Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 173: Đại boss phía sau màn (12)




Ban đêm, Cận Tử Kỳ nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Đã là ngày thứ tám nhưng vẫn chẳng có một chút tin tức gì. Việc ông lão kia là bệnh nhân tâm thần quả thực là một sự châm chọc lớn đối với Cận Tử Kỳ. Chỉ có bệnh nhân tâm thần mới đồng ý với suy nghĩ của cô rằng Tống Kỳ Diễn vẫn chưa chết.

Bên phía Đại lục đã liên tục gọi điện thoại thúc giục.

Cận Tử Kỳ ngồi dậy, bước chân trần đi đến trước cửa sổ...

Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ hay sao?

Rốt cục Kỳ Diễn đang ở đâu?

Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều nói với mình rằng anh ấy đã mất?

Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều thôi sao?

Ánh sáng trong mắt Cận Tử Kỳ biến mất, chỉ còn lại một sự âm u, mờ mịt.

Cô từ từ xoay người, đi đến bàn trà, rót một ly nước lạnh, uống xong, cô bước đến ngồi xuống ghế sofa, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

-----

Đêm đã khuya, khoảng hai giờ sáng, trên hành lang khách sạn đột nhiên xuất hiện một vài người đàn ông mặc đồ đen.

Đèn led đỏ đang nhấp nháy trên camera ở góc hành lang từ từ mờ đi.

“Đã sắp xếp ổn thỏa?” Từ phía sau vang lên một giọng nam từ tính có hơi khàn khàn.

Người đàn ông phía trước gật đầu: “Lúc tối tôi đã thêm một ít thuốc ngủ vào nước uống, có lẽ là đã ngủ say.”

Nói xong, anh ta đưa ra một cái phiếu phòng.

Một bàn tay thuôn dài màu lúa mạch đưa ra nhận lấy phiếu phòng, thấp thoáng trong bóng tối là một khuôn mặt điển trai với những đường nét góc cạnh.

Người nọ bước ra từ trong bóng tối, cánh tay phải của hắn bị băng lại và được treo bằng một sợi dây vòng qua cổ. Trên khuôn mặt sắc sảo có một vài vết sẹo mờ nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của hắn. Chỉ có điều lúc này hắn đang mím chặt môi.

Đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện, ấn lên vai hắn, cười chế nhạo, hỏi: “Cậu xác định là muốn đi vào đó một cách lén lút như vậy?”

Hắn ta liếc nhìn người đàn ông kia, dường như rất chán ghét khi nghe người này hỏi một vấn đề ngu ngốc.

“Cậu không dám nói cho cô ấy biết là cậu còn sống... Cậu đang lo lắng điều gì? Sợ những người kia đối phó với cô ấy?”

Đúng vậy, người đàn ông với cánh tay bị bó bột chính là Tống Kỳ Diễn, và người còn lại chính là bạn thân nhất của hắn, Lương Nhất Thần.

Ngày hôm đó, đích thực là Tống Kỳ Diễn đã có mặt tại hiện trường vụ nổ, chỉ có điều là trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Lương Nhất Thần, biết được anh cũng tới Đức làm việc. Hai người không có thời gian gặp mặt, đúng lúc là Lương Nhất Thần cũng đi qua đoạn đường kia, cho nên cả hai hẹn gặp tại ven đường.

Thời điểm xảy ra vụ nổ, Tống Kỳ Diễn đã bước xuống khỏi xe của Lương Nhất Thần, đang đi về phía chiếc xe Rolls-Royce của mình. Khi chiếc xe bị thổi bay, hắn cũng bị chấn động đến mức hôn mê bất tỉnh.

-----

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, nhớ lại tình hình ngày hôm đó, sau khi hắn rời khỏi phòng khách sạn...

Edward đề nghị muốn đi nhờ xe, Tống Kỳ Diễn không phản đối, hắn cầm áo khoác, cùng anh ta đi ra ngoài.

Hai người đi thang máy xuống tần dưới, cửa thang máy vừa mở ra, có một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào.

“Xin nhường đường, xin nhường đường một chút!”

Dường như nhân viên phục vụ đang rất gấp, đẩy xe lao nhanh đến.

Edward vốn đang trò chuyện cùng Tống Kỳ Diễn, anh ta vừa quay đầu nhìn hắn, vừa đi ra khỏi thang máy.

Thế nên, Edward không cẩn thận đụng vào xe đựng thức ăn.

Bánh ngọt trên xe rơi xuống, toàn bộ kem và chocolate dính lên bộ âu phục đắt tiền của Edward.

“Thật sự xin lỗi, tiên sinh, tôi không cố ý!”

Nhân viên phục vụ là một cô gái độ khoảng hai mươi, thoạt nhìn cũng không phải người giàu có. Nhìn thấy tai họa do mình gây ra, thiếu chút nữa cô ta đã bật khóc.

Vốn định quở trách, nhưng thấy vậy, Edwards cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, anh ta khoát tay tỏ vẻ không sao.

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ hẳn là anh đang vội đến tham dự tiệc sinh nhật của bố vợ?”

Edward nhìn bộ âu phục đã bị bẩn của mình, đưa tay đỡ trán: “Chỉ sợ là bị muộn rồi.”

“Nếu như không ngại, anh cầm lấy áo khoác của tôi dùng trước đi.”

