Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 103: Tại sao con bỏ nhà ra đi?




Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

"Không tắm không cho phép lên giường ngủ!" Đứa bé phải dưỡng thành thói quen tốt mới được.

Tiểu Mộ Tây nhấn mạnh: "Con tự mình tắm."

Sau khi Cố Mộ Nghiêm đóng cửa lại, Tiểu Mộ Tây trượt xuống giường, từ từ  chạy đến trước gương, bé cũng rất muốn lớn nhanh lên một chút, như vậy bé mới có thể có làn da màu lúa mì, bắp thịt vạm vỡ, mà không phải giống như bây giờ, không như những bác gái bà thiếm vừa nhìn thấy bé chỉ thích ôm bé bóp bé.

Tiểu Mộ Tây rất là nhàm chán, khi nhìn thấy máy vi tính đặt trên bàn trà thì bé đi tới, vừa mở ra lại phát hiện cần phải có mật mã, con ngươi chuyển động một cái, sau đó bắt đầu phá giải mật mã.

Nhưng không phá giải được, chân mày Tiểu Mộ Tây nhíu lại, mặc dù ngay cả mật mã hệ thống ngân hàng Luân Đôn bé cũng phá giải được, bé cũng không tin không phá giải được mật mã mở máy của Cố Mộ Nghiêm.

Bé nhìn đồng hồ trên tường, đều đã qua tám phút rồi, bé vẫn không phá giải được, không ngờ Cố Mộ Nghiêm lại là một cao thủ máy tính, Tiểu Mộ Tây thoáng sùng bái Cố Mộ Nghiêm.  

Cố Mộ Nghiêm tắm xong ra ngoài, nhìn quanh một vòng cũng không thấy bé, nhìn kỹ mới phát hiện thân thể của bé hoàn toàn bị máy vi tính chặn lại, anh đi tới thì nhìn thấy Tần Mộ Tây đang cố gắng phá giải mật mã của anh, anh hơi nhíu mày: "Con lại còn là hắc khách?"

Tần Mộ Tây không nói gì, hết sức chăm chú nhìn vào máy vi tính, thời gian đã qua 12 phút rồi, đây đối với một hắc khách mà nói thật sự có thể chết người,  bởi vì thời gian kéo  dài càng lâu, có nghĩa là càng dễ bị người phát hiện, rốt cuộc khi ở phút thứ 17, Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn Tần Mộ Tây đã phá giải được mật mã mở máy của Cố Mộ Nghiêm. 

Cố Mộ Nghiêm hơi bất ngờ, mặc dù phải mất 17 phút, nhưng bé mới hai tuổi rưỡi, vậy mà lại có khả năng này, sau lưng nhất định có thầy giỏi hướng dẫn rồi, Cố Mộ Nghiêm càng cảm thấy tò mò thân phận của Tần Mộ Tây, bé nói bé không có cha, chỉ có mẹ, vậy mẹ bé là ai? Thế nhưng có thể bồi dưỡng được nhân tài ưu tú như vậy.

"Con rốt cuộc là ai?" Cố Mộ Nghiêm nhìn bé chằm chằm.

"Con không muốn trả lời chú." Phá giải xong mật mã, Tiểu Mộ Tây không còn hứng thú với máy vi tính nữa, ngáp đi đến giường lớn, bé làm sao có thể nói cho người đàn ông này biết thân phận thật sự của bé chứ, bé cũng không phải là ngốc.

Tiểu Mộ Tây vừa mới chuẩn bị kéo chăn đi ngủ, nhưng bé bị Cố Mộ Nghiêm nắm cổ áo từ phía sau: "Đi tắm, chú nói không tắm sẽ không cho phép lên giường ngủ."

"Tối hôm qua con mới tắm mà." Bé mệt mỏi.

"Đây không phải là lý do." Cố Mộ Nghiêm xách bé đến cửa phòng tắm.

Tiểu Mộ Tây giãy giụa: "Con không muốn tắm, chú buông con ra!"

Cố Mộ Nghiêm buông bé ra, đôi tay ôm ngực nhìn xuống bé từ trên cao: "Con có phải đàn ông hay không, tắm cũng lằng nhằng như vậy, giống như bé gái vậy." Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

Tiểu Mộ Tây cảm thấy bị thụ lăng nhục, giận đến thiếu chút nữa nhảy lên: "Con mới không phải bé gái, không phải là tắm hay sao? Tắm thì tắm! Hừ! Buông con ra!"

Bởi vì dáng dấp bé đáng yêu, da lại trắng, cho nên cũng rất nhiều người cho rằng bé là bé gái, bé mới không phải những nữ sinh xấu xí thích khóc nhè đâu.

Cố Mộ Nghiêm đi tới ôm bé, bắt đầu gội đầu cho bé, thỉnh thoảng trong phòng tắm truyền đến giọng kháng nghị của Tiểu Mộ Tây: "Nước chảy vào mắt con rồi, chú rốt cuộc có thể để cho người ta tắm không đây!"

