Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 160: Nấm mồ của ba vạn đại quân (2)




Giả Hủ lần đầu tiên trông thấy phong thái của Quan Vũ, trong mắt y thóang qua một vẻ tán thưởng nói với Mã Dược: " Chúa công, đây là hổ tướng khó gặp, không bằng bày mưu bắt sống?"

" Không cần!" Mã Dược lãnh đạm nói: " Người này tuyệt sẽ không đầu hàng, lập tức triệu tập cung tiễn thủ bắn chết hắn!"

Giả Hủ khuyên can: " Chúa công, người này có dũng khí địch vạn người, giết đi không phải đáng tiếc lắm sao?"

Mã Dược hầm hừ rồi trầm giọng nói: " Văn Hòa không cần nhiều lời, Công Tắc mau cho gọi cung thủ tới đây!"

"Tuân mệnh."

Quách Đồ vâng một tiếng rồi giục ngựa phi đi.

Giả Hủ không thể làm gì chỉ lắc đầu, vung tay về phía chân núi một cái. Hơn ba trăm thân binh chờ đợi ở một mặt khác dưới chân núi hò hét xông lên bảo vệ cho Mã Dược và Giả Hủ. Cách đó không xa, Quan Vũ và Điển Vi đang phóng tới gần nhau, cuối cùng cũng giao chiến không gì có thể ngăn cản nổi.

"Kai!"

Điển Vi hét lớn một tiếng, hai cây đại thiết kích nặng nề vẽ trên không trung hai đạo sáng màu ngăm từ hai bên chém tới. Ngay lập tức đã như cơn gió lạnh chỉ còn cách cổ Quan Vũ khoảng một thước. Quan Vũ đột nhiên mở to đôi mắt phượng hẹp dài, từ trong con ngươi toát ra sát khí lạnh lẽo.

"Khai ~ "

Quát to một tiếng, Quan Vũ cũng nâng Thanh Long Đao Yển Nguyệt trong tay rồi đột nhiên vung lên hung hăng đón đỡ đôi đại thiết kích của Điển Vi chém tới. Trong tiếng kim loại va nhau vang dội trời mây, hai cây đại thiết kích của Điển Vi trong khoảnh khắc bị hất ngược trở ra. Hai con ngựa lao vượt qua nhau mỗi con vọt đi phía trước hơn mười bước rồi mới quay đầu dừng lại lạnh lùng nhìn nhau.

" Kẻ kia, mau xưng tên, đao Quan mỗ không chém hạng người vô danh!"

Quan Vũ tay phải cầm đao chậm rãi giơ ngang trước ngực, vẻ mặt đầy nghiêm nghị! Kẻ này đúng là chỉ cậy mạnh, đường kích mặc dù hơi có vẻ thô thiển nhưng xét tổng thể thì lại có một luồng sát khí mạnh mẽ, thực là một đối thủ khó đối phó!

" Lão Tử là Điển Vi, hôm nay thề lấy mạng chó của ngươi!"

Điển Vi mặt mày hung tợn lớn tiếng đáp lại. Đang lúc hai người giằng co thì cách đó không xa có một viên kỵ sĩ Ô Hoàn ngồi trên lưng ngựa giương cung lắp tên, mũi tên sắc bén như nanh sói đã nhắm ngay lưng Quan Vũ.

"Ông ~~ "

Năm ngón tay cứng như đá vận lực đột nhiên bật lại, trong tiếng kêu ông ông không thôi của dây cung bị kéo ra, mũi tên như nanh sói gắn trên dây cung đã sớm phóng đi nhằm thẳng lưng Quan Vũ xé gió lao tới.

"Hả!?"

Quan Vũ đang dồn cả tinh thần chăm chú vào trên người Điển Vi bỗng nghe phía sau vang lên tiếng rít chói tai. Vội vàng lắc mình né tránh thì đã muộn. Chỉ nghe phốc một tiếng thì trong khoảnh khắc cánh tay phải đã cứng đờ, Thanh Long Đao Yển Nguyệt cũng suýt nữa rời tay. Kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy một mũi tên nhỏ thô kệch đã xuyên qua cánh tay phải.

"A ~~ "

Khi Quan Vũ bị đau đang kêu thảm thiết lại có tiếng xé gió mạnh mẽ lao tới. Vội vàng cúi đầu thì cái khăn trên đầu lại bị một mủi tên đâm thủng. Mũi tên bay đi thì tóc tai cũng xổ xuống rối bù ~~ Quan Vũ kinh hãi vội quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa, trong đám loạn quân có một viên tráng sĩ Ô Hoàn đang giương cung nhắm, mũi tên thứ ba đã lắp lên dây cung.

