Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 3 - Chương 28: Bà Xã, Em Thật Là Thơm!




Editor: tamthuonglac

Người Bạch gia sau khi ngượng ngập rời đi, trong phòng khách rất nhanh đã khôi phục một mảnh an bình và yên tĩnh.

Tống Chi Nhậm ôm Mỗ Mỗ khóc đến đỏ cả mũi, quay sang hai vợ chồng ngồi ở một bên lên tiếng: "Nếu đã lĩnh chứng, cử hành hôn lễ là điều nhất định, Tống gia chúng ta mà nói không bao giờ bạc đãi nàng dâu."

Cận Tử Kỳ im lặng mà cười cười, cũng không có ý kiến gì, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý không e dè xử lý.

"Các con vẫn ở tại nhà Tử Kỳ cũng không phải là biện pháp, đến lúc làm xong lễ cưới thì chuyển tới ở đi!"

Lời của Tống Chi Nhậm vừa nói ra, lập tức có người ngồi không yên.

Tống Nhiễm Cầm chợt đứng lên: "Cha, cha như thế nào. . . . . ."

Miệng khẽ nhếch, một bộ dáng không dám tin.

Trước đó Tống Chi Nhậm đối với việc Tống Kỳ Diễn chuyển ra ngoài sống tự lập thì nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí khi Tống Kỳ Diễn xách theo hành lý dọn vào Cận gia cũng không đứng ra nói một câu phản đối.

Giờ phút này lại trực tiếp đề xuất muốn Tống Kỳ Diễn mang theo vợ con chuyển vào đại viện Tống gia, cái quyết định này tới quá mức đột ngột, làm cho Tống Nhiễm Cầm vốn cho là mình có thể luôn luôn bá chiếm Tống gia phải hoảng hốt lo sợ.

Tống Nhiễm Cầm nhất thời một hồi lâu quên mất nói chuyện, chẳng qua là căng lớn con mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đối diện.

Chỉ sợ bỏ lỡ một chút xíu biểu tình biến hóa trên mặt họ.

Bà đang đợi họ đưa ra câu trả lời, mà đáy mắt bà vẫn lóe ra ánh mắt chờ mong.

—— mong mỏi Tống Kỳ Diễn bọn họ sẽ thẳng thắn mạnh mẽ mà cự tuyệt chuyện chuyển đến.

Chuyện Tống Kỳ Diễn và Tống Chi Nhậm không hợp nhau, Tống Nhiễm Cầm cũng không phải là không biết.

Đây cũng là lý do bà không hiểu tại sao Tống Chi Nhậm trong lúc bất chợt lại muốn bọn họ chuyển chỗ đến đây.

Đây không phải là tự tìm tội cho mình sao?

Nhưng Tống Nhiễm Cầm sau khi kinh ngạc, lại quên mất một điểm ——

Luân chi nhạc (niềm vui gia đình). Đặc biệt là đối với kiểu người già như Tống Chi Nhậm như gỗ sắp sửa mục mà nói rất là coi trọng.

Tống Kỳ Diễn thế nào cũng sẽ chọc cho ông tức giận, nhưng tóm lại dù sao vẫn là cốt nhục của mình, theo họ Tống của mình!

Tống Chi Nhậm làm như không thấy được Tống Nhiễm Cầm hoảng hốt, vẫn nhìn hai vợ chồng tiếp tục nói: "Chờ các con dọn đến đây thì chuyển đến toà nhà chính ở đi, dù sao phòng trống không cũng là trống không."

"Cha, toà nhà chính luôn luôn chỉ là cha ở, như thế nào đột nhiên để cho nhiều người như vậy chuyển vào?"

Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên cuống cuồng rồi, việc chuyển vào biệt thự bên cạnh so với chuyển vào toà nhà chính, điều này ý nghĩa rất lớn không giống nhau!

Mình và chồng cùng con trai ở bên cạnh cha nhiều năm như vậy, cha cũng không mở miệng để cho bọn họ chuyển đến đây.

Hiện tại Tống Kỳ Diễn vừa trở lại, liền trực tiếp mang theo vợ con mang vào toà nhà chính.

Kiểu đãi ngộ này có sự khác biệt không cần nói cũng biết!

Tống Chi Nhậm cũng nghe ra trong giọng nói Tống Nhiễm Cầm có sự bất mãn, giống như liếc bà, hừ nhẹ nói: "Không được ở toà nhà chính chẳng lẽ con muốn dọn khỏi toà nhà phía đông đi ra ngoài để cho bọn người của em trai con ở sao?"

Những năm này, Tống Nhiễm Cầm một mình thì độc chiếm biệt thự phía đông, mà Tô Hành Phong và Tô Tấn An thì ở tại toà nhà phía tây.

Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm quay lại bác bỏ đến á khẩu không trả lời được, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi đến khó coi.

Khô khốc cười khan một tiếng: "Cha, nghe được lời này của cha nói xong, con đây không phải là thật cao hứng sao?"

"Hừ, tốt nhất là cao hứng!" Tống Chi Nhậm rõ ràng không quá tin tưởng Tống Nhiễm Cầm đây mặt sắp khóc lại thơm thảo cao hứng, nhưng cũng không có ý định vạch trần bà, đỡ phải tự tìm phiền toái cho bà cơ hội gây sức ép.

Tống Kỳ Diễn cũng cười nói tiếp: "Cha, tôi và Tử Kỳ cũng không quá quan tâm đến chỗ nhiều người ưa thích, cho nên. . . . . . Ý tốt của cha chúng tôi ghi nhớ trong lòng, về phần chuyện chuyển đến vẫn là sau này hãy nói đi."