Tồng Kỳ Diễn đưa áo khoác trong tay mình cho Edward, vừa hay, áo khoác cũng là màu đen, có thể phối được với quần tây của anh ta.

Xưa nay, tính cách của người phương Tây tương đối phóng khoáng, Edward không từ chối, đưa tay nhận lấy.

“Anh bạn tốt, đợi sau khi kết thúc buổi tiệc, tôi sẽ mang trả cho anh.”

Tống Kỳ Diễn mỉm cười, vỗ vỗ vai anh ta. Lúc đó, hắn cũng không nhớ là mình cất ví trong âu phục.

Mọi chuyện xảy ra sau đó cũng không cần phải giải thích nhiều.

Vụ nổ khí gas khiến cho những chiếc xe ở khu vực lân cận đều bị nổ thành mảnh vụn, khói đen tràn ngập đường phố. Bốn phía rơi lả tả các bộ phận của xe và thịt vụn. Bởi vì đã quay đầu rời khỏi, nên xe của Lương Nhất Thần tránh được một kiếp.

Tống Kỳ Diễn bị nổ đến đầu váng mắt hoa, màng tai kêu ông ông, máu chảy ra, nhưng hắn vẫn cố chống người đứng dậy, lảo đảo chạy đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce đã bị phá hủy.

Kính chắn gió bể nát, lái bị nổ nát nửa thềm trên, trên ghế lái chỉ còn lại hai cái đùi.

Trên trán có chất lỏng nóng ấm chảy xuống khiến cho tầm mắt Tống Kỳ Diễn mờ đi, hắn sờ soạng lung tung, đi ra phía sau, định mở cửa xe bên trái để xem tình huống của Edward. Một cánh tay đeo nhẫn kim cương đang khoác lên trên cửa sổ xe, máu chảy đầm đìa.

Sau khi Tống Kỳ Diễn dùng hết sức mở cửa xe ra, hắn mới hoảng hốt phát hiện cánh tay kia đang nắm chặt cửa xe, thế nhưng nó đã đứt lìa khỏi người Edwards, lúc này, máu đang chảy ra không ngừng từ vết thương kia.

“Cứu cứu tôi... Khục khục... Cứu cứu tôi...” Tiếng kêu cứu yếu ớt từ trong xe vọng ra.

Tống Kỳ Diễn cũng bị thương không nhẹ, hắn vịn cửa sổ xe, ngồi xổm xuống. Nhìn thấy tình trạng trong xe, hắn giật mình hoảng sợ.

Phía sau xe rơi đầy vụn thủy tinh, mùi máu tươi và mùi gas pha lẫn vào nhau, chỗ ngồi đã bị nổ thành tro.

Mặt Edward đã hoàn toàn biến dạng, trên mặt anh ta dính đầu máu và mảnh thủy tinh. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, cả người co quắp lại. Thê thảm hơn nữa chính là... Chiếc áo khoác màu đen mà anh đưa cho anh ta bị ngâm trong máu, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm.

“Edward...”

Tống Kỳ Diễn muốn bước lên kéo Edward, nhưng ý thức của hắn đang tan rã từng chút một, cuối cùng, hắn gượng không được, ngã xuống.

Trong mê mang, hắn cảm giác được có người đến gần, có bóng người phủ lên người hắn, dường như ai đó đã bước qua hắn để xem xét tình trạng của Ewards trong xe. Hắn muốn mở mắt, nhưng cơ thể lại không theo không chế của bản thân.

Trong tìm thức, hắn cảm nhận được đó là một người đàn ông, dường như người đó đang gọi điện thoại: “Đã xử lý ổn thoả, ngài cứ yên tâm!”

Những lời ngày khiến cho tim Tống Kỳ Diễn run lên, sự cố ngoài ý muốn thế mà lại biến thành một kế hoạch mưu sát.

Đột nhiên, hắn nắm chặt hai tay, muốn chống người dậy để nhìn xem rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào chỗ chết, thế nhưng còn kịp dùng sức thì hắn đã rơi vào bóng tối vô tận, bất tri bất giác.

Nghe tiếng nổ mạnh, Lương Nhất Thần lập tức quay lại đường cũ, thuận tiện cứu được Tống Kỳ Diễn đang hôn mê.

Sau đó, cảnh sát đến, bọn họ xem xét những thứ còn lại tại hiện trường, căn cứ vào đó mà nhận định nhầm rằng người chết là Tống Kỳ Diễn.

Sau khi tỉnh lại, Tống Kỳ Diễn cũng không báo bình an với người nha bởi vì lý do an toàn. Hắn đã biết có người muốn hại mình, trước khi bắt được kẻ đó, hắn nhất định phải nấp trong bóng tối.

Từ nhỏ, Lương Nhất Thần đã lớn lên trong đại gia tộc Lykland, cũng có chút ít danh tiếng trong thế giới ngầm ở Châu Âu, muốn giấu một người cũng không phải là khó. Về phía gia đình của Edward, anh ta cũng đã âm thầm sắp xếp ổn thỏa, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Về phần tên kia là ai, thật ra, trong lòng Tống Kỳ Diễn cũng đã lờ mờ đoán ra được một vài manh mối.

Chỉ có điều... Hắn không ngờ Cận Tử Kỳ lại một mình đến Berlin...