"An tĩnh một chút, ầm ĩ...." Cố Mộ Nghiêm xoa xoa tóc cho bé xong, đây là lần đầu tiên anh phục vụ một đứa bé, có thể làm được như vậy đã rất tốt.

Tiểu Mộ Tây vừa mở miệng nói chuyện, nước theo gương mặt chảy tới trong miệng của bé, bé không ngừng nhổ ra, lấy tay lau nước trên mặt, nhưng lau rồi lại có: "Chú tắm nhanh lên một chút đi."

"Gấp cái gì, phải tắm sạch sẽ mới được." Động tác của Cố Mộ Nghiêm không nhanh không chậm như cũ.

Thật vất vả mới tắm sạch, Cố Mộ Nghiêm dùng khăn tắm lớn bọc bé lại thành bánh chưng, sau đó ném bé lên giường, Tiểu Mộ Tây giống như con sâu lông ngọ nguậy ở trên giường, Cố Mộ Nghiêm không để ý đến bé, lấy ra máy sấy từ trong ngăn kéo, sau đó ôm bé đến trên đùi bắt đầu sấy tóc cho bé.

Tiểu Mộ Tây nằm im ở trên đùi của anh, trong tròng mắt đen nhánh thoáng qua một chút cảm xúc, nếu như vẫn còn cha, có phải cũng sẽ giống chú ấy giúp mình tắm và sấy tóc hay không đây.

Bé không biết cha là ai, bởi vì mẹ không nhớ rõ, cậu Lạc Thiên nói, bởi vì lần đómẹ  bị thương nằm ở trên giường nửa năm mới tỉnh lại, sau đó bé nghe mẹ nói về tên của mình, là mẹ không biết nên đặt tên gì cho mình, cho nên mẹ lật xem tự điển, ngoài ý muốn thấy chữ ‘ Mộ ’ thì đặt cho bé.

Ai, tên của bé thật đúng là tùy tiện mà.

Có một lần bé lén lút len lén hỏi cậu Lạc Thiên, cậu Lạc Thiên nói cho bé biết, cha và mẹ cùng nhau gặp phải nguy hiểm, cha bất hạnh qua đời, mẹ còn sống, nhưng để ngăn chặn không cho mẹ gặp nguy hiểm, cậu bắt đầu huấn luyện mẹ, cho nên mẹ cũng sẽ rất ít khi tắm cho mình.

Có lúc bé hỏi đến chuyện của cha, cậu Lạc Thiên cũng không nguyện ý nhiều lời, chỉ nói cho bé biết, muốn bé bảo vệ mẹ thật tốt, cho nên chờ bé đầy ba tuổi, cậu Lạc Thiên cũng sẽ ném bé đi huấn luyện.

Chợt Cố Mộ Nghiêm phát hiện thằng nhóc rất là an tĩnh, cũng không giãy giụa nữa, động tác dừng lại một chút, ôm lấy thế nhưng anh lại nhìn thấy trong mắt bé chợt lóe lên đau lòng, bỗng dưng, trong lòng của anh có chút xúc động: "Sao thế?"

"Không có việc gì." Đầu Tiểu Mộ Tây đặt trên vai của Cố Mộ Nghiêm: "Con mệt rồi."

"Sấy khô rồi có thể ngủ."

Tiểu Mộ Tây cố chấp nói: "Bây giờ con muốn ngủ ngay."

Cố Mộ Nghiêm không nhường bước chút nào: "Sấy khô mới có thể ngủ, nếu không sẽ nhức đầu đó."

"Chú mạnh khỏe dài dòng quá, giống như ông già vậy!" Hai mắt Tiểu Mộ Tây nhắm lại, rõ ràng là rất mệt nhọc.

Cố Mộ Nghiêm nhanh chóng lại sấy thêm một lát, thấy sắp khô, nên đặt bé ở trên giường, vén chăn lên đắp cho bé.

Thu dọn sạch sẽ phòng tắm, ném quần áo của Tiểu Mộ Tây vào trong máy giặt quần áo, Cố Mộ Nghiêm mới đi ngủ, nhưng mới vừa nằm xuống, Tiểu Mộ Tây giống như bạch tuộc dựa sát vào, đầu tựa vào ngực của Cố Mộ Nghiêm, Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn ngủ say sưa.

Cố Mộ Nghiêm khẽ nâng đầu lên liếc mắt nhìn, không nhịn được giương môi cười một tiếng, người này sẽ không ngủ thẳng nửa đêm và chảy nước miếng trên người anh đi, tuy là như thế, nhưng Cố Mộ Nghiêm cũng không có đẩy nhóc ra, ngược lại giúp nhóc kéo lại chăn, sau đó tắt đèn nhắm mắt lại.

Đêm nay Cố Mộ Nghiêm ngủ ngon giấc nhất trong ba năm qua.