Mặt Tống Chi Nhậm như hổ, có chút không vui mà trách cứ: "Nói gì vậy? Cái gì gọi là nhiều người, người một nhà ở chung một đoàn không phải càng náo nhiệt sao?"

Tống Kỳ Diễn chẳng qua là mím khóe môi cười, không lên tiếng nữa.

Tống Chi Nhậm biết rõ lay chuyển hắn không được, lập tức nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, lão già ta đây khi còn sống muốn hưởng thụ một chút niềm vui gia đình, con có thể thông cảm không?"

Nói xong, làm bộ sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ ở trong ngực, mang một đôi mắt tang thương, trong đôi mắt mơ hồ lệ quang dao động. Luôn miệng thở dài vài tiếng, cuối cùng còn xoay mặt giơ tay áo lên nhẹ lau khóe mắt.

Đột nhiên cảm nhận được sau lưng có một cái tay nhỏ bé vỗ về an ủi, khóe mắt Tống Chi Nhậm càng ướt át, một mạch ôm lấy Mỗ Mỗ đứa bé ngoan, sau đó đối với hai vợ chồng vô lương nói "Các con coi như là thương hại ta ông già đáng thương này đi!"

Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhàn nhạt cười xuống dưới, "Tống lão nói đùa, trong nhà có Hành Phong và Tô phu nhân phụng bồi không phải tốt hơn sao, tôi thấy A Diễn từ đầu tới đuôi mà nói cũng chưa từng khiến cho ngài vui vẻ."

Khóe mắt lại liếc về phía Tống Kỳ Diễn bên cạnh, "Nếu là về nhà ở, không chừng mai kia lại chọc cho ngài tức giận!"

Tống Chi Nhậm còn chưa mở miệng, Tống Kỳ Diễn ngược lại trên mặt biểu hiện ra mất hứng.

Nghiêng người về phía trước, từ đằng sau kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, ngón tay khảy nhẹ lên trán của cô, cười mắng: "Anh thấy em là càng ngày càng lớn gan, nói xấu người khác cũng không quay lưng lại nhìn!"

"Có sao? Lời em nói cũng đều là lời nói thật." Cận Tử Kỳ mang vẻ mặt không cho là đúng.

"A? Vậy ngược lại em nói một chút xem, anh làm sao sẽ chọc cha tức giận rồi?"

Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, không chút nào cho Tống Chi Nhậm cơ hội chen miệng vào.

Dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ như có như không liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm có chút tức giận, sau đó mới nhìn Tống Chi Nhậm vừa cười vừa nói: "Tống lão, đại đường bên kia có treo bộ tranh Tứ Đại Đồng Đường người biết không?"

Tống Chi Nhậm mặc dù không có nhìn kỹ qua bức tranh kia, nhưng cũng biết đại khái, mắt quét về phía Tống Kỳ Diễn, nhưng lời nói lại đối với Cận Tử Kỳ hỏi: "Hỗn tiểu tử này nói gì đó sao?"

Khóe miệng Cận Tử Kỳ cong lên trả lời: "Vừa rồi lúc đi vào, tôi nói con cháu đầy đàn, điều này thật là phúc khí, anh ấy lại cứng rắn mà nói đó chỉ là biểu tượng của một gia đình, nhiều người có cái gì tốt, sau lưng còn không biết ngươi tranh ta đấu như thế nào?"

Nhưng Tống Chi Nhậm sau khi nghe xong lời Cận Tử Kỳ giải thích, sắc mặt từ từ ngưng trọng.

Ông sống đến hơn bảy mươi tuổi, nếu như còn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của con dâu mình vậy coi như là sống vô dụng rồi!

Con trai ông và con dâu đang trách ông cung cấp nhà ở cho người một nhà con gái ông!

Tống Chi Nhậm ngẩng đầu thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ nở nụ cười ôn hòa——

Nha đầu Cận gia này nhìn dường như đạm bạc, nhưng nếu thật sự phát động thì hung ác cũng không chút nào kém so với mẹ ruột của cô một phần nào.

Tống Chi Nhậm sau khi suy nghĩ kỹ sâu xa, quay đầu nhìn sang Tống Nhiễm Cầm đứng ngồi không yên nói: "Nhiễm Cầm, con cùng Tấn An kết hôn ba mươi năm rồi phải không?"

Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy điềm xấu như tràn vào thân thể, cảnh giác mà nhìn sang Tống Chi Nhậm: "Cha ngài có ý gì?"

Tống Chi Nhậm xưa nay hiểu đứa con gái này đúng là một người ngu ngốc, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ: "Ta bảo hộ được con nhất thời lại không bảo vệ được con cả một đời, con và Tấn An người cũng đã năm mươi, cũng nên có nhà của mình!"

"Cha, người là muốn đuổi chúng con đi ra ngoài sao?"

Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc ngồi không yên, hai tay run run, sắc mặt trong nháy mắt lại càng trắng bệch.

Miệng thoa son môi lúng túng vâng dạ, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể không chọc giận cha của mình.

Tống Chi Nhậm nhìn con gái mình mặt tái nhợt, trong lòng tuy có một chút không muốn, nhưng mà vẫn nên lấy đại cục làm trọng ——

Ông không sống được mấy năm nữa, lúc này quan trọng nhất chính là bồi dưỡng một người thừa kế xuất sắc!

