Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1236: Thổ hào (2)




Cơ Vô Song tiện tay đã có thể luyện chế ra Phong Ma tương, mặc dù có hạn chế thời gian, thế nhưng tài liệu cũng rất là bình thường, căn bản không phải là đặc thù tài liệu để luyện chế ra Phong Ma tương a.

Cơ Vô Song tiện tay làm chuyện này, sau đó mới nói lời từ biệt với Long Ngạo Nguyệt. Hắn bay đi về phía Võ thánh đảo, Long Ngạo Nguyệt nhìn vào Phong Ma tương. Ở phía trên còn có một đoạn phù văn, ý tứ đại khái chính là chuyện đề cử nàng cho Tô Kính. Trong lòng nàng thầm nghĩ, có lẽ vẫn nên đi tới Tà Thần quốc độ một chuyến.

Ba mươi vạn dặm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ không có khả năng bay về được. Mà sau khi Phong Ma tương mất đi hiệu lực, nàng có thể dùng trang bị không gian để giấu diếm được Thông tấn bàn hay không cũng là một chuyện khó nói. Vạn nhất bị cường giả của Ngư Nhân đế quốc cảm ứng được, như vậy nàng sẽ thân tử đạo tiêu a.

Long Ngạo Nguyệt một đường vô sự, bay đến cảng mà Tô Kính khống chế, từ rất xa đã nhìn thấy ở trên biển có một chiếc chiến hạm cực lớn. Ở phía trên có một chiếc chiến xa bay lên, xông thẳng về phía nàng.

Long Ngạo Nguyệt vội vàng dừng lại, đứng lơ lửng ở không trung, tỏ ý mình sẽ không xông vào.

Trên chiến xa, một nữ tử vẻ mặt diễm lệ xuất hiện, nàng đứng chắp tay, nói:

- Người nào?

Nàng kia mở miệng, thanh âm lạnh lẽo như băng.

- Ta là người được Cơ Vô Song chân nhân đề cử, cầu kiến Tô minh chủ.

Long Ngạo Nguyệt lấy ra Phong Ma tương, lại biểu diễn phù văn ở phía trên.

Nàng kia ném ngọc phù tới, Long Ngạo Nguyệt tiếp nhận. Ngọc phù tới tay, lập tức phát ra quang mang màu xanh yếu ớt.

- Không sai, không có nói sai.

Nữ tử này gật đầu, chào hỏi Long Ngạo Nguyệt một tiếng, để cho nàng đi qua. Cảnh giới của nữ tử này tương đương với Long Ngạo Nguyệt, thế nhưng Long Ngạo Nguyệt lại cảm thấy có áp lực cực lớn.

- Sư huynh ở Phạm Quốc, chuẩn bị thần chiến, ngươi phải tự mình đi qua đó.

Nữ tử này chính là Lâm Tạ Hồng, bây giờ nàng đang ở trên biển luyện binh, Tô Kính sẽ lấy ra một phần tư nguyên để chế tạo ra đạo binh địa ngục loại hình thủy chiến. Mặc dù nhiệm vụ của nàng khá là nặng, thế nhưng cũng chỉ là chịu trách nhiệm giám thị, khống chế chất lượng huấn luyện mà thôi. Cho nên thực ra cũng không cần phải biết quá nhiều chuyện.

Bất quá việc này quan hệ trọng đại, nàng cũng không thể rời khỏi nơi này. Lúc này nhìn thấy có người xâm nhập vào trong lãnh hải, vốn tưởng rằng có thể chiến đấu một phen, không nghĩ tới lại là người tới cầu kiến Tô Kính.

Nhìn Long Ngạo Nguyệt vội vàng bay đi, nhìn bóng lưng của nàng, Lâm Tạ Hồng buồn bực thầm nghĩ: Sớm biết như vậy, còn không bằng tu luyện thêm một đoạn thời gian ở trong Dị giới. Sau khi trở về, suốt ngày phải làm những chuyện tình vụn vặt này, nàng còn chưa từng chính thức ra trận chiến đấu a.

Ánh mắt của nàng rơi vào trên bóng lưng của Long Ngạo Nguyệt, Long Ngạo Nguyệt lập tức có cảm giác mình bị một yêu ma cường đại theo dõi, trong lòng tức thì cảm thấy phát rét, vội vàng tăng tốc. Đạo y và không khí gần như ma sát phát ra tiếng rít chói tai.

- Ha hả, tiểu gia hỏa.

Lâm Tạ Hồng thấy trong lòng Long Ngạo Nguyệt sinh ra lòng sợ hãi, nàng không nhịn được phải nói một câu. Nàng cũng không nghĩ tới một việc, nếu như dựa theo tuổi tác chân thật mà nói, có lẽ Long Ngạo Nguyệt này còn lớn tuổi hơn nàng gấp mấy lần a.