Ngày hôm sau, quả nhiên, bé chảy một thân nước miếng, Tiểu Mộ Tây xấu hổ giấu đầu vào trong chăn, chỉ còn cái mông ở bên ngoài, Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ, sáng sớm anh chỉ có thể đi tắm lại.

Cố Mộ Nghiêm tắm xong ra ngoài mặc quần áo cho bé, Tiểu Mộ Tây đứng ở một bên giường, tóc rối bời, giống như ổ gà vậy, Cố Mộ Nghiêm lấy tay thuận một cái nhưng cảm thấy không được, cuối cùng dùng lược dính nước mới làm cho tóc hơi gọn gàng một chút.

"Tại sao con bỏ nhà ra đi?" Cố Mộ Nghiêm hỏi.

"Cậu luôn không để cho con gặp mẹ, con muốn kháng nghị, con không nhìn thấy mẹ giao phó với cậu ấy thế nào cả."

"Tại sao cậu con không để cho con gặp mẹ của con?"

Tiểu Mộ Tây trả lời: "Cái này không thể nói cho chú biết, tóm lại con còn muốn ở đây mấy ngày nữa."

Cố Mộ Nghiêm nhắc nhở: "Nếu mẹ của con biết con mất tích, nhất định sẽ rất lo lắng, bỏ nhà ra đi không phải là chuyện mà đứa bé ngoan nên làm."

"Con muốn khiến cậu nhìn ra ý nghĩ của con, một ngày còn chưa đủ, ít nhất phải một tuần lễ để cho cậu ấy không tìm được con."

"Con có thể nói với cậu của con tốt hơn mà, nói một chút về ý tưởng của con xem."

"Nói chuyện sao, cậu ấy nói, cũng không phải là cô gái nhỏ thì dính mẹ làm cái gì, cho nên sau này con nhất định phải lợi hại hơn so với chú già và cậu mới được!" Đây là mục tiêu mà Tiểu Mộ Tây lập cho mình, nhóc muốn đánh bại cậu và chú già để đoạt lại mẹ. 

Cố Mộ Nghiêm ôm nhóc xuống giường, Tiểu Mộ Tây đi giày vào đi xuống lầu dưới, mới vừa đi tới cầu thang, đã nghe chuông cửa reo, rồi sau đó lại nghe được Vạn Kiệt lẩm bẩm: "Sáng sớm, ai vậy?"

Cửa vừa mở ra, Vạn Kiệt thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa, tò mò hỏi thăm: "Xin hỏi anh tìm ai?"

"Xin chào, tôi muốn xin hỏi một chút ngày hôm qua có phải có một đứa bé đến nơi này." Lưu Sâm rất lễ phép hỏi thăm, ngày hôm qua điều tra và theo dõi mới tìm được bé được đưa đến nơi này, mà khi tra được ai là chủ nhà này, Lưu Sâm rất là khiếp sợ, lại là Cố Mộ Nghiêm, nếu Cố Mộ Nghiêm biết Tần Mộ Tây chính là con trai của anh ta và Tần Tích, chỉ sợ chuyện sẽ phiền toái hơn.

Lạc Thiên không hi vọng Tần Tích lại trở lại bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, vì người đàn ông này không có bảo vệ tốt em gái của anh ta, thế nhưng để cho cô thiếu chút nữa chết, anh không có cách nào tha thứ cho sai lầm của Cố Mộ Nghiêm được.

Vạn Kiệt vẫn chưa trả lời, Lưu Sâm đã nhìn thấy Tiểu Mộ Tây  từ trên cầu thang đi xuống, lập tức giọng lạnh xuống: "Tần Mộ Tây!"

Thằng nhóc thối này lại vẫn dám chơi trò bỏ nhà ra đi, đã thấy nhiều trên phim truyền hình sao?

Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía người đàn ông ở cửa, hơi kinh ngạc, đây không phải là người đàn ông nổ súng cứu Tần Tích trong ngõ nhỏ ba năm trước đây hay sao?

Tiểu Mộ Tây thấy nét mặt Lưu Sâm ảm đạm, và không hề sợ hãi, ngược lại đi tới nói: "Làm sao chú tìm được nơi này?"

"Con nói đi! Theo chú trở về, lần này cậu của con không thể không đánh cái mông con." Lưu Sâm nói với Tiểu Mộ Tây, nhưng ánh mắt cũng không dấu vết nhìn Cố Mộ Nghiêm phía sau lưng bé một cái.

"Mẹ đâu?" Tiểu Mộ Tây hỏi.

"Mẹ con ở nhà chờ con, con không trở về thì mẹ sẽ phải vội muốn chết." Lưu Sâm chỉ hi vọng đưa Tần Mộ Tây rời đi nhanh một chút, sợ kéo dài thời gian nữa, Cố Mộ Nghiêm lại càng dễ dàng phát hiện: "Qua đây nhanh lên."