Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 30: Dây Tơ Hồng






Nửa tiếng trước.

Huge và Sam canh cửa ngăn khách lạ đến làm phiền.

Người đề phòng biến mình thành kẻ hiếu kỳ.

Cha con tò mò tìm hiểu cô gái bí ẩn.

Sam chăm chú xem Hanna thân thiết với mẹ, thích thú cái cách Hanna dịu dàng bấm huyệt.

Mẹ cười nhẹ nhàng mỗi lần nàng đấm lưng hay bóp vai.

Nào giờ ở bên Hoàng Kim, mẹ mới quên hết ưu phiền.

Sam hào hứng bắt chước ông anh, xui cho hắn, hễ thư gân giãn cốt giúp mẹ, bà ê ẩm căng cơ cả ngày.

Mẹ tạo vô số cơ hội, hắn vẫn thất vọng đôi tay vụng về.

Có lẽ hắn sinh ra không phải để dịu dàng.

Xưa ghen tị ông anh.

Nay gato chị dâu tương lai.

Sam vỗ đầu trách tạo hóa tàn nhẫn với mình.

Vì sao hắn lại là con trai.

Hắn ước mình là con gái...
Tiên sư bà mụ nặn nhầm giới tính.
Đầu chửi vung xích chó, não than phiền giới tính, tai vểnh lên nghe Huge thì thầm:
- Mẹ con Ngọc ở phía xa!
Tiếng muỗi kêu vo ve còn to hơn giọng Huge.

Sam như bị điểm huyệt, con ngươi liếc hẳn sang trái nhòm các nàng muốn thăm lại ngượng ngùng.


Hắn cạn lời, sớm muộn chẳng đến, mấy bả lại đến trong tình huống khó xử.

Bốn người đàn bà quan tâm một người đàn ông, bà nào bà nấy xinh hơn hoa hậu.

Hoàng Kim chưa tắt thở vì tai nạn, hắn sắp ná thở với tình duyên.

Thằng em đếch biết nên vui hay buồn cho ông anh, nhăn nhó ôm bụng chạy đến nhà vệ sinh.

Huge thầm chửi giả vờ giả vịt.

Kẻ thô kệch bó tay chuyện tình cảm, tiếc rẻ ném bao Hero còn chục điếu vô thùng rác, ông già tặc lưỡi đi tìm khói thuốc để thỏa cơn nghiện.
Con đùn đẩy trách nhiệm cho cha.

Cha đùn đẩy trách nhiệm cho không gian tĩnh lặng.

Chung quanh vắng người, mẹ con Ngọc rón rén đến cửa phòng.

Sam thò đầu ngó mẹ con nàng lấp ló ngoài cửa, hắn vòng ra vườn hoa bên ngoài phòng.

Sam ngồi xổm đi như bò tới cửa sổ.

Hắn tự nhủ đây đếch phải rình mò.

Hắn đang đo nhiệt độ tình cảm, từ trái tim đến trái tim còn bao xa, tơ hồng ẩn giấu nơi nào trong trăm tơ ngàn mối, hắn cần biết để se lại nhân duyên giúp Ông Tơ Bà Nguyệt.

Sam “đo” chị và cháu gái đầu tiên.

Mẹ con nàng hướng về phía xa, ai đó đang ở rất gần.

Khoảng cách chỉ là một ý niệm.

Tình thân cùng ân nghĩa hối thúc thăm người nhà.

Tình cảm ngang trái đáng thẹn ngăn cản hành vi bất đạo.

Đau khổ nhấn chìm ý niệm vô luân, cảm xúc muốn xô đổ đạo lý, lý trí chôn chặt bước chân dưới lòng tự trọng.

Liêm sỉ ngăn cấm các nàng sỉ nhục hai tiếng gia đình.

Nỗi sợ mất người quan tâm trỗi dậy trong âm thanh cơ thể đứt gãy, xương cốt vỡ vụn vang vọng kinh hoàng, các nàng giật thót nghe tim đập loạn trên điện tâm đồ.

Nạn nhân thở từng tiếng khó nhọc, nhịp tim yếu ớt là hiện thực thảm khốc với người vừa bừng tỉnh mê loạn.

Từ ánh mắt ngấn lệ đến trái tim đau nhói chỉ còn một màu trắng xóa chết chóc.