"Giá!"

Quan Vũ hai chân hung hăng thúc vào bụng ngựa mau chóng vọt đi. Trong quân của địch có mãnh tướng, lại còn có xạ thủ như thần. Đã không thể nào tập kích giết chết được Mã Dược mà lúc này không đi thì còn đợi khi nào?

"Hưu ~ "

Mũi tên thứ ba của tráng sĩ Ô Hoàn rốt cục bắn tới nhằm giữa cổ chiến mã của Quan Vũ. Chiến mã bị đau ngẩng đầu hí một tiếng nổi điên tự chạy về phía trước. Điển Vi gãi gãi đầu nhưng cuối cùng nghĩ hộ vệ chúa công quan trọng hơn nên không dám giục ngựa đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quan Vũ đầu tóc tán loạn đang thúc ngựa chạy trốn.

" Đáng ghét, lại để cho hắn chạy trốn!" Trên núi nhỏ, Mã Dược không khỏi tiếc nuối thở dài một tiếng nói với Quách Đồ: " Công Tắc, sau khi về trại gọi người Ô Hoàn vừa rồi bắn tên tới đại doanh "

Quách Đồ cung kính nói: "Tuân lệnh."

...

Thành Hạ Lạc, dịch quán.

Từ sau khi Quan Vũ chỉ huy quân xuất chinh, Lưu Bị và Giản Ung đều ở nhà khách. Nhân lúc đêm khuya, Lưu Bị không ngủ được liền đánh thức Giản Ung, hai người ngồi đánh cờ. Đánh được nửa ván thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, chợt có âm thanh liên tiếp của đám hộ vệ khiếp sợ vang lên. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Nhị Tướng quân trở về ~~ "

Nghe thấy Nhị đệ trở về giữa đêm khuya, Lưu Bị theo bản năng cảm thấy không ổn, cuối cùng cũng đứng lên nghe thấy tiếng chân trong sảnh bước tới. Chỉ chốc lát đã thấy Quan Vũ đầu tóc rũ rượi vội vàng bước vào mang theo làn gió lạnh suýt nữa thổi tắt ngọn nến trong phòng. Lưu Bị và Giản Ung định thần nhìn lại, rõ ràng phát hiện trên người Quan Vũ vẫn còn lốm đốm vết máu. Một mũi tên sắc nhọn to chừng ngón cái thô thiển xuyên qua cánh tay phải, đầu mũi tên sắc bén dưới ánh lửa chiếu rọi xuống lóe ra vẻ lạnh lùng hung ác.

" Nhị đệ!" Lưu Bị vội tiến lên nghênh đón đỡ lấy Quan Vũ, nói sang sảng: " Nhị đệ sao lại thế này?"

Đây là chỗ lợi hại trong cư xử của Lưu Bị, nếu là người khác thì lúc này câu hỏi đầu tiên tất nhiên là hai ngàn đại quân như thế nào? Trong lòng Lưu Bị cũng nghĩ về hai ngàn đại quân, nhưng hắn hỏi câu đầu tiên cũng chỉ có quan tâm tới Quan Vũ, thành ra có thể nói là thật am hiểu sâu sắc thuật lung lạc lòng người.

Quan Vũ vừa cảm kích vừa xấu hổ, tay trái đang vịn vào Lưu Bị liền quỳ rạp xuống đất, buồn bã nói: " Đại ca! Đều là tiểu đệ vô năng hai ngàn đại quân đã hoàn toàn chết hết "

"Cái gì!?"

Lưu Bị còn giữ được vẻ bình thường, nhưng Giản Ung lại cả kinh nhảy dựng lên, mặt mày chấn động mà hỏi: " Phòng thủ Trữ Huyền trống rỗng, Nhị Tướng quân vì sao như vậy?"

Quan Vũ ảm đạm nói: " Tiên sinh có điều không biết, Quan mỗ đang chỉ huy quân gấp rút đến Trữ Huyền thì chợt thấy hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn từ khắp nơi xông tới, quân ta bất ngờ không kịp đề phòng nên toàn quân đại bại. Chỉ có một mình Quan mỗ phá được vòng vây mà giữ được tánh mạng."

