Hồng Liên Bảo Giám

Chương 166: Quận Vương phủ (Hạ) (2)




Tô Kính muốn cái gì thì phải bắt chước Tiêu Dao Hầu một đao một thương giết ra, hoặc ở trong nhà lo sinh nhi tử, sẽ có ngày Tiêu Dao Hầu truyền tước vị cho nhi tử của hắn. Đến ngày đó phụ thân từng làm Tiêu Dao Hầu, nhi tử của hắn làm Tiêu Dao Hầu, nhưng chẳng liên quan gì Tô Kính.

Tô Kính không ham thích công danh, tuy rằng hắn đã dần thích thế giới này, hắn càng thích sáng tạo, phát minh, truyền bá văn minh, thành tiên.

Sáng tạo và phát minh nghe có vẻ ích kỷ cho riêng minh, nhưng ở thế giới này làm nhà khoa học là việc rất cao quý. Mỗi luyện khí sĩ từ bản chất đều là nhà khoa học, phải thông hiểu tri thức phù văn cơ bản, những tri thức này đa số là người xưa tích lũy. Đến hôm nay ít có luyện khí sĩ phát minh ra phù văn mới.

Tô Mộ thấy Tô Kính thẫn thờ thì hắng giọng:

- Tam ca, có người đến đón chúng ta.

- Ừm, biết.

Tô Kính nhìn đăm đăm những yêu quái xinh đẹp, thầm nghĩ làm sao khai phá khoa học kỹ thuật. Tốt nhất là làm phương hướng hạng mục rồi để thuộc hạ nghiên cứu phù văn khác nhau, hắn phụ trách tu luyện thành tiên, tiếp đó nghĩ cách phong thần thuộc hạ, cùng nhau trường sinh. Thế thì thuộc hạ một số phụ trách chiến đấu, một số phụ trách khoa học kỹ thuật, phần sinh sản thì tạm dựa vào Đông Tần đế quốc. Ha, thế này rất giống với cuộc sống trên Trái Đất.

Tô Kính cười khờ nhìn đám yêu tinh, nữ quan nghênh tiếp hắn hơi bực mình. Nàng là nữ quan rất quan trọng của Võ Uy Quận Vương, biết chút chuyện hoàng gia, lần này thế tử Tiêu Dao Hầu đến đây vì gặp Vô Ưu công chúa.

Loại người này cũng xứng đôi Vô Ưu công chúa?

Người dưới tay Võ Uy Quận Vương có gì đều lộ rõ trên mặt, không quan tâm đối phương có chịu được không. Nói dễ nghe là sáng sủa, nói khó nghe là cảm giác như Tô Kính hiện giờ.

Chuyện gì đây? Người của Võ Uy Quận Vương ai nấy đều ngạo vậy?

Tô Kính suy nghĩ chuyện của mình rồi cười khờ, khi tỉnh táo lại thấy nữ quan biểu tình xem thường. Tô Kính nghiêng đầu nhìn Tô Mộ, nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết có chuyện gì.

Suy nghĩ của Tô Mộ rất bình thường, Tô Kính và nàng ngâm chung ao nhiều ngày không thấy hắn nổi máu dê, tam ca sẽ không sinh dục niệm với mấy hoa cỏ này. Ở trong mắt Tô Mộ thì người nhan sắc kém hơn mình sẽ không khiến Tô Kính có cảm giác gì.

Yêu quái cỏ cây thành tinh đẹp thật nhưng chúng nó đều là dùng thuật đạo điểm hóa, không thật sự tu thành hình người. Nổi máu dê rồi làm sao? Đâm vào hốc cây à?

Tô Kính không hiểu tại sao, dù hiểu hắn cũng lười giải thích với nữ quan. Tô Kính chỉ hờ hững nói một câu dẫn đường đi, sau đó chìm trong các ý tưởng lan man, hết cách, đây là bệnh nghề nghiệp.

Kiếp trước Tô Kính không hứng thú các hoạt động xã giao, đi tham gia tiệc rượu trong đầu hắn chỉ toàn là bản vẽ, công thức.

Hai năm điên cuồng vì phản trọng lực hạm pháo là khoảng thời gian vui sướng nhất trong cuộc sống của Tô Kính.

Tô Mộ không biết nên nói cái gì:

- Tam ca...

Đúng là tam ca không ham nhan sắc yêu tinh, hắn suy nghĩ chuyện gì đó nên thẫn thờ. Nhưng nơi này là Quận Vương phủ, nữ quan rất có thể là tình nhân của Quận Vương, là luyện khí sĩ sắp Trúc Cơ, bệ hạ tự mình sắc phong, ít nhất có tước vị tứ phẩm.