Chiếc bóng câm lặng.

Người hữu tình hóa đá.
Các nàng như tượng đá ngóng đợi ai đó trở về.
Tượng đá ngàn năm không khóc.

Con người yếu đuối rơi lệ.
Ông Tơ ngoài cửa sổ âm thầm bắt mạch tình cảm, nhịp đập trái tim lặng lẽ chờ tiếng gõ cửa.

Ai đó im lìm chẳng biết day dứt đang cào xé tâm trạng mẹ con nàng.

Người ta thà đau một lần còn hơn quay quắt một đời, các nàng thà thống khổ suốt đời với nỗi đau ấy.

Cái giá phải trả cho sống thật với cảm xúc là bị người nhà đoạt tuyệt tình nghĩa, người ngoài không tha thứ cho kẻ đáng thương hơn đáng trách.

Mắc lỗi lầm, con người đáng thương với người nhà, đáng trách với người đời.

Người nhà mình phạm tội, người đời mới thấy đáng thương hơn đáng trách.

Cái giá ấy biến ba kẻ tội lỗi thành người thừa trên thế gian này.

Mẹ và con vẫn đắm chìm vào “ký ức” khó quên nên xấu hổ với cô gái xa lạ, người ta chăm sóc người nhà, mẹ con nàng chỉ quan tâm “người thân”.

Các nàng tủi thẹn trông Hanna gọi giấc mơ về cho người thân yêu nhất.

Người cùng huyết thống chạnh lòng nghĩ về ba mươi năm xa cách, gia đình mới đoàn viên.


Dường như bà không hạnh phúc bằng ở bên Hanna.

Niềm vui còn theo bà vào giấc mơ hoàn mỹ.

Nụ cười trên môi người mẹ gieo nỗi buồn cho con cháu.

Nụ cười ấy ấp ủ mong ước bóng theo hình về nơi hạnh phúc nhất trong gia đình.

Mong ước đó mãi mãi chỉ là giấc mơ với “kẻ hữu tình”.
Ân - nghĩa - đau - khổ vì tình, mọi cung bậc cảm xúc đẩy tâm sự thầm kín lên vạch cao nhất của nhiệt kế.

Nhiệt độ nóng bỏng báo hiệu Ông Tơ bắt “mạch tình cảm” đúng hướng.

Thông tỏ “mạch người thân”, Sam lẳng lặng chuyển “máy đo” sang Hanna.

Nàng bộc lộ hết tình cảm với người mình yêu quý.

Kẻ cần thấu hiểu lại không thể cảm nhận.

Chẳng ai biết tâm tư nàng ngoài tên coi lén nghe trộm.

Gã trẻ tuổi không còn lạ với cảm tình mẹ dành cho Hanna.

Dù hai người thuộc thế hệ khác biệt nhau về mọi thứ.

Già thuộc hế hệ cũ.

Trẻ thuộc thế hệ mới.

Đám trẻ chưa nếm cay đắng ngọt bùi nên khó hiểu người già.

Người già trải hỷ - nộ - ái - ố lại từ chối đồng cảm lũ trẻ.

Thật lạ.

Có trẻ mới có già.

Tuổi trẻ vụng dại vấp ngã là ký ức về già.

Người già mang tâm lý coi thường hậu sinh:
“Tao ăn muối nhiều hơn tụi bay ăn cơm!”
Mà quên mình từng ăn cơm nhiều hơn ăn muối.

Hễ bị dạy đời, kẻ im lặng không thèm chấp người già, kẻ ngoài mặt bình thản, thâm tâm mỉa mai lời giáo huấn kinh điển; kẻ một câu dạ, hai câu vâng nhưng nào ai biết thực lòng hay giả dối.
Trẻ chưa hiểu già nên tạo hố ngăn cách hai thế hệ, già khó thông cảm trẻ, hố bị đào sâu.

Thanh Hằng gặp Hanna hai lần, tâm sự đôi lời, một già một trẻ trao gửi tâm ý, chăm sóc nhau như người thân.

Sam mỉm cười tình người lấp đầy hố sâu không đáy.

Người con vui với tấm lòng ấy.

Hắn hóa thân thành Ông Tơ lần nữa, kẻ muốn thắt lại tơ hồng bật nhiệt kế tình yêu đo chị dâu tương lai.

