Hồng Liên Bảo Giám

Chương 201: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (2)




Đạo sĩ nhỏ nhìn thoáng qua Tô Kính, lúc này mới đáp lời:

- Thế tử, tiểu đạo tên La Nghịch, qua ba, năm tháng nữa sẽ Trúc Cơ. Sư phụ nói tiểu đạo phải đánh hết sức nếu không sẽ có hại cho việc tu hành. Ta am hiểu ngũ sắc thần quang chú, có thể khống chế một Khổng Tước Linh, trên người mặc đạo y là nguyên bộ pháp khí, đai lưng ngọc quấn eo là đạo khí khiếm khuyết, mũ trên đầu ta có thể định thần hồn, ta...

Tô Kính chắp tay, nói:

- Đa tạ, mời.

La Nghịch mà nói nữa không biết hai người trò chuyện tới bao giờ. Xem bộ dáng La Nghịch nếu Tô Kính không chặn họng chắc gã sẽ kể từ nhỏ tu hành thế nào.

La Nghịch bị Tô Kính ngắt lời nhưng không bực, hắn đã mơ hồ dưỡng thành khí độ, Tiêu Dao Hầu ảnh hưởng hắn rất lớn. Mỗi lần Tô Kính gặp Tiêu Dao Hầu thì gã đều không thế nào áp chế khí thế trên người, làm hắn vô cùng khó chịu.

La Nghịch không chịu đánh trước, ra vẻ người thành thật:

- Mời thế tử trước, ta từ bên ngoài đến là khách.

Tô Kính cười nói:

- Vậy ta không khách sáo.

Dứt lời Tô Kính đấm vào mũi La Nghịch, cú đấm tung ra làm người trong lầu xung quanh im phăng phắc. Chỉ một đấm đã lộ rõ cảnh giới võ đạo của Tô Kính.

Một cú đấm không có gì đặc biệt, mỗi người đều cảm giác như đánh vào mũi mình, ngay cả Luyện khí sĩ Kim Đan kỳ đều có ảo giác trong tích tắc. Nếu cú đấm đánh vào cảnh giới dưới Tiên Thiên thì đối thủ sẽ bị nổ nát đầu, căn bản không cách nào tránh né.

Luyện khí sĩ đều tu luyện thể thuật tức là võ đạo, nhưng làm gì có luyện khí sĩ nào đánh nhau thật sự dùng võ đạo giải quyết? Võ đạo của luyện khí sĩ chỉ áp dụng với người bình thường, tiết kiệm chân khí cho mình.

Cú đấm của Tô Kính đã đột phá giới hạn giữa luyện khí sĩ và võ giả. Đạo sĩ nhỏ La Nghịch ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, há mồm phun ra một mảnh ngũ sắc thần quang che trước nắm đấm của Tô Kính.

Ngũ sắc thần quang, chuyên môn làm rối loạn hơi thở người, đánh bị thương người trong vô hình. Người bình thường nào dám dùng tay đỡ, nắm tay Tô Kính bỗng xòe ra, toàn bộ tay phải hóa thành đầu rắn mổ đằng trước, ngũ sắc thần quang chưa hoàn toàn giãn ra đã bị ngón tay của hắn đâm rách.

Đây thuần túy là mâu thuẫn, Tô Kính dung hòa thức Xà Vẫn vào trong nhẹ nhàng phá ngũ sắc thần quang của La Nghịch. Nếu đối phương là Trúc Cơ kỳ thì Tô Kính không dám làm vậy, La Nghịch chỉ là Tiên Thiên kỳ, trong người hắn cũng ẩn chứa đạo ngũ sắc thần quang nên không sợ.

La Nghịch lại lần nữa biến sắc mặt, thân thể đã hóa thành một mảnh lông chim theo Tô Kính điểm một cái bay ra sau. La Nghịch xòe năm ngón tay bắn ra kiếm khí nhỏ xíu bày lưới kiếm trước mặt.

Nếu Tô Kính dừng lại sẽ là lúc La Nghịch phản kích, nếu hắn không ngừng thì Khổng Tước Linh sẽ cho hắn biết mùi.

Bùm!

Mặt băng giữa La Nghịch và Tô Kính có sáu thủy lôi nổ vang, Khổng Tước Linh hình thành lưới kiếm bị hỗn loạn. Tô Kính đã bài bố thủy lôi dưới đất trước, dùng yếu phá mạnh.

Trong lôi quang Tô Kính đã lao đến trước mặt La Nghịch, giang hai tay ôm. La Nghịch cứng người, luyện khí sĩ cũng chơi đấu vật?

