Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1257: Gông xiềng thống khổ (2)




Thể tích của đầu quái vật này quá lớn, lớn đến mức bất kỳ một lối đi nào cũng không thể chứa được nó. Nó chỉ có thể ra sức liều mạng giãy dụa, ra sức thoát khỏi mặt đất mà thôi.

Chỉ cần thứ này đi ra, như vậy bất kỳ một chi bộ đội nào của hắn cũng đều không có biện pháp nào để đối phó với nó. Về phần các cường giả?

Tất cả cường giả bên hắn tụ lại một chỗ, có lẽ cũng có thể tạm thời ngạnh kháng được thứ đồ chơi này. Thế nhưng càng lâu dài thì uy lực của thứ này sẽ thể hiện ra. Tưởng tượng một chút mà xem, một đám muỗi công kích một đầu cự thú Viễn Cổ, như vậy kết quả chiến đấu có thể thế nào đây cơ chứ?

Phải tạm lánh phong mang, một khi thứ đồ chơi này đi ra ngoài, khi đó sẽ rất là kinh khủng.

Nhận được mệnh lệnh của Tô Kính, mỗi một Kỳ Chính không có một chút chần chờ nào. Tất cả đều trực tiếp mang theo đội ngũ của mình rút lui ra ngoài thành. Xe binh áp trận ở phía sau, lại có một lượng lớn tọa kỵ tràn vào. Cũng may quân đội của Tô Kính, trên căn bản đều ở gần tường thành. Cho nên nếu muốn rút lui cũng tương đối dễ dàng.

Chỉ không tới nửa giờ thì quân đội của Tô Kính đã rút ra khỏi Thải thạch thành. Quái vật từ trong sương mù lao ra cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm. Những quái vật này muốn truy kích, thế nhưng đáng tiếc dường như trí tuệ không cao. Bị vô số phù văn và bẫy rập làm chậm trễ. Sau khi quân đội của Tô Kính rút lui đi ra ngoài cũng đã lập tức phong tỏa cửa thành, triệt tiêu những cái sườn núi mà mình tạo ra để công kích từ trước.

Hơn một trăm đầu quái vật này bồi hồi ở dưới tường thành, thế nhưng cũng không có vượt qua tường thành để truy kích.

Tô Kính dùng một chiêu làm cho Đại thần quan bị thương rất nặng. Đây vẫn là điểm mấu chốt, nếu như Đại thần quan còn có năng lực phản kích mà nói. Như vậy lúc này đối phương hoàn toàn có thể thao túng những quái vật này lao ra khỏi thành truy kích.

Trừ phi toàn bộ quân đội của Tô Kính bay đi, nếu như chỉ dựa vào đôi chân thì cơ bản sẽ không thoát khỏi được đám quái vật này.

Những quái vật này là do hàng trăm hàng ngàn, hàng vạn người của Hắc Mạn đế quốc tạo thành, bọn họ đã đem linh hồn của mình kính dâng lên cho Võ Thần. Chỉ cầu đánh một trận, cầu thắng một trận.

Quang mang của Võ Thần xâu chuỗi bọn họ lại, biến thành binh khí chiến tranh khổng lồ.

Tô Kính chạy trốn, cũng không dùng Ngũ Hành đại pháo để công kích. Bởi vì An đã cảnh cáo hắn, những đầu quái vật này, công kích mô hình nhỏ một chút thì không có gì. Những đầu quái vật cỡ lớn kia, ở dưới nền đất do hơn mười vạn người tổ hợp mà thành. Một khi số năng lượng thu nạp được quá cường đại, như vậy sẽ xảy ra chuyện lột xác.

Loại lột xác này là một Thần Thuật của Võ Thần, tên là thần giải.

Nếu như đầu quái vật khổng lồ kia không có bị bắn chết mà nói. Như vậy lực lượng của Ngũ Hành đại pháo cũng sẽ trở thành lực lượng của quái vật. Khi đó đầu quái vật kia không biết sẽ tăng lên bao nhiêu đẳng cấp, hơn nữa thân thể còn sẽ thu nhỏ lại, thậm chí còn có thể thu nhỏ lại kích cỡ như là người bình thường vậy.

Ở trong cơ thể có mật độ cao như vậy sẽ có hơn mười vạn linh hồn hoàn chỉnh. Dưới thống khổ đàn áp, tất cả sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc không có một chút tình cảm nào.