Đóa hoa thuần khiết gieo cái tình sâu lắng cho người mẹ.

Nay cái tình dịu dàng bùng cháy mãnh liệt thiêu rụi nhiệt kế bằng nước mắt đau khổ.

Sam âm thầm hướng về những hòn vọng phu trong mắt mình.

Tượng đá bất động không hề vô tri, bức mong manh dễ vỡ cúi đầu che giấu ánh mắt ưu tư ngấn lệ, đôi tay vò siết tà áo khôn ngăn nổi bờ vai rung động cảm xúc yếu đuối.

Bức băng sương chẳng còn lạnh lùng nữa, lệ nhòa khóe mi ngưng đọng nơi ánh mắt lạc thần, nàng ngây ngốc đến si dại ngưỡng vọng cô gái xa lạ đang khóc vì ai đó.

Cả đời này, nàng không thể trao tình cảm ấy cho người mình quan tâm.

Bức trầm mặc trơ trơ vô cảm, tận sâu trong đáy mắt mất hồn có một đóa hoa đang nở vì tình.
Hoa nở vì tình là đóa hoa đẹp nhất.
Các nàng là tượng đá, không phải hoa.

Tượng đá chỉ có thể tâm sự một mình mà thôi.


Âm thầm tìm đến rồi lặng lẽ bỏ đi.

Tượng đá lầm lũi trở về bóng tối - người bạn vô hình ấy luôn lắng nghe tâm tư tri kỷ trong màn đêm tĩnh lặng.
Sam trầm ngâm suy tư về dây tơ hồng siết ngạt Hoàng Kim.

Mỗi dây mỗi mối buộc xoắn vào tình cảm chồng chéo trong mê ái và đạo lý.

Ông anh mất hết không khí để thở nếu tượng không thể thành hoa.

Cơ mà vẫn may đóa hoa nở vì tình chẳng tỏa hương ngào ngạt.

Hy vọng hoa mãi mãi tinh khiết, đừng tỏa mùi nồng nặc như mọi loại hoa tầm thường.

Hắn căm ghét mùi hương lả lơi quyến rũ ông anh với mong muốn thành đóa hoa đẹp nhất thế giới.

Tượng thành hoa.

Hoa vẫn thuần khiết như thuở ban đầu.

“Ông Tơ” mới có thể se lại dây tơ hồng cho mối nhân duyên rối hơn tơ vò này.

Sam bắt gặp ông già nấp ló ngoài cửa, hắn bèn về nơi cha con lén lút rình mò.

Cha con đến phòng chờ và ngủ tới sáng sớm tinh mơ, hai người quay lại phòng đúng lúc Hanna mở cửa.

Nàng bình thản chào người quen.

Sam chẳng nhận ra đóa hoa ủ rũ úa tàn khóc không thành tiếng nữa.

Mọi dấu vết yếu đuối biến mất như chưa hề tồn tại.

Cha con Sam bất ngờ cung cách Hanna ứng xử, người Thái Dương quốc gặp nhau lần sau chỉ khẽ cúi người, nàng cúi đầu trang trọng như thể thân quen cha con hắn.

Người con gái ấy mỉm cười khẽ nói:
- Cháu đi mua đồ ăn cho bác gái!
Kỳ quái nối tiếp lạ lùng, Sam và cha ngỡ nụ cười ấm áp cùng lời nói nhẹ nhàng chỉ dành cho Thanh Hằng.

Ân cần dịu dàng chuyển sang cha con hắn.

Hôm qua ngại ngùng giữ kẽ, hôm nay thân thiết như người một nhà.

Cha và con trai nhất thời chưa quen thái độ khác xa một trời một vực.

Cha nhăn trán, con nheo mắt khó hiểu cô gái.

Nàng lách qua hai người để đến cantin.

Sam lẳng lặng bám đuôi.

Hắn muốn xem nàng đối xử người ngoài có gì khác biệt so với người nhà.

Hanna luôn lễ độ chừng mực.

Nàng không thân thiện cũng chẳng lạnh lùng thờ ơ ai.

Sam nép vào một góc chờ Hanna rời cantin, hắn nhướng mày nhíu mặt trở về cùng bao trăn trở.
Đóa hoa thuần khiết không còn xa lạ.

Nhưng vẫn là dấu hỏi bí ẩn với gia đình hắn.