Hồng Liên Bảo Giám

Chương 222: Diện thánh (1)




- Chắc chắn ta sẽ bị kéo vào cạm bẫy, sau đó tam đệ sẽ phải bỏ nhiều công sức, người vào để giải cứu ta. Nếu tam đệ cũng bị kéo vào thì phụ thân buộc phải miễn cưỡng ra tay.

- Đúng rồi, kẻ địch là con nhện núp trong bóng tối, sau khi giăng lưới thì quấn chúng ta trước, rồi từ từ kéo nhiều người vào hơn. Chuyện này cần đại ca bỏ công nhiều, khi gặp nguy hiểm thật sự ưu tiên bảo vệ an toàn của mình trước, đại ca cũng biết trong tay ta không có người nào dùng được.

Tô Linh hơi buồn, Tô Kính nói chuyện quá thực tế. Nhưng Tô Linh làm công tác tình báo nhiều năm, gã hiểu đạo lý trong đó, biết Tô Kính làm vậy mới là lựa chọn chính xác.

Vì kẻ địch thật sự rất mạnh, ít nhất cùng đẳng cấp với Tiêu Dao Hầu không thì từ năm đó chờ đến tận bây giờ, đối phương luôn bài bố quanh người Tiêu Dao Hầu không lý nào không lộ sơ hở.

Tình huống bây giờ là Tô Linh không bắt được sơ hở nào. Tất cả sơ hở đều là đối phương cố ý lộ ra, tùy theo lựa chọn của gã mà bọn chúng có cách ứng đối khác nhau.

Phụ thân có bí mật gì khiến người ra tay nhằm vào nguyên gia đình thế này?

Tô Linh không nghĩ ra, gã không tin một câu nào Tô Kính phân tích. Chắc chắn Tô Kính không nói thật về Tiêu Dao Hầu, huynh đệ với nhau có cần vậy không?

Tô Kính nói mặc kệ Tô Tuyết nhưng vẫn có các tình báo được sao chép một bản đưa đi Vấn Tâm cư cho hắn tra xét. Tô Kính đọc kỹ từng tin nhưng không nêu ý kiến gì, như thể mọi thứ trở về quỹ đạo. Lễ trưởng thành huyên náo qua đi, Tô Kính vẫn tu hành trong Vấn Tâm cư, ngẫu nhiên gặp Lâm Hoành Sơn, nhiều lúc chỉ có nha hoàn cùng hắn.

Bên Tô Mộ đã có nhiều tiểu yêu, bên Tô Kính thì không tăng thêm. Tiêu Dao Hầu muốn Tô Kính đi Dực châu chiêu mộ người, không tiện có nhiều yêu tộc bên cạnh.

Ngão Thiết thú ăn bọ ngựa hồng và xác Lý Hận sau đó mỗi ngày ngâm trong linh tuyền của Tô Mộ không chịu ra, nó ngủ luôn bên trong. Nên mấy ngày nay Tô Mộ hầu như ở chỗ Tô Kính, chờ hắn sau khi vào cung diện thánh là hai người cùng về quê Dực châu.

Có nhiều người đến bái kiến Tô Kính, sau lễ trưởng thành hắn có thực quyền thật sự trong Hầu phủ, hắn cần lần lượt gặp hết người trong phủ.

Sáng sớm hôm nay lúc tuyết mới ngừng rơi, nữ quan trong cung đến truyền chỉ, hoàng đế bệ hạ Đông Tần đế quốc triệu kiến Tô Kính.

Nhưng lần này triệu kiến không phải trong hoàng cung mà là Chu Tước cung ngoài thành. Chu Tước cung chiếm diện tích rộng lớn, là khu rừng hoàng gia. Ngoài ra cận vệ hoàng thất gồm quân đoàn hơn tám vạn người trú đóng tại đây.

Đó là Chu Tước quân đoàn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, nghe nói quân đoàn này đủ để trấn áp lực lượng của mười hai Đạo Cung trong Ngọc Kinh thành.

