Hôn Trộm Làn Gió

Chương 37-2




Trần Mỹ Tâm: “Con bé đi đâu rồi?”

Cận Tập Ngôn nói câu đầu tiên với bà sau bao ngày: “Du lịch tốt nghiệp.”

Trần Mỹ Tâm hiểu rồi. Thì ra con trai bị bạn gái nhỏ nhà mình bỏ rơi~

Chẳng trách.

Trần Mỹ Tâm vỗ vai an ủi anh: “Ồ, du lịch tốt nghiệp à, ở độ tuổi của con bé sau khi thi đại học xong đi du lịch tốt nghiệp cũng là chuyện bình thường mà. Con trai, Vãn Vãn chính là đi thư giãn một chút, con làm gì mà như “oán phụ chờ chồng” vậy?

Dứt lời, Trần Mỹ Tâm lại nói: “Nếu đã không nỡ như vậy, sao con không cùng con bé đi? Con không phải cũng đã thi xong các môn rồi sao, tuy là chưa nghỉ hè, nhưng xin phép trước để đi chơi cũng không phải là không thể.”

Nghe xong lời nói của mẹ, Cận Tập Ngôn đặt cuốn sách trong tay xuống bàn cà phê, khuôn mặt càng trở nên khó coi.

Trần Mỹ Tâm: “Con thế này là cũng muốn đi, kết quả là Vãn Vãn không đồng ý cho con đi cùng?”

Cận Tập Ngôn không nói gì, nhưng vẻ mặt đó đã chứng minh những gì Trần Mỹ Tâm đoán là đúng.

Trần Mỹ Tâm cố nén cười, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Vãn Vãn sao lại có thể như vậy chứ, con tốt với nó như vậy, còn dạy thêm cho con bé mỗi ngày. Sao con bé có thể không cho con đi chơi cũng chứ, đúng không?”

Như là đồng ý với lời nói của bà, Cận Tập Ngôn cũng trịnh trọng gật đầu.

Nhìn kỹ, trong đôi mắt đẹp kia thậm chí còn mang theo một chút bất bình.

Điều này khiến Trần Mỹ Tâm đột nhiên nhớ lại lần anh tè dầm lúc nhỏ, nói dối trắng trợn rằng Cận Kha đã làm điều đó.

Trong lòng bà chợt mềm mại lại.

Thở dài một hơi, rốt cuộc con trai mình cuối cùng cũng có chút “khói lửa nhân gian”* rồi.

*Ý nói anh bình thường quá lạnh lùng, không có cảm xúc gì, nhưng bây giờ đã biết bày tỏ cảm xúc như người bình thường rồi.

Trần Mỹ Tâm: “Con trai, con đang hẹn hò với Vãn Vãn sao?”

Cận Tập Ngôn lắc đầu, một lúc sau, như cảm thấy có gì đó không đúng, lại gật đầu.

Trần Mỹ Tâm nhướng mày: “Vậy rốt cuộc là có hay không có?”

Cận Tập Ngôn thực sự không muốn nói điều đó, nhưng nhìn vẻ mặt đáng tin cậy của mẹ mình, bản thân mình cũng đang không biết phải làm gì. Anh dừng lại một chút, nói một cách bình tĩnh: “Đang hẹn hò, em ấy đã hôn con.”

Dù tâm trạng đang chán nản, nhưng khi nói câu này lại có chút tự hào.

“Con bé hôn con?”

Trần Mỹ Tâm nhìn con trai mình, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, như là ai đó đang nợ nó rất nhiều tiền vậy.

Nghĩ thế nào cũng không tin được rằng một cô bé lại có thể chủ động đến như vậy.

Tò mò hỏi: “Con bé hôn con ở đâu?”

Cận Tập Ngôn chỉ vào xương quai xanh của mình.

Trần Mỹ Tâm thực sự ngạc nhiên.

Mấy ngày nay, bà phát hiện trên xương quai xanh của con trai có một vết sẹo mờ, còn tưởng do con trai mình vô tình tạo ra. Bà cũng không quá để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, quả thật giống như một vết răng.

Có phải thằng nhóc này đối với hôn có chút hiểu nhầm nào không?

Nhìn lên khuôn mặt khó ở của Cận Tập Ngôn, Trần Mỹ Tâm cảm thấy vết răng này trông không giống vết răng của tình yêu, mà có chút giống như người ta tức giận mà cắn vậy.

