Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 177: Cuộc chiến Liễu thành (1)




Liễu thành, đang diễn ra ác chiến.

Tiếng trống trận và tiếng kèn hiệu vang lên ầm ầm, một đám đông quân đội liều mạng từ bốn phía mạnh mẽ tấn công Liễu thành. Tên nỏ bắn như mưa lên không trung thành từng đám, cướp đi sinh mạng của hàng loạt binh sĩ.

Gỗ đá từ trên thành lăn xuống làm binh sĩ Liêu Đông ngã xuống từng đám, một vạc dầu sôi từ trên thành trút xuống làm hơn trăm binh sĩ dưới thành kêu thảm không ngớt, lại một mũi tên lửa ở trên thành bắn xuống làm lửa cháy khắp dưới chân thành, các tướng sĩ Liêu Đông bị lửa bén kêu la giãy dụa trong biển lửa.

Công Tôn Độ toàn thân nhung phục, gò ngựa đứng trên sườn núi ngoài thành, sắc mặt hung dữ.

" Truyền quân lệnh của ta, toàn quân tiếp tục tấn công, không tiếc bất kể giá nào, trước khi trời tối nhất định phải phá được Liễu thành!"

Trên thành lầu, Nghiêm Cương vừa chém một binh sĩ Liêu Đông đang cố sức trèo lên thành lầu, rồi lại bên Chu Thương nói: " Chu Thương tướng quân, tên Công Tôn Độ kia điên rồi! Đột nhiên ngay cả tiến công dò xét cũng không làm, đại quân vừa tiến đến đã toàn lực công thành, thực sự trái với đạo cầm quân, hắn ta nhất định đã phát điên thật rồi."

Chu Thương không nóng không lạnh, lạnh lùng nói: " Quân tới tướng cản, nước lên đê chắn, có gì mà lo! Giết …"

...

Ngoại thành Trữ huyền, đại giáo trường.

" Giết!"

Một tên dũng sĩ Ô Hoàn hét lớn, mặt mày hung hãn, loan đao vung lên quá đỉnh đầu …

" Phốc phốc phốc ~~ "

Ba mũi phi thương đồng thời lao tới xuyên thủng ngực dũng sĩ Ô Hoàn, ba mũi thương xuyên thấu ra sau lưng, máu theo lỗ thủng bắn ra như mũi tên, dũng sĩ Ô hoàn trong khảnh khắc đôi mắt ảm đạm đi, thân thể to lớn trên lưng ngựa giật mạnh một cái rồi lăn xuống đất.

Một tên kỵ binh ngã xuống ngựa vội đứng lên giơ đao định chém tiếp, một kỵ binh của quân Hán lướt qua bên cạnh hắn như làn gió, mã đao lấp lóe hàn quang lạnh băng chém lướt qua gáy của tên dũng sĩ Ô Hoàn, dũng sĩ Ô Hoàn thân hình run mạnh, đôi mắt đanh ác biến thành ngây dại.

Sau một khắc, đầu lâu của dũng sĩ Ô Hoàn từ trên cổ mới rơi xuống, máu đỏ phun mạnh lên cao, ánh đỏ như bay đầy trời."

Yên lặng chết chóc!

Ai cũng phải nín thở chính là sự yên lặng chết chóc!

Trên đại giáo trường, tất cả mọi người đều nín thở chính là yên lặng chết chóc!

Nhìn lại giữa đại giáo trường, không một tên dũng sĩ Ô Hoàn nào còn ngồi trên mình ngựa.

Hai trăm tên dũng sĩ, lúc này đã hoàn toàn tử trận, mùi máu tươi tràn ngập cả giáo trường, lúc này hơn vạn chiến binh Ô Hoàn ánh mắt đã trở nên ảm đạm thảm thương chưa từng có.

Thua rồi, hơn nữa lại thua hoàn toàn!

Một trăm tên dũng sĩ Hán quân đánh với hai trăm dũng sĩ Ô Hoàn, cuối cùng dũng sĩ quân Hán thắng lợi áp đảo, còn gì có thể chứng minh một cách hùng hồn hơn? Một trăm dũng sĩ quân Hán mặc dù ít người bị thương nặng nhưng không ai ngã ngựa, hơn nữa không ai chết trận, nhìn lại hai trăm dũng sĩ Ô Hoàn toàn bộ đều tử trận.

" Xếp hàng!"