Tống Chi Nhậm gật đầu: "Các con thích chỗ nhà cửa như thế nào, nhìn trúng thì nói cho ta biết, coi như là ta tiếp tế của đồ cưới cho con, Hành Phong cũng không còn nhỏ nữa, là nên có thêm vài chỗ ở, tránh cho ngày sau kết hôn bị thông gia xem thường."

Tống Nhiễm Cầm hoàn toàn không tiếp thụ nổi những điều liên tiếp này đến mức đả kích, cả người lảo đảo muốn ngã.

Ở nơi này, tối thiểu còn có thể nói là cháu ngoại hầu hạ dưới gối, thừa kế Tống thị cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Lúc này đây một khi bị đuổi ra khỏi Tống gia, vậy sau này bất kể chuyện gì của Tống thị còn liên quan đến người con gái như bà không?

Tống Nhiễm Cầm giống như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở đối diện.

Ngón tay run rẩy mà nhắm thẳng vào bọn họ, lại sửng sốt nói không nên một chữ.

Đôi vợ chồng trộm cướp này thật là ác độc, là muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thì ra là người vô cùng tàn nhẫn không phải bà, không phải Tống Chi Nhậm, mà là hắn Tống Kỳ Diễn!

Tống Chi Nhậm hiển nhiên cũng nhìn ra Tống Nhiễm Cầm tức giận, nhưng đang ở trước mặt con trai mình thì không thể làm gì.

"Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thiếu một thứ cũng không được, người lớn tuổi, dù sao vẫn hi vọng bọn nhỏ có thể hầu hạ dưới gối, Nhiễm Cầm, nếu như con có phần hiếu tâm này sau này đến thăm ta nhiều một chút là được rồi." Cận Tử Kỳ thu lại tầm mắt cúi đầu, cầm chén nước trên khay trà uống một hớp, ngăn lại ánh mắt oán hận của Tống Nhiễm Cầm.

Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Tôi nghe nói Cận gia gần đây mới mở bán một số nhà cao tầng, bất kể là vị trí địa lý hay là diện tích phòng ốc so với hai căn biệt thự kia của Tống gia không sai biệt lắm, nếu như mua mà nói hẳn là lấy giá cả thân tình."

Tống Kỳ Diễn mang một dáng vẻ nhiệt tình, nhưng Cận Tử Kỳ nghe như thế nào đều có cảm giác hắn là đang cười trên nỗi đau của người khác đây?

Cận Tử Kỳ không cảm thấy việc họ làm có bao nhiêu quá đáng.

Nơi này vốn chính là Lam gia, thuộc về Tống Kỳ Diễn, Tống Nhiễm Cầm lại có cái tư cách gì bám víu lấy không thả?

Cô thật sự thì làm sao cũng không thích nơi này, nhưng vì Tống Kỳ Diễn, vẫn là có thể gắng gượng mà ở lại.

Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Niệm Chiêu về sau là phải gả vào Tô gia, nhà cửa coi như là đồ cưới của Cận gia cho đi, tôi trở về sẽ cùng ba mẹ tôi thương lượng việc này."

Không sai, là gả vào Tô gia, mà không phải Tống gia!

Như mong muốn nhìn thấy sắc mặt Tống Nhiễm Cầm biến hoá đủ sắc, Cận Tử Kỳ có lòng tốt mà khuyên nhủ: "Phu nhân không cần thay Cận gia lo lắng, một căn nhà, Cận gia hẳn là cấp cho được rất tốt, huống chi đây là gả con gái!"

Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là gắt gao trừng mắt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn "Mèo khóc chuột giả từ bi", cắn răng hừ lạnh nói: "Tôi không cần các người ở nơi này làm bộ làm tịch, chúng tôi vẫn còn không có nghèo đến mức phải chờ Cận gia các người tới bố thí."

"Nhiễm Cầm..." Tống Chi Nhậm nhăn mày lại, giọng nói có chút khó chịu không tuỳ tiện bỏ qua đối với thái độ xấc xược của Tống Nhiễm Cầm.

Nhưng Tống Nhiễm Cầm đã phẩy tay áo bỏ đi, cửa phòng khách bởi vì lực đẩy quá mạnh mà dội lại phát ra tiếng vang nặng nề.

Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều thoáng cong lên rồi hạ xuống không thể nhận ra.

"Cái bà mẹ chồng này thật hung dữ nga!" Cận Mỗ Mỗ trong ngực Tống Chi Nhậm che lấy hai mắt to, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.

Tống Chi Nhậm nhìn lên thấy cháu ngoan trong ngực, chuyện Tống Nhiễm Cầm nhất thời ném đến sau ót.

Vui tươi hớn hở mà nâng Mỗ Mỗ thông minh lanh lợi lên, nhìn như thế nào cũng thấy yêu thích.

Tống Chi Nhậm cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Đứa cháu nhỏ tinh quái của tôi, vài ngày không gặp có thể tưởng tượng nhớ chết ông cố... Không đúng, phải là ông nội, đúng vậy, là ông nội, ha ha!"

"Mỗ Mỗ cũng nhớ ông nội!" Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, ngước khuôn mặt quả táo lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt Tống Chi Nhậm, ngạc nhiên"A" một tiếng: "Ai nha, mấy ngày không thấy ông nội, ông nội càng thêm trẻ tuổi ra đây!"

Tống Chi Nhậm nghe lời này xong nhất thời cười đến không khép miệng: "Có thật không? Cục cưng nói như vậy, thật sự nghe thấy trong lòng ông nội rất thoải mái, có thể so với ba ba kia của con tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần ——"

"Tôi nói khen thì khen đi, như thế nào cũng mang tôi ra để tổn hại như vậy?" Tống Kỳ Diễn sờ sờ sóng mũi cao thẳng của mình.