La Nghịch không ra ngoài cửa đi trải đời, bình thường chỉ cùng các sư huynh diễn luyện thuật đạo, đâu ai như Tô Kính y như võ phu.

La Nghịch xem Tô Kính tiện tay phá ngũ sắc thần quang thì không dám để hắn ôm mình, sợ ôm một cái sẽ gãy xương.

La Nghịch không đoán nhầm, cái ôm của Tô Kính là Băng Sơn biến hóa ra. Nếu bị Tô Kính ôm thì luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải hộc máu. Biến hóa sau Băng Sơn chuyên môn bài trừ phòng ngự. Bị Tô Kính ôm như bị cổ xà thôn thiên quấn, chỉ có thể dùng lực phá xảo, phải có thực lực cao hơn Tô Kính rất nhiều lần mới có cơ hội thoát thân.

La Nghịch đánh uất nghẹn, gã thu về Khổng Tước Linh, người bám vào Khổng Tước Linh hóa thành kiếm quang muốn bỏ chạy.

Cái ôm của Tô Kính chắc chắn bị hụt, La Nghịch nghĩ kỹ rồi, chờ hắn công kích hụt thì gã sẽ dùng một luồng Tiên Thiên giết ngược về. La Nghịch bất chấp làm vậy có tổn thương đối phương không, người này quá mạnh mẽ, gã không dốc hết sức liều mạng sẽ thua khó xem.

Tô Kính chợt ngừng thế ôm xoay người đá vào Khổng Tước Linh. La Nghịch không có sức đánh trả đã bị Tô Kính đá theo kiếm bay ra ngoài.

Võ Uy Quận Vương la hay, khen rằng:

- Hầu gia, nhi tử của người ra chiêu giỏi thật, có thể tôi luyện thể thuật đến trình độ này trong vạn người không có một.

Tiêu Dao Hầu bình tĩnh nói:

- Năm đó khí hải đan điền của Kính nhi bị hư, đành phải tu luyện thể thuật, đây cũng vì bất đắc dĩ.

Đạo sĩ già của Khổng Tước Đạo Cung mỉm cười. Đồ đệ của lão bị thua đơn giản vậy sao? Dù gì là đứa nhóc không trải qua chém giết sống chết, mới đi lên đã bị đối phương khống chế tình hình, chờ người ta chuẩn bị xong hết mới đánh trả thì đã muộn.

La Nghịch dựng đứng lông mày cố nén giữa ngực và bụng đau đớn, tay trái chộp bên hông, một dai ngọc nằm trong tay gã. La Nghịch định đánh trả nhưng tay Tô Kính bỗng cầm cái hồ lô nhỏ chĩa vào gã.

Tô Kính nói:

- Đa tạ, hiện giờ tốc độ của ngươi không bằng ta, thứ trong tay ta là Tử Viêm pháo, ngươi mà đánh là ta bắn.

La Nghịch thật vất vả tích góp chút khí thế lập tức tan biến, gã ngồi bệch xuống đất cười khổ nói:

- Thế tử tại sao dùng võ đạo chiến đấu vậy?

- Vì tiết kiệm sức, ngươi là người thứ nhất, đằng sau còn có hai mươi người.

La Nghịch suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

- Thế tử, ta muốn xin thế tử nói cho biết tại sao ta thua?

La Nghịch mới hỏi xong Cúc Nguyệt Sơn đã mở trận pháp ra chặn thanh âm lại.

Tô Kính mỉm cười nói:

- Bởi vì từ vừa mới bắt đầu ngươi đã không xem ta là kẻ địch. Ngươi muốn bằng vào cảnh giới của ngươi để ức chế ta, cú đấm của ta phá hỏng khí thế của ngươi, ngươi nghĩ đến phòng ngự, lùi bước chứ không đánh trả. Tiếp sau đó là các bước ta đã bài bố sẵn. Lưới kiếm của ngươi chỉ ngăn cản ta tiến lên, thủy lôi của ta vừa phá hoại lưới kiếm của ngươi vừa yểm hộ thân hình của ta. Ta luôn nghĩ cách làm sao tấn công.

Lúc này khóe môi La Nghịch chảy ra giọt máu:

- Cú đấm của thế tử rất lợi hại, sau này có rảnh mời đi Khổng Tước Đạo Cung chơi. Những sư huynh của ta sợ bị thương ta nên không chịu đánh hết sức.

Một thức Đoạn Ngọc của Tô Kính biến thành đá bằng chân vẫn rất cương mãnh.

Tô Kính cất hồ lô, hứa rằng:

- Ta nhất định sẽ đi.