Hồng Liên Bảo Giám

Chương 182: Nhân Tiên (2)




Tiêu Dao Hầu cười, lúc còn trẻ gã từng nghĩ vậy, nhưng con người từ khi sinh ra đã định trước cách cục, muốn thay đổi cách cục thì mỗi một biến đổi nhỏ đều là hành động nghịch thiên.

Người thích hợp tu luyện thì kiếp số nhẹ, người không thích hợp tu luyện lần đầu tiên gặp kiếp số rất có thể sẽ chết.

- Sau lễ thành niên ngươi và Tô Mộ cùng đi Dực châu một chuyến, ta xếp người bảo vệ ngươi. Điều ngươi muốn làm ta sẽ giúp đỡ, nhưng không thể sử dụng đồ của gia tộc, ta có cất chứa riêng một ít, ngươi có thể đi xem.

Lần này Tô Kính cúi đầu xem như cảm ơn Tiêu Dao Hầu.

- Đi kêu Tô Linh đến, Hoàng Sơn, ngươi đi với Tô Linh đưa gian tế Tà Thần phái tới đến hoàng cung, sẽ có người tiếp ứng các ngươi. Ngươi đi chỉ vì phòng ngừa bất trắc.

Lâm Hoành Sơn lên tiếng:

- Rõ!

Lâm Hoành Sơn thầm lấy làm lạ tại sao Tiêu Dao Hầu không giữ Sở Dật Phi lại tự thẩm vấn, không lẽ lực lượng Nhân Tiên đã có thể nhìn thấu bí mật trong linh hồn Sở Dật Phi sao?

- Tô Kính, chuyện lễ thành niên hơi rắc rối. Bệ hạ phái người cầu hôn, việc của ngươi và Vô Ưu công chúa đã định. Bên Khương thị đang sắp xếp điển lễ đính hôn, nên lễ thành niên của ngươi sẽ có hoàng tộc đến, người các gia tộc lớn cũng sẽ có mặt. Đây là lần đầu tiên chín gia tộc lớn liên nhân với hoàng tộc.

- Cái này có gì rắc rối?

- Sẽ có người khiêu chiến với ngươi.

- Rảnh thật.

- Không rảnh, đây là vì để thanh danh của ngươi truyền bá ra, chờ khi ngươi và Tô Mộ đi trưng binh đưa ra điều kiện thấp chút thì sẽ có người đồng ý theo ngươi.

- Người tám gia tộc đều đến khiêu chiến với nhi sao?

- Là chín gia tộc, Tô gia cũng sẽ đưa người ra.

- Lý gia Định châu có khi nào phái người đặc biệt mạnh làm nhi mất mặt không?

- Rất có thể, hoàng đế cũng không có cách ngăn cản.

- Nhi chỉ còn hơn hai tháng?

- Cho nên từ hôm nay trở đi ngươi hãy theo ta, ta sẽ truyền dạy chiến pháp liên quan Thanh Minh Chân Giải, giúp ngươi luyện chế chút đồ. Ngươi có thể vào xem khố phòng của ta.

Tô Kính không vui mừng chút nào ngược lại thầm thắc mắc, có nhiều lời hắn không thể hỏi. Tô Kính có nhiều bí mật, làm sao hắn có ý nghĩ dòm ngó suy nghĩ thật của Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu chợt hỏi:

- Tô Kính, ta nghe nói ngươi đang thiết kế bản vẽ chiến hạm bay mới?

- Chỉ phác thảo chút ít.

- Vậy ngươi nhìn kỹ trên thuyền này đi, ta đến chỗ mẫu thân của ngươi, thế nào cũng phải nói rõ việc Sở Dật Phi. Ngươi xem đủ rồi thì để binh sĩ ở đây đưa xuống dưới.

Tiêu Dao Hầu sắp xếp xong mang theo nhóm Lâm Hoành Sơn rời khỏi chiến hạm bay.

Tô Kính được đến cơ hội này đương nhiên sẽ không bỏ qua. Tiêu Dao Hầu vừa đi thì có một đội binh sĩ đến, người dẫn đầu có đẳng cấp thiên tướng, gã chắp tay với Tô Kính rồi làm động tác mời, không nói chuyện. Tô Kính đi theo đến một góc đại sảnh, thấy có cửa dưới chân.

Xuống tầng hai, nơi này phòng rậm rạp như tổ ong. Phòng lớn là nhà kho, không biết chứa trang bị vũ khí gì. Tô Kính xuống tầng ba được dẫn đến căn phòng hình bát giác, giữa phòng có một bình đài kim loại màu thanh đồng, vòng tròn với đường kính sáu trượng.