Tống Chi Nhậm hầm hừ mà liếc xéo Tống Kỳ Diễn một cái, ngược lại nhìn Mỗ Mỗ lại là vẻ mặt từ ái mà cười cười.

"Đúng rồi, trước đó hai ngày ta có đi mời cao tăng Phạm Âm tự xem ngày sinh tháng đẻ của cục cưng chúng ta, cao tăng nói mệnh của cục cưng là đại phú đại lợi, nếu như sinh ở cổ đại trong tương lai sẽ là người tài năng tương xứng, đặc biệt ban cho tên Vũ Cơ(*)."

"Ngu Cơ (*)?" Tống Kỳ Diễn mới vừa hớp một ngụm trà vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhìn qua Tống Chi Nhậm mặt mũi tràn đầy đắc ý, "Tên gì hay không lấy hết lần này tới lần khác phải gọi Ngu Cơ, con lừa ngốc kia như thế nào đặt ra tên như vậy?"

*Vũ Cơ (Yǔ Jī) và Ngu Cơ (Yú Jī) phát âm nghe gần giống nhau nên anh chị hiểu lầm.

Tống Chi Nhậm lập tức mất hứng, "Cái gì con lừa ngốc, đó là cao tăng đắc đạo, đặt tên hiển nhiên cũng là thuận theo mệnh rồi, cục cưng chúng ta sau này lập tức gọi Tống Vũ Cơ!"

Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cái tên gọi "Ngu Cơ" này đúng là có phần vượt quá giới hạn. . . . . .

"Tống lão, người xem có thể để cao tăng lại đặt một cái tên khác hay không, Mỗ Mỗ là một bé trai, gọi Ngu Cơ có bao nhiêu không thích hợp." Cận Tử Kỳ lên tiếng thương lượng nói.

Tống Chi Nhậm thấy cha mẹ đứa nhỏ đối với tên đều có ý kiến, trong lòng cũng không thoải mái.

"Cái gì gọi là đặt lại một cái tên khác, các ngươi đây là muốn không tôn trọng thần linh sao? Cao tăng ban tên cho đó là phúc khí lớn lao của Tống gia chúng ta, cứ quyết định như vậy, sau này Mỗ Mỗ chúng ta gọi là Vũ Cơ!"

Cận Tử Kỳ không nhịn được giơ tay lên vuốt trán, Ngu Cơ, gọi như thế trong lòng đều có điểm khó chịu.

Vẫn không thể gọi giống như những đứa trẻ khác, Cơ Cơ, Tiểu Cơ, Aaa...

Tống Kỳ Diễn trực tiếp khịt mũi coi thường: "Sao cha không để cho cao tăng đặt tên cho con trai tôi là Hạng Vũ đi? Đây chẳng phải là danh hiệu càng thêm vang dội sao?"

Tống Chi Nhậm lại thật giống như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tống Kỳ Diễn, vỗ đầu gối của mình, vui tươi hớn hở nói: "Hôm kia ta đi trong miếu, gặp được một lão huynh đệ, ông ta cũng đi cầu phúc cho cháu gái của ông vừa mới đầy tháng, cao tăng cũng đặt tên cho cháu gái ông ấy, chính là Tương Vũ trong miệng tiểu tử ngươi, hình như họ Lục, đúng rồi, gọi là Lục Tương Vũ."

(*) Hạng Vũ (Xiàng Yǔ) và Tương Vũ (Xiāng Yǔ) cũng phát âm gần giống nhau.

Cận Tử Kỳ: ". . . . . ."

Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ." Tục ngữ bệnh tới như núi sập, nói chẳng lẽ chính là Tống Kỳ Diễn người này sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nằm bên cạnh sắc mặt không được bình thường.

Đưa tay vừa thử sờ lên trán hắn, vừa so với nhiệt độ của mình thì không khác biệt lắm, chẳng qua là lòng bàn tay có thêm một lớp mồ hôi.

Loại không khí này, không có mở hệ thống sưởi, hắn lại vẫn có thể ngủ mà xuất ra một thân đầy mồ hôi?

Nhưng mà, khi sờ qua trán cũng không nhìn ra hắn có triệu chứng lên cơn sốt.

"A Diễn, anh làm sao vậy? Thân thể ở chỗ nào không thoải mái?" Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng lay Tống Kỳ Diễn muốn gọi hắn tỉnh ngủ.

Hai mắt Tống Kỳ Diễn đang khép lại chậm rãi mở ra, bờ môi vẫn mím lại thành đường thẳng, lại thêm hai hàng chân mày đang nhíu chặt.

"Tiểu Kỳ, rời giường sao?" Tốc độ nói chuyện của hắn rõ ràng chậm chạp mệt mỏi không có sức.

Trong lòng Cận Tử Kỳ quýnh lên, một mặt xuống giường cầm khăn lông lau khuôn mặt hắn hơi có vẻ tái nhợt vừa lo lắng mà hỏi thăm: "Có phải tối hôm qua bị cảm hay không? Em mời bác sĩ gia đình đến nhà một chuyến nha."

Nói xong thì muốn đi gọi điện thoại, nhưng Tống Kỳ Diễn đã kéo cô lại, "Chẳng qua là thời tiết thay đổi nên cảm mạo, không có gì đáng ngại, em đừng đi, ở lại cùng anh được không?"

Cận Tử Kỳ nhìn sang trong mắt hắn tiều tụy, gật đầu một cái, cầm thuốc cảm muốn đút cho hắn uống.

