màu vàng nhạt, chân ngắn ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé đầy thịt đang bế một con gà con màu vàng mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt to đen đang nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa thư phòng.

Tim Cận Tử Kỳ đột nhiên đau nhói, cô từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ở bên chân Mỗ Mỗ:

"Tại sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ Mỗ Mỗ muốn ngày mai làm người bạn nhỏ trốn học sao?"

Đầu Cận Mỗ Mỗ đong đưa giống như cái trống lắc, từ trên mặt sàn đứng dậy, mùi sữa thơm mát trên cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lảo đảo sắp ngã ôm lấy hai chân Cận Tử Kỳ:

"Mỗ Mỗ nhớ Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ không thể xa nhau."

Cận Mỗ Mỗ ngước cái đầu nhỏ lên, như con mèo con nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên đùi của cô, dường như còn chê không đủ, lại đem cái miệng nhỏ non mềm hôn lên hai gò má Cận Tử Kỳ:

"Mỗ Mỗ rất thích Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ cùng ở chung một chỗ không rời xa nhau được không?"

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng sợ hãi của Cận Mỗ Mỗ, nhẹ nhàng ôm lấy nó:

"Ừ, Kỳ Kỳ sẽ ở chung một chỗ với Mỗ Mỗ như từ trước đến giờ."

Cận Mỗ Mỗ không thể chờ đợi được mà vòng lên cổ của cô, cái đầu tròn nhỏ cũng dựa vào vai của cô, trong nháy mắt trên mặt đã tràn đầy hạnh phúc vô cùng vui vẻ:

"Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ mua KFC ăn."

Ánh mắt Cận Tử Kỳ dịu dàng vuốt ve cái đầu dưa hấu của Nó, ủ ấm cho bàn tay nhỏ bé của nó: "Được."