Tô Kính không biết hành vi của hắn hoàn toàn là xem người ta như nhân viên phục vụ tiếp đãi trước cửa nhà hàng.

- Hả?

Tô Kính lấy lại tinh thần, thấy nữ quan đi đằng trước bước chân dồn dập, nghe tần suất thí thở thì rõ ràng đang tức giận.

A, có lẽ là trách hắn thất lễ. Thật là lễ tiết nhàm chán, thôi kệ đi, ai kêu thân phận của hắn bây giờ là quý tộc.

Tô Kính nâng cao tinh thần bước nhanh đuổi theo, lần này hắn không nhìn lung tung chỉ ngó sau gáy nữ quan.

Người nữ quan lạnh lẽo, nàng cảm giác như trở về thời đại ấu thơ không tu luyện, ở trong rừng sâu bị con xà yêu theo dõi, cổ thấy nhói.

Tô Kính không phải xà yêu, long xà chân khí bị phong tỏa trong khí hải đan điền khó điều động. Muốn sử dụng như lúc trước phải tiếp tục phân tích các loại phù văn trong trứng phong ấn mới được.

Nhưng mắt trái của Tô Kính là một tia long xà chân khí nguyên thủy biến ra, khi hắn không che giấu loại lực lượng này, trong mắt hắn sắc bén như kiếm tu, đủ làm luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ sợ teo tim. Mắt phải của Tô Kính là Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi biến ra, có uy hiếp to lớn vô cùng đối với linh hồn.

Nữ quan này không am hiểu chiến đấu nhưng rất mẫn cảm với nguy hiểm, Tô Kính phát ra hơi thở khiến nàng sợ thế tử, lòng xem thường bất giác biến mất.

Nhi tử của Tiêu Dao Hầu không đơn giản, nàng không cần đối nghịch với hắn, nếu đắc tội Tiêu Dao Hầu thì Quận Vương đại nhân cũng không vui. Nữ quan cố gắng tự bào chữa, tư thái đi đường cung kính hơn. Tô Kính đi sau lưng nhìn, nữ quan có chút giống nhân viên phục vụ nhà hàng.

Tô Mộ và Tô Kính lần đầu tiên đến Quận Vương phủ, Võ Uy Quận Vương bình thường không làm quen với quan viên trong triều, chỉ qua lại với vài hoàng tộc. Phủ đệ Võ Uy Quận Vương xây dựng nhỏ hơn Tiêu Dao Hầu phủ nhiều, nhưng cũng có nhiều lầu cao tầng tầng lớp lớp, đưa mắt nhìn khắp nơi là gạch vàng ngói xanh.

Lần đầu tiên Tô Kính biết kiến trúc cổ có thể xây như vậy, dù là lầu cao hơn mười tầng cũng phối hợp rất tốt với hoàn cảnh xung quanh, nhìn không thấy có gì kỳ.

Tô Mộ nói:

- Tam ca, nghe nói khi xây Quận Vương phủ trước tiên chọn một khối đất, bài bố cảnh quan xong mới xây phòng.

Tô Kính gật gù, cách làm này dưỡng mắt hơn là xây phòng trước rồi sắp đặt cảnh giả.

Có nhiều chỗ trong Tiêu Dao Hầu phủ đều là đất trống, gieo trồng mảng lớn thực vật, các viện lạc ngăn cách. Phủ đệ Võ Uy Quận Vương thì kiến trúc nối liền một mảnh hòa hợp cùng môi trường. Trông phủ đệ Võ Uy Quận Vương càng hùng vĩ hơn, kiến trúc hình thành trận pháp tầng tầng lớp lớp hòa cùng đại trận toàn Ngọc Kinh thành.

Nếu phủ đệ Võ Uy Quận Vương bị rắc rối gì có thể nhờ lực lượng đại trận Ngọc

Kinh thành, dù mấy chục cường giả Kim Đan cùng lúc công kích cũng không thể phá hủy trận pháp mà phải lo chạy trốn trước.

Đi quanh hai dãy kiến trúc đến một con đường rộng rãi, có chiếc xe ngựa to gấp đôi xe ngựa bình thường đậu sẵn. Huynh muội Tô Kính lên xe, được đưa đến sau ngọn núi giả cao lớn.

Núi giả cao hơn sáu mươi trượng, tức là cỡ một trăm năm mươi thước. Đằng sau núi có mấy chục tòa lầu xây vòng quanh núi giả, chính giữa có khoảnh đất trống lớn. Phía trước dãy kiến trúc là một mặt nước rộng rãi.