Tống Kỳ Diễn lại nói: "Đầu anh đau, Tiểu Kỳ, giúp anh vắt một cái khăn nóng tới đây được không?"

Đến lúc Cận Tử Kỳ cầm khăn lông từ phòng tắm ra ngoài, Tống Kỳ Diễn đã dựa vào ngồi ở đầu giường, đang cầm ly nước uống nước, sắc mặt vẫn như cũ có chút trắng bệch, tinh thần nhìn qua cũng tương đối sa sút.

Phát hiện thuốc bày trên tủ đầu giường có dấu vết bị động qua, Cận Tử Kỳ nhìn về phía hắn có ý như hỏi.

Tống Kỳ Diễn rất ý hợp tâm đầu mà gật đầu: "Ừ, lúc em đi vắt khăn thì anh đã uống rồi."

Đang lúc ấy thì ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng Cận Mỗ Mỗ kêu lên bi thương như con thú nhỏ bị thương: "A ——"

"Sao rồi?" Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng đứng dậy đi mở cửa.

Người đàn ông nào đó đang nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ, vào lúc cô xoay người đi thì len lén mở một mắt ra nhìn về phía cửa.

Ngay ở cửa phòng ngủ, Cận Mỗ Mỗ ngồi dưới đất, giơ bức tranh vẽ trong tay nhìn lên Cận Tử Kỳ khóc lóc kể lể: "Kỳ Kỳ, bức tranh của Mỗ Mỗ vẽ, Mỗ Mỗ phải nộp bức tranh cho cô giáo, tại sao lại xuất hiện thêm một người!"

Cận Tử Kỳ có chút nghe không hiểu lời con trẻ nói, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy bức tranh bút sáp mầu kia tức khắc hiểu rõ.

Vẫn là bức tranh tối hôm qua nhìn thấy trên xe, chẳng qua là ở chính giữa bức tranh chẳng biết lúc nào lại xuất hiện thêm một người.

Thì ra đứng ở bên cạnh Cận Mỗ Mỗ đang mặc bộ lễ phục nhỏ, người đó mặc lễ phục chú rể, một tay còn lôi kéo Cận Mỗ Mỗ, và cùng đứng phối hợp với Cận Tử Kỳ mặc áo cưới bên kia, bức tranh này vừa nhìn cũng biết là một nhà ba người.

Huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nhảy thình thịch.

Cái người đàn ông xuất hiện ra thêm ở chính giữa bức tranh vẽ cười đến nhe răng trợn mắt không phải là Tống Kỳ Diễn thì là ai?

Cô ngay sau đó lập tức nghiêng đầu nhìn về phía giường, lại chỉ thấy một đống chăn đã vo tròn bị đội lên.

Người này ——

Thật đúng là giống như đứa trẻ con. . . . . .

Gương mặt Cận Mỗ Mỗ còn lưu lại nước mắt, quệt tới quệt lui, dường như là bị ủy khuất lớn lao.

Cận Tử Kỳ chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ một hồi, mới làm xong cho tên nhỏ, tên lớn vẫn còn cần sự chiếu cố của cô.

Cũng bởi vì thân thể Tống Kỳ Diễn không thoải mái, cân nhắc hết lần này đến lần khác, Cận Tử Kỳ vẫn là xin nghỉ ở nhà.

Biệt thự trống rỗng, ngoại trừ vài người giúp việc thì chỉ có hai vợ chồng họ.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ đang trong phòng tắm giúp Tống Kỳ Diễn thay nước lạnh, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là một số xa lạ.

Chỉ sợ đánh thức Tống Kỳ Diễn mới vừa ngủ mất, hầu như điện thoại di động không vang bao lâu thì cô đã nhận.

Cận Tử Kỳ vừa bắt đầu tiếp xúc với máy thì đã nghe thấy một giọng nam dịu dàng: "Hôm nay như thế nào không đến công ty?" Là Tần Viễn. . . . . .

Không biết hắn làm sao sẽ biết số mình, cũng không biết tại sao hắn gọi điện thoại tới đây hỏi thăm mình về chuyện xin nghỉ, Cận Tử Kỳ đối với việc hắn quan tâm vượt qua khuôn phép như vậy thì nhíu chặt mày.

Cô là người có chồng, hắn cũng là người sắp kết hôn, nhưng quan tâm như vậy thì coi là cái gì?

Giọng điệu của Cận Tử Kỳ rất bình thản: "A Diễn ngã bệnh, tôi xin nghỉ chăm sóc anh ấy, có lẽ phải ngày mai mới có thể đến công ty, về vấn đề phương diện điện ảnh Tần tổng có thể cùng Tô tổng thảo luận."

Tần Viễn nghe ra cô có ý xa lánh, nhưng dường như cũng không để ở trong lòng, trầm thấp mà cười một tiếng: "Chiếu cố bệnh nhân quan trọng hơn, không sao, dù sao tôi ngày mai cũng rãnh rỗi, vậy thì ngày mai gặp mặt rồi hãy nói."

Không đợi Cận Tử Kỳ nói nữa, hắn liền cúp điện thoại.

Vì sao phải vội vàng như vậy, là sợ cô nói ra lời cự tuyệt sao?

Nhưng mà, hắn tại sao trăm phương ngàn kế muốn cùng cô làm việc chung như vậy?

Chân mày Cận Tử Kỳ mỗi lúc càng cau chặt, cô dường như làm sao cũng nhìn không thấu trong lòng Tần Viễn đang suy nghĩ gì.