Trần Mỹ Tâm: “Con trai, Vãn Vãn sắp vào đại học, cũng thành niên rồi ha.”

Cận Tập Ngôn gật đầu.

“Vậy con thích con bé đã nói với nó chưa?”

Cận Tập Ngôn im lặng vài giây rồi gật đầu.

Trần Mỹ Tâm thậm chí không thể tưởng tượng được con trai bà sẽ dùng biểu cảm gì để đi tỏ tình với người ta, bà kinh ngạc đến nghẹn họng: “Con nói với Vãn Vãn rằng con thích con bé rồi?”

Cận Tập Ngôn lắc đầu.

Trần Mỹ Tâm: “Vậy con làm sao để tỏ tình???”

“Bảo cô ấy thi vào đại học A, cho cô ấy tiền tiêu vặt, ăn đồ ăn cô ấy làm…..”

Người đàn ông mặt không chút cảm xúc nào nhưng lại nói rất cẩn thận, như đang kể ra những bảo bối của mình có.

Mà “Ăn đồ ăn cô ấy làm” là cái quỷ gì…. Trần Mỹ Tâm cũng bị anh làm cho cứng họng.

“Ai nói với con những cái này là tỏ tình?”

Ánh mắt Cận Tập Ngôn nhìn vào trong phòng ăn, Cận Kha đang ăn cơm trong đó dường như nghe thấy gì, liền quay đầu lại ra phòng khách.

Trần Mỹ Tâm: “…”

Để không gây ra “tranh chấp tình cảm” của hai anh em, Trần Mỹ Tâm lườm Cận Kha và nói với vẻ quan tâm: “Ngoài làm những việc này ra, con không có thể hiện tình yêu của mình bằng lời nói sao?”

“Không có.”

“…” 

Trần Mỹ Tâm: “Nhưng con trai à, con đã bao giờ nghĩ rằng, con bày tỏ….mơ hồ như vậy, con gái nhà người ta sẽ hiểu không?”

Cận Tập Ngôn: “….”

Trần Mỹ Tâm: “Vãn Vãn đáng yêu như vậy, nếu con thích con bé thì trực tiếp nói với nó. Con không nói ra, đợi nó lên đại học rồi có những người khác tỏ tình với nó trước con, rồi cướp con bé đi mất, thì con tính sao?”

“Không đâu.” Cận Tập Ngôn khẳng định.

“Em ấy sẽ học đại học A.”

Ý tứ trong lời nói là, cô ấy sẽ học ở A đại, không ai có thể cướp được người của con.

“….”

Trần Mỹ Tâm: “Vậy nếu con bé không học đại học A thì làm sao? Khai giảng xong liền đi kiếm bạn trai, con lại ở xa như vậy, con có thể làm gì được?”

Cận Tập Ngôn trước giờ chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, bây giờ nghe Trần Mỹ Tâm đề cập đến khả năng này, trong lòng dần dần dâng lên chút kháng cự.

Dường như anh không thể chấp nhận rằng cô gái nhỏ sẽ không học A đại và có bạn trai.

“Em ấy nói sẽ học ở đại học A.” 

Câu nói cũng không biết là đang an ủi ai.

Trần Mỹ Tâm thấy vẻ mặt có chút thất vọng của anh, liền vỗ vỗ vai: “Con trai, mẹ nói cho con biết, nếu con thật sự thích Vãn Vãn, vậy thì đợi người ta trở về thì nhanh chóng đi tỏ tình đi. Con không nói thì con bé chưa chắc đã hiểu. Biết chưa?”

Bà lại lẩm bẩm: “Mặc dù có thể con nói ra sẽ không thành công, nhưng ít nhất con đã dũng cảm làm việc này.”

Cận Tập Ngôn: “….”

*

Thật không ngờ, thời gian đã chứng minh cho miệng quạ đen của Trần Mỹ Tâm.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, Hướng Vãn Vãn không hề quay lại Cận gia.

Một ngày trước ngày khai giảng của đại học A, Hướng Vãn Vãn vẫn như cũ vẫn không quay lại.

Bà thật sự không thể chịu được việc con trai mình ngày nào cũng cứ đi qua đi lại ở trước cổng tòa Tây như “h.ồ.n ma bóng quế”, vì vậy đêm đó Trần Mỹ Tâm đã giả vờ đi khám bệnh để tìm Mã Dao.

Trong khi hai người đang khám bệnh, Cận Tập Ngôn im lặng ngồi bên cạnh.