Lực của Thần giải không bị quy tắc trong thế giới này hạn chế. Nếu như thứ này hoàn thành thần giải mà nói, chỉ có một biện pháp duy nhất để đối phó, đó là mời Hoàng Đế tới đây tự mình xuất thủ, hoặc là đợi đến lúc lực lượng của quái vật tiêu tán.

Như vậy cũng phải đợi tới mười năm tám năm. Mà khu vực mà quái vật ở, tất cả đều sẽ trở thành mục tiêu của quái vật. Ảnh hưởng chuyện này đối với cục diện chiến đấu mà nói, quá lớn.

Chỉ là chuyện đáng sợ nhất cũng không phải là chuyện này. Mà là loại quái vật này, vạn nhất nó bị Đại thần quan càng thêm cường đại của Vũ Thần Điện thu phục. Như vậy Vũ Thần Điện sẽ điên cuồng khuếch trương, lực lượng sẽ rất là cường đại.

Đến khi đó, Đông Tần sẽ phải triệu tập một lượng lớn binh lực để tiễu trừ, dùng mạng người tới để san bằng.

Mà lúc này thiếu sót của Ngũ Hành đại pháo cũng đã thể hiện ra. Rất nhiều trận pháp Thần Thuật rất cần điên cuồng hấp thu năng lượng thì mới có thể hoàn thành được. Mà nếu như lúc này sử dụng Ngũ Hành đại pháo thì lại càng giống như là đổ thêm dầu vào lửa.

Dĩ nhiên, tình huống như thế rất là hiếm thấy, chỉ bất quá quả thực cũng đã chứng minh một việc, Ngũ Hành đại pháo không thể được coi là thủ đoạn cuối cùng. Thứ này ở trong thế giới này còn không có tác dụng bằng vũ khí hạt nhân ở trên địa cầu. Dù sao phạm vi sát thương có hạn, lực sát thương cũng không có khủng bố như vậy. Chỉ là vận dụng vào trong quân sự mới có chút tác dụng mà thôi.

Ví dụ như trong chiến đấu giữa các luyện khí sĩ mà nói, nếu như ngươi có thể quản chế các luyện khí sĩ đứng tại chỗ để cho đại pháo của ngươi công kích, như vậy cũng không cần phải tiêu hao nhiều ngọc thạch như vậy. Bởi vì khi đó cũng sẽ có rất nhiều biện pháp khác nhau.

Quân đội của Tô Kính tấn công nhanh, chạy nhanh. Khi quân đội vừa mới rời khỏi thành thị chưa được mấy phút đồng hồ thì mặt đất ở phía dưới Thần Điện đã mở ra, một đám quái vật cao tới hơn hai trăm trượng, từ dưới đất lao ra bên ngoài. Một lần nhảy cũng là hơn mười dặm, xông vào bên trong Cửu thiên cương phong.

Ngay sau đó đã có một đạo sấm sét đánh xuống, đánh cho quái vật kia rơi trở về mặt đất. Tô Kính nhìn thấy chuyện này ở trong mắt, trong lòng cảm thấy vui mừng. Bởi vì lực lượng của sấm sét, đầu quái vật này không có cách nào hấp thu được a.

Bất quá cũng có chuyện hỏng bét, đó chính là một đạo thiên lôi này đối với đầu quái vật khổng lồ này mà nói, chẳng khác gì gãi ngứa cho nó cả. Từ độ cao hơn mười dặm rơi xuống, rõ ràng là thứ không biết bay. Thế nhưng cũng không có bị bao nhiêu thương tổn.

- Nhanh chóng rút lui!

Tô Kính vẫn cảm giác có nguy hiểm, cho nên mới lại hạ một đạo chỉ lệnh cao nhất, hơn nữa lại còn không tiếc trả một cái giá lớn để lui lại.

Tất cả đơn vị phi hành, sưu một tiếng đã biến mất không thấy tăm hơi. Mà bộ binh đã lên ngựa, rối rít thúc dục mộc phù, gia trì lên trên người Thần Hành Thuật. Tất cả đều không thèm quản tới nguyên do, đều đưa lưng về phía thành thị, bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.

Lời nói của Tô Kính luôn có đạo lý.