Nếu như là nói thật sự có cảm tình với cô, dưới tình huống cô biết hắn có vị hôn thê, hắn cảm thấy có khả năng sao?

Nếu là nói thật sự cô chẳng qua là bạn bè hữu nghị, nhưng vì sao năm lần bảy lượt biểu hiện nhiệt tình ràng buộc như vậy, làm cho người ta hiểu lầm?

Cận Tử Kỳ cầm cái ly rỗng đi ra phòng tắm, trong lòng suy nghĩ sự tình, thì có chút không yên lòng.

Sau đó thiếu chút nữa đụng vào Tống Kỳ Diễn không biết lúc nào thì từ trên giường đã đứng lên.

"Thức dậy làm gì?" Cận Tử Kỳ không khỏi đi đến sờ trán của hắn, lại bị hắn dễ dàng tránh né.

Sắc mặt của hắn so mới vừa rồi càng thêm không tốt, trầm mặt không lên tiếng.

Cận Tử Kỳ đoán hắn có thể là nghe được cô nói điện thoại, liền giải thích: "Mới vừa rồi Tần tổng gọi điện thoại tới đây hỏi một chuyện, mới vừa rồi anh chưa ăn thứ gì, để em bảo dì Hồng đi nấu cho anh chút cháo ăn."

Hàng lông mày đen đậm của Tống Kỳ Diễn cau chặt: "Tần tổng nào?" Có phần biết rõ còn cố hỏi.

"Tần Viễn, tổng giám đốc Tần thị, bạn học của anh." Cận Tử Kỳ kỹ càng tỉ mỉ mà làm một phen phân tích.

Há liệu Tống Kỳ Diễn nghe xong sắc mặt đen giống như đáy nồi, "Cậu ta gọi điện thoại cho em làm gì? Có việc sao không tìm Tô Hành Phong đi? Anh đã nói cậu ta đối với em có dụng ý khác!"

Cận Tử Kỳ liếc mắt, cũng không dự định cùng hắn tranh luận, để cái ly xuống rồi hướng ra phía cửa mà đi.

Chẳng qua là cô vừa muốn đi tới cửa, một luồng gió mạnh từ bên người thổi qua.

Sau đó trên sàn nhà ở cửa lại có thêm một bóng dáng, ôm một cái gối đầu, rất có mùi vị giả vờ giả vịt.

"Cận Tử Kỳ, đầu anh thật choáng váng, em đỡ anh vào đi thôi!"

Khóe miệng Cận Tử Kỳ khẽ động: "Choáng váng đầu anh còn chạy nhanh như vậy?"

"Tiểu Kỳ, thật sự khó chịu, em hãy ở nhà cùng anh đi!" Giọng nói có chút làm nũng.

"Khó chịu?" Cận Tử Kỳ đột nhiên ngồi xổm người xuống, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.

Tống Kỳ Diễn dường như bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm xem thấu hết thảy, cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn ôm gối nằm ở nơi đó: "Ưm, anh cảm thấy anh đang có thể nóng lên."

"Nóng lên?" Cận Tử Kỳ lại cười cười, cười đến mức có phần khiến người ta run sợ.

Tống Kỳ Diễn nuốt nước miếng, nhưng vẫn chống cự đến cùng: "Đúng, nóng lên."

Sau đó, Tống Kỳ Diễn lại nhìn thấy bàn tay Cận Tử Kỳ đặt ở sau lưng đã đưa ra ngoài, mở lòng bàn tay ra, đập vào mắt rõ ràng là thuốc cảm trước đó hắn lén giấu ở trong thùng rác.

"Thật sự bị cảm?" Cận Tử Kỳ mặc dù vẫn còn cười, nhưng trong mắt cũng báo hiệu trước là đang tức giận.

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn mập mờ, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Anh... Anh... Anh sợ uống thuốc."

Cận Tử Kỳ lại đột nhiên đứng dậy, giống như vương giả liếc mắt quan sát con kiến hôi hèn mọn: "Tránh ra."

"Không cho!" Giọng nói mang mười phần trung khí, nơi đó có một chút dấu hiệu tức giận?

Cái tên vô lại này, căn bản là cố ý lừa gạt cô!

Trong lòng Cận Tử Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không đủ sức xử lý hắn như thế nào.

Thật sự thì sớm đã nhìn ra không phải sao?

Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện mà phối hợp với hắn diễn trò.

Cô hít sâu một cái, uy hiếp dụ dỗ: "Tống Kỳ Diễn, anh nếu không tránh ra tối nay phải cùng Mỗ Mỗ bầu bạn!"

Người đàn ông nào đó kéo gối đầu nằm ở cửa, liếc ngang nhẹ xích một tiếng: "Em muốn đi gặp cái tên kéo đàn nhị?"

"Là đàn vi-ô-lông. Vậy anh rốt cuộc có nhường cửa hay không? !"

Hắn cũng giận, một tay ném xa cái gối trong tay: “Họ Cận kia, nếu em dám bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai anh sẽ lan truyền chân tướng chuyện bốn năm trước em ngang nhiên cưỡng ép đoạt lấy lần đầu tiên của Lão Tử đến Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam!"

Cận Tử Kỳ không thể tin được những gì mình nghe được, mắt đẹp hơi trừng, cắn răng nghiến lợi.

Ngón tay nhỏ bé xinh đẹp có chút phát run mà chỉ vào hắn: "Họ Tống kia, anh quả thực phá hư nhà bà ngoại đây rồi!"

Lừa gạt cô không đủ, bây giờ còn dám đến uy hiếp cô phải không? !