Trần Mỹ Tâm: “Bác sĩ Mã, nghe nói Vãn Vãn năm nay cũng báo danh vào đại học A, ngày mai khai giảng rồi, sao không thấy con về quay lại nhỉ?”

Mã Dao bắt mạch cho bà: “Nó à, nó không đăng ký đại học A.”

Trần Mỹ Tâm: “Cái gì? Vãn Vãn không đăng ký đại học A?”

Cận Tập Ngôn sững sờ, vẻ mặt không thể tin được: “Không đăng ký?”

Trần Mỹ Tâm bí mật vỗ nhẹ Cận Tập Ngôn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Tôi nghe nói năm nay thành tích Vãn Vãn đứng thứ hai toàn thành phố, mà đại học A là đại học tốt nhất, sao con bé lại không chọn?”

Mã Dao cười: “Nó nói muốn học Y, nên đã báo danh vào đại học B rồi.”

Đại học A là trường đại học tốt nhất cả nước, đại học B cũng nổi tiếng không kém, nhưng quả thật chuyên ngành Y của B đại lại đứng đầu cả nước.

Nếu muốn học Y, vậy chọn đại học B thật sự là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là…..một trường ở phía Nam, một trường ở phía Bắc.

Hai trường cách nhau rất xa.

“Khi nào Vãn Vãn bắt đầu nhập học?”

“Ngày mai bắt đầu nhập học rồi.” Mã Dao buông lỏng tay bắt mạch: “Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ có chút nóng trong, ăn chút gì đó thanh đạm chút là được.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, Cận Tập Ngôn đứng dậy đi ra ngoài.

“Vậy cảm ơn bác sĩ Mã nhé.” Trần Mỹ Tâm đi theo anh ra cửa, chạy vài bước mới đuổi kịp Cận Tập Ngôn.

Cận Tập Ngôn hiếm khi bày ra vẻ mặt tức giận, đôi mắt lạnh lùng thường ngày lúc này cũng chứa đầy sự đau lòng như bị người ta “phụ bạc”.

Trần Mỹ Tâm thậm chí không biết phải nói gì để an ủi anh. Dù sao người đau khổ cũng con trai mình.

Tin chắc rằng cô gái mình thích và mình sẽ học cùng trường đại học, kết quả trước ngày nhập học liền biết không phải là như vậy.

“Con trai….con muốn đi đâu?”

Trần Mỹ Tâm đi theo anh đến nhà để xe: “Là muốn đến đại học B sao, nhưng ngày mai khai giảng rồi, con đi xe đến đó chắc chắn sẽ không kịp.”

Con trai mình lúc nào cũng lý trí, nhưng lần này lại muốn lái xe từ thành phố A đến đại học B, chắc có lẽ sẽ ngất xỉu mất.

Cận Tập Ngôn nghe xong lời này, cũng không định lái xe nữa, mà lấy điện thoại di động ra.

Đoán rằng anh có lẽ đang đặt vé máy bay, Trần Mỹ Tâm liền nói: “Mẹ đi chuẩn bị cho con một số đồ dùng cần thiết, đến lúc đó sẽ gọi đến trường xin nghỉ phép, con cứ yên tâm đi.”

Trần Mỹ Tâm nói xong liền chuẩn bị thu dọn quần áo cho anh, vừa đi được hai bước thì quay lại: “Con trai, con nhớ đem theo 2 vệ sĩ cùng qua đó.”

Cận Tập Ngôn từ chối.

Trần Mỹ Tâm: “Nếu con không tìm được bạn gái, lại còn xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, Vãn Vãn liền đi cùng người khác thì con tính sao? Khai giảng sẽ có nhiều học trưởng đến đón học sinh nhỉ, Vãn Vãn lớn lên xinh đẹp như vậy cũng không biết sẽ hấp dẫn bao nhiên học trưởng đến đón đây nha…..”

“….”

Nghe xong, Cận Tập Ngôn đã bị thuyết phục một cách thần kỳ, ngay tối hôm đó anh liền mang theo 2 vệ sĩ cùng với khuôn mặt u ám lên máy bay đến thành phố B.

*

Hướng Vãn Vãn xuống xe taxi, nhìn biển hiệu đại học B màu vàng sáng bóng trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Người tài xế giúp cô lấy chiếc vali ra khỏi cốp xe, vừa định đưa nó cho cô thì nhìn thấy cô đang mỉm cười.