Trong đội hình quân Hán vang lên tiếng huýt sáo hiệu, một trăm kỵ binh quân Hán thản nhiên tra đao vào vỏ, tuần tự trở về trước đài điểm binh, vẫn xếp hàng một thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hơn vạn kỵ binh Ô hoàn, đôi mắt hoàn toàn hờ hững, như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

" Các ngươi lại chiến bại!" Mã Dược hít sâu một hơi, mùi máu tươi nồng nặc khiến đôi mắt trở nên hăng hái, hắn hét lên một cách điên cuồng: " Nhưng các ngươi thua cũng không oan!"

" Các huynh đệ cởi giáp!"

Mã Dược vừa ra lệnh một trăm dũng sĩ liền chậm rãi cởi giáp trên người ra, rồi cởi nốt chiến bào đem nửa thân trần phơi ra trước gió lạnh, gió lạnh đến tận xương tủy cũng không làm họ chau mày chút nào! Chỉ một thoáng, cả đội hình người Ô Hoàn toàn những tiếng hít thở dồn dập.

Trong thời tiết lạnh lẽo một trăm tên Hán quân phô ra thân hình đầy sẹo, giống như có vô số con rết, côn trùng khắp toàn thân!

Mã Dược âm thanh lộ vẻ thương xót lớn tiếng nói: " Nhìn thấy vết thương trên người bọn họ không? Mỗi một vết thương kia đều là minh chứng cho một trận chiến thảm khốc! Một trăm vết thương đó chính là một trăm trận ác chiến.. bọn họ muốn sống đến ngày hôm nay là phải bước trên con đường đầy xương cốt của kẻ thù.

" Các ngươi từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, nhưng bọn họ lại giành lấy mạng sống trong máu lửa"

" Các ngươi bắn cung rất giỏi nhưng bọn họ lại giỏi giết người!"

" Vừa rồi, có thấy vòng xích trên áo giáp của bọn họ không? Các ngươi có thể đến để xem cuối cùng là có bao nhiêu mắt xích, bản tướng quân nói cho các ngươi biết trên giáp mỗi người đều có hơn trăm mắt xích kết lại thành sợi xích đó! Có biết hơn trăm mắt xích đó tượng trưng cho cái gì không? Đó là hơn trăm đối thủ đã bỏ mạng dưới đao của bọn họ."

" Bọn họ đều đã chém hơn trăm đầu người! Thực sự có cho các ngươi thêm một trăm người nữa cũng không đánh lại bọn họ đâu. Các ngươi đã phục chưa."

Đội hình của người Ô Hoàn không một tiếng động, im lặng lạ thường.

" Nhất tướng công thành vạn cốt khô, công trạng của chiến sĩ phải lấy xương cốt của địch nhân đổi lấy! Bản tướng hi vọng lần này xuất chinh trở về có thể chém mười đầu lâu, trăm đầu lâu, thậm chí cả nghìn đầu lâu!" Mã Dược vung mạnh cánh tay phải lên, nắm chặt hét lên: "Đến lúc đó, bản tướng sẽ tự mình trao cho các ngươi áo giáp, mắt xích để các ngươi và bọn họ trở thành một dũng sĩ chân chính được mọi người ngưỡng mộ!"

Hơn vạn ánh mắt của tướng sĩ Ô Hoàn bắt đầu nóng lên, mặc dù người Ô Hoàn vào sống với người Hán hơn trăm năm nhưng trong lòng bọn họ vẫn là dòng máu của con người ở thảo nguyên! Ở trên thảo nguyên, vũ lực là tối cao! Chỉ có kẻ mạnh mẽ chân chính mới được người khác sùng bái.

Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt trên thảo nguyên, người trên thảo nguyên chưa biết đến lễ nghĩa, liêm sỉ, chưa hiểu nhân nghĩa đạo đức, chưa được giáo hóa của thánh hiền chỉ có quy luật của tự nhiên là được tôn trọng nhất! Ai là người mạnh nhất, đao ai sắc nhất người đó có thể có nhiều đàn bà, nô lệ, người đó là chủ nhân chân chính của thảo nguyên.

Cho dù là người Tiên Ti hay Ô Hoàn hoặc người Hán, chỉ cần người có thực lực đủ mạnh, người sẽ là kẻ thống trị thảo nguyên.