Hắn xem thường, thuận thế cầm lấy ngón tay nhỏ bé của cô, kéo đến khóe miệng hôn từng chút một: "Bà xã, em thật là thơm. . . . . ."

"Hèn hạ!" Khuôn mặt Cận Tử Kỳ trở nên đỏ lên, lại rút tay mình trở về không được.

Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng, cười đến giống như con hồ ly già: "Em chẳng lẽ không thích sao?"

Cận Tử Kỳ nhìn thấy hắn mặc áo may ô trên người, lồng ngực và cánh tay tinh tráng, tai nóng lên cuồn cuộn, lại nói không ra lời, sau đó thân thể bỗng nhẹ, cả người bị chặn ngang ôm lấy.

"Tống Kỳ Diễn, anh. . . . . . Anh lại muốn làm gì?"

Cận Tử Kỳ còn không có biết rõ hắn muốn làm gì, người đã bị hắn vứt xuống giữa giường.

"Ưm. . . . . ." Ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng bao trùm xuống, che mất tiếng phản kháng của cô.

Tống Kỳ Diễn đối phó với Cận công chúa cao quý đều có một bộ phương pháp, đó chính là sắc dụ.

Rất rõ ràng, chiêu này đối với Cận công chúa mà nói, hoàn toàn là phi thường hữu hiệu thật dài.

Mặc dù cực kỳ không muốn đi thừa nhận, nhưng người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ đối với cha mẹ đây, bên trong đoạn tình cảm này làm người ta khó có thể hiểu được, chủ yếu vừa vặn nổi lên một chút tác dụng trong một vài phương diện.

Sau khi một cuộc vận động đi qua, Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt ưu sầu: "Cục cưng của chúng ta sắp đến giờ tan học trở về nhà, vẫn là để cho dì Hồng đi đón là được rồi phải không?"

Cận Tử Kỳ sau một lần lại phản kháng không có hiệu quả, căm giận mà nói: "Mỗ Mỗ sắp tan học về nhà, ba ba còn vẫn đối với mẹ như vậy có phải không tốt lắm hay không hả?"

Tống Kỳ Diễn đặc biệt kinh ngạc cúi đầu nhìn bộ mặt Cận Tử Kỳ ửng đỏ tức giận nhìn mình lom lom .

Như có ý tự kiểm điểm xét lại mình, bất quá rất nhanh lại lần nữa bắt đầu vận động.

"Ba và mẹ, tương thân tương ái, đối với giai đoạn trưởng thành của con trẻ. . . . . . Hữu ích vô hại!"

"Tống Kỳ Diễn, anh là cầm thú!"

Cận Tử Kỳ sau đó không còn có khí lực nói chuyện, hối hận không kịp.

Hối hận không nên nhất thời mềm lòng thật sự tin tưởng hắn ngã bệnh, kết quả đem mình bồi thường vào!

Thời điểm ăn cơm tối, Tống Kỳ Diễn tinh thần sảng khoái, làm người bị hại là Cận Tử Kỳ trực tiếp vắng mặt.

Mãi cho đến ngày hôm sau trước khi đi làm, Cận Tử Kỳ cũng không thèm để ý đến tên cầm thú bên cạnh mình một tý nào nữa.

Tống Kỳ Diễn không chút nào để ý cảm thấy chuyện mình làm có bao nhiêu tổn thương, vẫn như cũ vạn phần cẩn thận mà giúp Cận Tử Kỳ mở cửa xe, đưa cô ngồi vào ghế lái, sau đó cười hơ hớ mà đưa mắt nhìn cô rời đi.

Chẳng qua là vừa xoay người đã thu lại ý cười, lấy điện thoại di động ra vừa kết nối với điện thoại của Trâu Hướng: "Ngày hôm qua chuyện tôi giao cho cậu, tốt nhất hoàn thành tốt đẹp, nếu không cậu cũng đừng trở về gặp tôi."

Sau một lúc uy hiếp cộng thêm đe dọa Trâu Hướng, hắn mới hài lòng cúp điện thoại.

Ngẩng đầu nhìn sang bầu trời xanh thẳm, con ngươi đen nheo lại, không khỏi cảm khái một câu: "Vẫn là Australia xanh hơn a!"

------------------------

Cận Tử Kỳ mới vừa tra thẻ đi làm xong, ngay khi cô vừa vào phòng khách trong phòng làm việc ở tầng trệt thì thấy được Tần Viễn.

Dáng ngồi ưu nhã, một đôi chân thon dài vắt chéo trông rất đẹp mắt.

Có nữ nhân viên tốt bụng đã rót một tách cà phê đặt lên bàn.

Hơi nóng lượn lờ vây quanh Tần Viễn, là quang cảnh cô thấy đầu tiên khi xoay người.

Đối với Tần Viễn loại tính tình cố chấp thế này cô đoán không ra mục đích, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy hoang mang không biết giải quyết thế nào.

Cô như thế nào cũng không thích xem quang cảnh này.

Tần Viễn vừa quay đầu thì thấy cô, đồng thời lặng lẽ mỉm cười đứng lên.

Hắn đứng dậy đi tới, bước chân thong thả, khi đến trước mặt cô thì đứng lại, ấm áp mà nhìn sang cô: "Kỳ Diễn bệnh khá hơn chút nào không? Tôi thấy cô dường như nghỉ ngơi không đủ."

Cận Tử Kỳ có phần chột dạ quay mắt qua một bên, "Anh ấy không có gì chuyện, đã quay lại Tống thị đi làm."