Cô gái nhỏ cười lên rất xinh đẹp.

Nhưng từ lúc lên xe cô vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí tài xế còn bị áp suất thấp đè nén cho không nói lên lời.

Lúc này nhìn thấy cô cười, tài xế mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái nhỏ, cháu là sinh viên nhập học năm nay sao?”

Hướng Vãn Vãn cầm vali: “Vâng.”

“Sao tôi không thấy người nhà đưa cháu đi?” Tài xế nói.

“Hôm nay cháu là người thứ 4 tôi đưa đến đại học B, ba người còn lại cũng là con gái, bọn họ đều có người nhà đi cùng, bạn trai đi cùng, nhưng cháu lại chỉ có một mình.”

Hướng Vãn Vãn ánh mắt lấp lánh: “Quá xa, vẫn là không nên để họ chạy qua chạy lại.”

Mẹ vẫn luôn tin tưởng và yên tâm về cô, khi cô nói muốn tự một mình đến trường báo danh, mẹ không nói gì, chỉ bảo khi nào đến nơi thì gọi về cho mẹ.

Bạn trai…..

Trong đầu cô ngay lập tức liền hiện lên khuôn mặt của Cận Tập Ngôn.

Anh bây giờ có lẽ còn không biết cô đăng ký vào đại học B, không biết khi anh biết được điều này sẽ có vẻ mặt gì…….

Vô thức lại bắt đầu nhớ anh….

Hướng Vãn Vãn lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ đó.

Hạ quyết tâm không muốn nhớ tới anh nữa.

“Cô gái nhỏ, cháu thật có hiếu!” Tài xế cười nói: “Chú chúc cháu học đại học vui vẻ.”

“Cảm ơn chú.”

Hướng Vãn Vãn lịch sự gật đầu, đi về phía cổng trường.

Cô vốn dĩ có dáng người nhỏ nhắn và thanh tú, kéo vali đi được một lúc, thì có một chàng trai đang đứng chờ ở cổng trường đi về phía cô.

Chàng trai ân cần cầm vali của cô: “Em gái, em tới báo danh sao? Khoa nào, anh dẫn em tới đó.”

Đại học B có diện tích lớn, nếu không quen đường thì nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Hướng Vãn Vãn cũng không ngại ngùng, gật đầu: “Vâng, khoa Y học lâm sàng.”

“Thật trùng hợp! Anh cũng học khoa này!” Chàng trai kéo vali cười dẫn đường: “Đi thôi, đàn em.”

Cả hai sánh bước vào cổng trường, chưa kịp trò chuyện cười đùa thì một người đàn ông mặc vest đã giật chiếc vali từ tay chàng trai.

Mặt chàng trai tràn đầy tức giận, nhưng khi đối diện với người đàn ông cao lớn mặc âu phục, liền cứng đờ người, lắp bắp nói: “Anh, anh làm gì vậy?”

Hướng Vãn Vãn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện kéo lấy vali của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt.

Nhưng cô chưa kịp hiểu vấn đề gì đang xảy ra thì đã bị một lực mạnh xoay người lại, lưng áp vào cây cột cứng rắn lạnh lẽo trước cổng trường.

Hướng Vãn Vãn ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.

Đã hơn hai tháng chưa gặp người đàn ông này, vẻ mặt đang lạnh lùng đè cô xuống, nhân lúc cô còn đang ngây người, anh dùng ngón tay mảnh khảnh mở cổ áo cô ra, cúi người xuống, cắn một phát vào xương quai xanh của cô.

“Ưm.”

Cảm giác đau đớn kéo tâm trí của Hướng Vãn Vãn trở lại: “Anh…..”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, trên đôi môi mỏng gợi cảm còn dính một chút máu, trông cực kỳ hấp dẫn người khác.

“Dụ dỗ anh lâu như vậy, bây giờ lại tính bỏ rơi anh?”

“Anh….”

Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm anh, nói không ra lời.

Cận Tập Ngôn cười lạnh một tiếng, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Đừng hòng bỏ anh lại.”

———————

Tác giả có điều muốn nói: 

Hướng Vãn Vãn: Hôm nay muốn học thêm nhiều một chút, nếu không thì làm cái gì ngon cho anh trai ăn, để anh không tức giận nữa.

Cận Tập Ngôn: Cô ấy lại làm đồ ăn ngon cho mình, cô ấy cực kỳ thích mình.

Quang Quang: Sóng của hai đứa lệch nhau rồi.