Lưu Bị trong lòng phiền muộn muốn chết, nhưng ngoài miệng miễn cưỡng biến thành ý tứ hoàn toàn khác đi để an ủi Quan Vũ: " Người ta thường nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, Nhị đệ cũng không phải lo lắng. Bại thì đã bại rồi, đánh mất hai ngàn quân cố nhiên là điều đáng tiếc, tuy nhiên Nhị đệ được an toàn cũng đã tốt rồi. "

Giản Ung hít vào một hơi, nói với Lưu Bị: "Chúa công, hôm nay đã mất đại quân hai ngàn người. Lưu Ngu sẽ khó chịu với việc chúa công làm tổn thương nhuệ khí nên tất nhiên sẽ nổi giận, nếu quay về Kế Huyền chỉ e dữ nhiều lành ít. Không bằng sớm định liệu....." (PS: lại chạy trốn như chó nhà có tang, Lưu Bị thật đáng thương. Hề hề lại chạy trốn)

Lưu Bị cũng biết về Kế Huyền thì quả là không về được nữa. Tuy nhiên trước mắt mịt mờ, thậm chí không có chỗ mà chạy, không khỏi ảm đạm thở dài nói: " Nghĩ Lưu Bị ta mấy lần chinh chiến, chỉ có công nhỏ, phiêu bạt khắp nơi, không có rễ không cội nguồn. Thiên hạ to lớn nhưng lại không có một chỗ có thể an thân ~ ai."

Giản Ung vội khuyên nhủ: " Chúa công không thể nhụt chí, Ung thường nghe thấy Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm là người thẳng thắn, rất có nhân nghĩa. Có thể dung được không bằng nên đến đó gia nhập?"

Lưu Bị nói: "Nếu vậy thì đem tin tức quân ta thua trận nói cho Thừa lại Hạ Lạc "

Giản Ung nói: "Chúa công không thể, nếu việc này bị Thừa lại Hạ Lạc biết được thì chỉ sợ muốn đi cũng không được. Giờ nhân trời còn tối mà mau chóng rời đi, để chậm e sinh biến."

...

Thảo nguyên Bá Thượng, đại doanh Mã Dược.

Mùi thịt thơm nức mũi lan tỏa khắp trướng, trên bàn Mã Dược là một nồi đất nung đặt trên bếp đang sôi sùng sục. Mã Dược dùng dao vớt từ trong nồi một miếng thịt dê béo ngậy đã ninh dừ nhét vào trong miệng rồi bắt đầu ngồm ngoàm cắn xé, trên bàn còn bày ra một bầu rượu sữa ngựa, mùi sữa tỏa ra bốn phía, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Màn trướng vén lên, bóng dáng gầy yếu của Quách Đồ đi vào, trong ánh sáng không đủ khiến hắn trông tựa như bóng ma, hắn hạ giọng nói: "Chúa công, đã tìm được người Ô Hoàn ban ngày bắn bị thương Quan Vũ."

"Ừ." Mã Dược khịt mũi hừ rồi cũng không buồn ngẩng đầu lên mà hỏi: " Hiện giờ đang ở đâu?"

" Ngay bên ngoài trướng."

" Mau mau gọi vào"

" Tuân mệnh." Quách Đồ đáp lại xong mới ngẩng đầu lên cất cao giọng gọi ra ngoài trướng: "Chúa công có lệnh, cho đòi Cú Đột vào ngay. "

Màn trướng buông thấp lại nhấc lên, một tráng sĩ Ô Hoàn đã ngang nhiên đi thẳng vào. Thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, trên người khoác một bộ da dê vừa rách vừa cũ, mấy chỗ bị rách ra để bắp thịt vạm vỡ, dưới ánh đuốc chiếu rọi xuống lóe ra màu thân người sáng bóng.

" Ngươi chính là Cú Đột?"

Ánh mắt sắc như dao của Mã Dược rơi trên người tráng sĩ Ô Hoàn, chỉ thấy Cú Đột đầu tóc rối bù, chỉ có đuôi sam nhỏ không giống người Ô Hoàn bình thường. Điều này chỉ có thể nói Cú Đột ở trong bộ lạc Liêu Tây Ô Hoàn căn bản là có thân phận nô lệ. Trong bộ tộc Ô Hoàn và Tiên Ti, chỉ có nô lệ mới mang đuôi sam.

" Tiểu nhân Cú Đột, tham kiến tướng quân."