Động tác này của Long Ngạo Nguyệt dập tắt đạo tâm đang xao động của Lâm Tạ Hồng. Nàng xoay người trở về Kim Ngọc Phù Đồ, tiếp tục làm chuyện của nàng. Ở trong Kim Ngọc Phù Đồ, thân binh cận vệ của nàng cũng rất là khẩn trương. Bởi vì thân phận của Lâm Tạ Hồng không cần phải tự thân mạo hiểm. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm a.

Long Ngạo Nguyệt liên tiếp bị đả kích, tâm cảnh nhanh chóng thay đổi. Nàng cũng không nghĩ tới chuyện công bằng đàm phán với Tô Kính nữa. Vị minh chủ này, ngay cả thủ hạ cũng đã cường hãn như thế. Ở trong hải cảng, chiến hạm cũng đã có trên trăm cỗ, trong thành ngoài thành, số lượng binh sĩ trú đóng cũng đã có trên trăm vạn. Quả nhiên nam nhân gọi là Cơ Vô Song kia không có nói láo với nàng.

Khai chiến với Tà Thần đương nhiên phải toàn lực ứng phó, từ điểm này mà đoán ra, có lẽ nơi này là hậu phương a. Chỉ là không ngờ hậu phương lại có nhiều quân đội trú đóng như vậy. Người này, binh lính ngàn vạn, nhất định không phải là nói đùa a.

Dĩ nhiên không phải Tô Kính có binh ngàn vạn, chỉ bất quá, nếu như hắn muốn cố số lượng như vậy mà nói, hắn có thể chiêu mộ được đủ nhân thủ từ Xuân quốc. Khi đó sẽ thật sự có hơn ngàn vạn binh lính. Chỉ là làm sao có thể bố trí cũng là một vấn đề. Bởi vì chuyện này đối với hậu cần mà nói, áp lực cũng rất khổng lồ. Mà Tô Kính cũng không có nhiều tiền như vậy, trang bị cho tất cả mọi người thành quân tinh nhuệ a.

Long Ngạo Nguyệt một đường bay tới Thú Nhân cao nguyên, sau đó lại chuyển hướng bay tới Phạm thành. Lúc này Tô Kính căn bản không có ở Phạm thành. Thủ lĩnh trú đóng ở Phạm thành lại là Quốc vương của Phạm Quốc.

Quốc vương bệ hạ, người nhà hắn đã di dân rời khỏi Địa Ngục tam đảo, tế nhưng chính hắn lại không đi được. Hắn giống như Lưu Bạch vậy, hắn muốn dẫn theo thủ hạ tinh nhuệ, theo chân Tô Kính, cùng nhau chiến đấu.

Long Ngạo Nguyệt tới chậm, nàng lại xoay người chạy tới Sa đọa chi thành. Lúc này, Tô Kính đang phân công binh lực, chuẩn bị tấn công Hắc Mạn đế quốc.

Số lượng cường giả của Hắc Mạn đế quốc tương đối nhiều, hơn nữa sau khi phát động thần chiến lực lượng Thần Thuật sư đã có chỗ tăng lên, cho nên cũng tương đối khó đối phó.

Khác với Phạm Quốc, địa thế của Hắc Mạn đế quốc cũng không có bằng phẳng như vậy. Binh lực của Tô Kính chỉ có thể chia ra làm hai đường, hành quân tới thẳng Hoàng Thành. Hắn không có ở vị trí tiền phong, mà quân tiền phong lại giao cho Tố Nhân Long thống lĩnh hai mươi vạn đại quân. Bản thân Tô Kính thì tự mình mang theo bốn mươi vạn người, cùng với Vô Ưu công chúa theo sát ở phía sau.

Một đường khác chính là do Tô Mộ dẫn đầu, lại mang theo Mộ Ngân Mâu phụ trợ. Đường Hà thì ở phía sau chịu trách nhiệm làm công tác hậu cần.

Long Ngạo Nguyệt thấy đám người Đường Hà, Đường Hà trấn giữ phía sau đưa cho nàng một đạo thủ lệnh, để cho nàng đi về phía trước tìm Tô Kính. Lúc này Long Ngạo Nguyệt đã không có bất kỳ ngạo khí nào nữa rồi.

Sa đọa chi thành không ngờ cũng là cường binh tụ tập. Tô Kính cũng không cần dẫn theo quá nhiều người tới đây. Khi cần, hắn có thể bổ sung từ phía sau tới đây.