Mã Dược cố tình sắp đặt một trường luận võ thảm thiết đó không phải vì hắn muốn chấn nhiếp long quân, mà hơn nữa là vì cho người Ô Hoàn thấy sức mạnh của người Hán là không thể đánh bại! chỉ có thể người Ô Hoàn mới can tâm tình nguyện chấp nhận sự thống trị của người Hán, can tâm tình nguyện trở thành một lực lượng trung thành với Mã Dược, trở thành thanh đao sắc bén trong tay Mã Dược để hắn chiến Hà Sáo, thu phục Hung Nô, tiến lên chiếm cả phía bắc đại mạc.

Liễu thành.

Nghiêm Cương toàn thân đầy vết máu có mười mấy tên thân binh hộ vệ đi đến cửa đông thành.

Tên bay loạn xạ trên thành lầu, Chu Thương dẫn đầu quân sĩ huyết chiến trên thành lầu, hơn mười tên lính Liêu Đông nằm dưới chân Chu Thương, thi thể không còn đầy đủ xếp thành một tòa núi nhỏ, nhưng binh lính Liêu Đông vẫn liều mạng nhảy lên thành lầu, binh sĩ bên cạnh Chu Thương càng ngày càng ít đi.

" Chu Thương tướng quân!" Nghiêm Cương vọt đến bên cạnh Chu Thương, tiện tay chém một tên lính Liêu Đông thành hai đoạn, mặc máu bắn trên mặt không thèm lau đi, lạnh lùng nói: "Chu Thương tướng quân, cửa bắc và cửa tây đã thất thủ rồi! Quân Liêu Đông đã xông vào thành!" xem tại TruyenFull.vn

Chu Thương ánh mắt như điên cuồng, vung cương đao trong tay hỏi: " Ngươi nói sao?"

Nghiêm Cương hét lớn: " Quân Liêu Đông thế công quá mạnh, quân ta không thể chống đỡ được, cửa bắc và cửa tây đã thất thủ, cửa nam cũng sắp thất thủ rồi, hiện tại chỉ còn cửa đông vẫn còn trong sự khống chế của ta với tướng quân thôi!"

"…, ta quyết liều mạng với tên cẩu tặc Công Tôn Độ kia!" Chu Thương mặt đầy máu, lạnh lùng nói: " Tử chiến không lùi!"

" Không được!" Nghiêm Cương vội nói: " Sao không lui vào trong thành cố thủ đợi thêm viện binh?"

Chu Thương nói: " Nhưng già trẻ người Ô Hoàn trong thành thì sao?"

Nghiêm Cương nói: " Không lo được nhiều như vậy đâu, nếu không lui vào trong thành nội chúng ta chắc chắn sẽ chết tại đây!"

" Được rồi, đi, toàn quân nghe lệnh!" Chu Thương giơ cao cương đao lớn tiếng quát: " Trọng giáp bộ binh chặn hậu, cung thủ hỗ trợ phía sau, tất cả từ từ lui vào thành nội…"

Bên ngoài Liễu thành, đứng trên ngọn núi nhỏ, Công Tôn Độ hung ác phất tay một cái, đôi mắt thoáng tia độc ác, quay sang tên lính truyền tin nói: " Truyền lệnh sau khi phá thành, gà chó cũng không tha!"

Ngoài hoang nguyên lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc, tuyết đọng trên cả đầu ngựa của hơn vạn kỵ sĩ, cả người các kỵ sĩ Tiên Ti cũng bị tuyết phủ trắng xóa, dày đặc trên những chiếc áo da trâu, cả trời đất chỉ toàn màu trắng, chỉ toàn một cảnh tiêu điều, tiếng vó ngựa cuồng loạn vang động không gian, khiến kẻ khác phải nín thở.

" Báo ~~ "

Một thám mã từ phía trước phi nhanh lại, khi phóng đến gần chỗ Mã Dược mới dừng cương lại.

Mã Dược ánh mắt lấp loáng nhìn vào thám mã, trầm giọng hỏi: " Nói đi."

" Đại quân của Công Tôn Độ đã công phá được Liễu thành, tướng quân Chu Thương đang dẫn quân tử thủ trong thành nội."

" Ừ." Mã Dược gật đầu quay sang Giả Hủ nói: " Văn Hòa, Liễu thành bị phá rồi."

Giả Hủ lông mày nhướn lên, quay sang Mã Dược nói: " Chúa công, nhanh cho hai viên đại tướng dẫn hai đội khinh kỵ tấn công Xương Lê, Đồ Hà, chặt đứt đường rút về Liêu Đông của Công Tôn Độ, khiến hắn không chạy về Liêu Đông được, như vậy có thể làm cho dân chúng Liêu Đông thoát khỏi tai kiếp."