Mười mấy luyện khí sĩ ngồi chính giữa.

Thiên tướng nói xong ra khỏi phòng:

- Thế tử, bình đài này là thứ quan trọng khống chế đầu não, thế tử cứ thoải mái nghiên cứu, khi nào muốn đi thì kêu ta một tiếng là được.

Mười mấy luyện khí sĩ ở trong phòng không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ là người canh giữ ở đây, khi không có chiến tranh cần khởi động chiến hạm thì bọn họ không cần làm gì hết.

Lực lượng chậm rãi chuyển lên đôi mắt, Tô Kính quan sát bình đài điều khiển. Bình đài làm bằng tài liệu gỗ lớn, hoa văn màu vàng xanh mờ nhạt, không nhìn ra dấu vết nhân công điêu khắc, như được mọc tự nhiên. Trong mắt Tô Kính thì bên dưới lớp ngoài bình đài là phù văn cấm chế sắp hàng có thứ tự, có bình thường, có đẳng cấp địa sát, có đẳng cấp thiên cương.

Tô Kính lặng lẽ dùng Lục Đạo Thần Giám sao chép hết mấy thứ này, mặc kệ có xem hiểu không.

Tiêu Dao Hầu dùng việc công vào chuyện riêng, nhưng người khác không phàn nàn gì được. Nhi tử của gã muốn tham gia chiến hạm bay, luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ nho nhỏ lẽ ra không xem hiểu được.

Tô Kính còn chưa đến Trúc Cơ chỉ là chim non trong mắt người khác, cho hắn ở trên chiến hạm hai, ba năm cũng không nhìn ra bí mật gì.

Tô Kính biết cơ hội khó được, đế quốc vốn chỉ có tám chiếc chiến hạm bay vì đế quốc chỉ có tám khối tiên ngọc để khởi động chiến hạm bay. Ngọc thạch bình thường không thể giữ cho chiến hạm vận chuyển thời gian dài, càng không thể tự động phục hồi năng lượng bị hao tổn.

Chiến hạm thứ chín ngoài lề này không dùng tiên thạch điều khiển nhưng vẫn lơ lửng trên trời thời gian dài, hiển nhiên trong Đạo Binh Ti đế quốc có người nghiên cứu có bước đột phá, phát minh ra phù lục mới.

Đây mới là tri thức quý giá nhất, Tô Kính từng học Hoàng Đình Kinh đủ để phân tích những phù lục mới tổ hợp thế nào. Tô Kính muốn tự chế tạo hạm bay không cần sức chiến đấu mạnh mẽ, miễn mau là tốt rồi.

Trong khí hải đan điền, long xà chân khí bị vỏ trứng kỳ lạ bao bọc không thể sử dụng trực tiếp như trước, chỉ có thể qua vỏ trứng phát ra một chút để khống chế thanh minh chân khí, âm phù chân khí.

Ban đầu Tô Kính nghĩ hiện tượng này nửa tốt nửa xấu, bây giờ mới hiểu chuyện này lợi nhiều hơn hại. Vì sau khi long xà chân khí bị hạn chế Tô Kính mơ hồ cảm nhận được chút ý cảnh khi cổ xà thôn thiên bàn cứ trong Long Xà Đồ Lục.

Khi không công kích cổ xà thôn thiên như ngủ say, lực lượng toàn thân ẩn giấu không thể nắm bắt.

Long xà chân khí của Tô Kính bị khống chế tình cờ hợp đạo, dù hắn muốn cưỡng ép vận dụng long xà chân khí cũng không làm được. Nên Tô Kính chỉ đành tu hành theo cách này, không vì lý do bên ngoài mà đi lên lối rẽ.

Đây chính là khí vận đã bắt đầu đến với người xuyên việt Tô Kính, sẽ không hở chút sinh ra kiếp số.

Tô Kính vòng quanh bình đài hơn mười vòng, hắn đi rất chậm, rốt cuộc sao chép hết phù lục dưới bình đài vào Lục Đạo Thần Giám. Luyện khí sĩ ngồi giữa bình đài tuy thấy lạ nhưng đều phớt lờ Tô Kính.

Tô Kính vui vẻ nhìn lâu chút, tin tưởng không để sót gì nữa hắn kêu người đến dẫn đường xuống tầng bốn. Bên dưới có các căn phòng lớn, mỗi phòng là không gian riêng, tuy không mở rộng ra nhưng từng không gian đều hoàn toàn tách lìa, dù một cái bị hủy diệt cũng không lan đến cái khác.