Cô tránh nặng tìm nhẹ mà tránh né nửa câu sau quan tâm của hắn.

Chẳng lẻ muốn cô nói cho hắn biết, ngày hôm qua mình bị Tống Kỳ Diễn làm run rẩy ở trên giường vận động cả một buổi chiều sao?

Tần Viễn cũng không hỏi tới nữa, hắn dường như nhìn ra cô đang lẩn tránh.

"Nếu không có chuyện khác, tôi về phòng làm việc trước, Tần tổng."

Cận Tử Kỳ nói xong cũng muốn đến phòng làm việc, Tần Viễn lại nghiêng người nhìn một bên mặt nghiêng của cô dịu dàng nói: "Ngày hôm qua tôi cùng Tô tổng thảo luận một chút về vấn đề chỗ quay phim, anh ta nói có thể phiền cô dẫn tôi đến trung tâm chợ đi dạo một chút."

Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Tần Viễn: "Là Tô tổng ra lệnh?"

"Nhất định phải là Tô tổng ra lệnh cô mới bằng lòng dẫn tôi đi sao?" Ánh mắt của hắn như tuyết, lại phá lệ dịu dàng, "Hay là nói, cùng tôi ở chung một chỗ, khiến cho cô rất có gánh nặng?"

Cận Tử Kỳ không phải rất thích bị nhìn chăm chú như vậy, cô tránh ánh mắt của hắn, ngữ điệu lạnh nhạt: "Vậy Tần tổng chờ tôi về phòng làm việc xử văn kiện trong tay một chút, nửa giờ sau chúng ta mới đi."

"Được, tôi chờ cô."

Cận Tử Kỳ cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi bước vào phòng làm việc của mình.

Quay đầu lại xuyên qua cửa chớp nhìn thấy Tần Viễn trong phòng tiếp khách, hàng lông mày đen xinh đẹp không khỏi nhíu lên, hắn đến tột cùng muốn làm gì?

---------------------

Xe của Cận Tử Kỳ bị Tiêu Tiêu lái đi đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân trước đó bị thương, cho nên khi đi trung tâm chợ, Cận Tử Kỳ chỉ có thể ngồi xe Tần Viễn, có lẽ là trong lòng có sự ngăn cách, dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì lời.

Cô cố gắng hết sức muốn suy nghĩ mọi chuyện trở nên bình thường, đơn giản hoá mục đích Tần Viễn đột nhiên tìm Phong Kỳ hợp tác quay phim.

Nhưng cùng với giác quan thứ sáu bẩm sinh lại nói cho cô biết chuyện đi xa không hề đơn giản như vậy.

Thật sự thì trung tâm chợ không có gì có thể đi dạo, không phải là một số hàng hoá ở cửa hàng thôi sao.

Khi hai người đi ngang qua một công ty chụp ảnh đang triển lãm, lại bị nhân viên làm việc ở đó không biết chuyện ngăn lại.

"Vị tiên sinh này, có nghĩ tới cùng bạn gái anh chụp một bộ ảnh áo cưới hay không?"

Đáy mắt Tần Viễn khẽ rung động, vừa định mở miệng, Cận Tử Kỳ đã lập tức giành trước một bước: "Ngại quá, anh lầm rồi, chúng tôi chẳng qua là quan hệ khách hàng."

Nhân viên làm việc sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, nhưng rất nhanh thì như biết lắng nghe mà cười nói: "Vậy các vị thật sự là rất có tướng vợ chồng, mới vừa rồi từ xa xa đi tới, tôi còn thật cho là thấy được minh tinh trong phim thần tượng trên truyền hình đây!"

Tần Viễn bỗng nhiên cười một tiếng, cũng theo đó biết lắng nghe lời phải: "Có thật không?"

Hắn hỏi vặn lại dẫn tới bị Cận Tử Kỳ lườm mắt, nhưng hắn không cho là đúng mà cười cười với cô.

Nhân viên làm việc vừa nghe ra Tần Viễn dường như có hứng thú, vội vàng nói tiếp: "Đầu năm nay có biết bao nhiêu tình nhân là từ trong lúc làm việc phát triển thành, tôi nói các vị nhìn chính là một đôi, tại sao không thử một chút đi?"

Sắc mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh: "Tôi đã kết hôn."

Nụ cười của nhân viên cứng đờ, ngay sau đó liền quay đầu đối với Tần Viễn nói: "Đồng nghiệp của anh thật biết nói đùa."

Tần Viễn ngắm nhìn mặt bên của Cận Tử Kỳ xinh đẹp tuyệt trần vui giận khó phân biệt, cười nhạt nói: "Cô ấy nói là sự thật."

Nhân viên làm việc vẫn cười: "Ha ha, vị tiên sinh này cũng rất biết nói đùa đây!"

Cận Tử Kỳ xuyên qua giữa chốn người qua lại như con thoi, hai tay Tần Viễn đút túi, không nhanh không chậm theo sát phía sau cô.

Hai người lần nữa khôi phục sự trầm mặt trước đó, chỉ là nhìn cảnh tượng náo nhiệt bốn phía.

"Thật sự thì, tôi thật tò mò cô cùng Kỳ Diễn là thế nào mà quen biết."

Cận Tử Kỳ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt Tần Viễn mang ý cười có phần dò xét: "Tựa như tôi và vị hôn thê của tôi gặp nhau trong đêm bão tuyết ở Luân Đôn, tôi cũng muốn biết cô cùng Kỳ Diễn gặp gỡ bất ngờ như thế nào. Yêu cầu như thế, có phải quá mức đường đột hay không?"