Chu Tước cung cách Ngọc Kinh thành hơi xa, nữ quan truyền chỉ mang theo xe bay to lớn, lớn hơn gấp đôi xe quy cách của mười hai Đạo Cung mà Tô Kính biết. Sáu con yêu thú kéo bay, tất nhiên xe không thật sự bay trên trời, hai bên có bốn bánh xe lớn lơ lửng khỏi mặt đất ba thước, yêu thú chạy nhanh như gió.

Tô Kính chú ý nhất là sáu con yêu thú, hắn không thấy chúng trong điển tịch nào. Trông như ngựa bay nhưng đỉnh đầu có cái sừng đen cực bén, dài trên ba thước. Toàn thân yêu thú khoác áo giáp chạm rỗng, phần chạm rỗng bắn ra ngọn lửa đỏ đen, kỳ lạ là lửa không có nhiệt độ.

Sáu con yêu thú chỉ có móng và miệng là bị áo giáp phủ lên. Cái móng ngựa thì không nói, trong miệng khổng lồ răng nanh như răng cưa sắc bén xếp nhiều hàng. Trên Trái Đất cũng có hàm răng tương tự, ví dụ cá mập cũng có hàm răng y như vậy.

Mắt Tô Kính không nhìn thấu được gì, chỉ biết hai con yêu thú mỗi con đều có thể nhẹ nhàng nghiền áp hắn.

Tô Kính mang theo Ưng Dương, Khuyển Thập Lang, một người hai yêu cùng nữ quan lên xe bay ra khỏi thành. Xe bay chạy không xóc nảy.

Tô Kính tò mò đánh giá nữ quan.

Nữ quan truyền chỉ bề ngoài khoảng hai mươi tuổi nhưng đã là đỉnh Trúc Cơ, mặc quan phục màu hồng nhạt, đầu đội mũ lưới, trán khảm một khối mỹ ngọc, eo cột dây lưng ngọc màu tím. Nữ quan ngồi đoan trang tại chỗ, vẻ mặt hờ hững.

Có hai nữ hầu bên cạnh nàng, mặc tường y màu trắng nhạt, không mặc váy.

Thấy Tô Kính đánh giá mình, nữ quan cười với hắn.

Tô Kính bắt chuyện liền:

- Đại nhân, sao ta chưa từng thấy yêu thú kéo xe thế này?

Nữ quan liếc qua hai tiểu yêu theo bên Tô Kính.

Tô Kính nói:

- Đây là yêu tộc, xin đại nhân cứ yên tâm.

- A, cũng không phải bí mật gì, đây là tọa kỵ của Chu Tước quân đoàn, dị chủng do bệ hạ tự mình bồi dưỡng. Nếu tọa kỵ này chết trận thì nhờ áo giáp lập tức chuyển hóa thành hồn thể. Phụ thân của thế tử biết chuyện này, nếu thế tử hỏi bệ hạ thì bệ hạ cũng sẽ nói cho nghe.

- Đại nhân, nếu phổ cập xe bay vào đội thì Lục Long Tuyết Sơn như đất bằng.

- Nếu thế tử có thể giảm giá thành xe bay này xuống một phần vạn hiện giờ thì ý tưởng này rất tốt.

- Ha, đại nhân đừng cười, ta tuổi trẻ vô tri luôn cảm thấy quân giới bây giờ còn nhiều chỗ để cải tiến. Nếu đế quốc không có chiến sự thì không sao, muốn viễn chinh quốc gia Tà Thần sẽ phải điều chỉnh lại hết trang bị hàng loạt của đế quốc.

Nữ quan cười cười. Tô Kính biết đây không phải đề tài nữ quan nên tham thảo.

Tô Kính đổi đề tài hỏi:

- Đại nhân có biết tại sao bệ hạ gặp ta ở Chu Tước cung không?

Nữ quan mở miệng nói:

- À, mỗi năm vào lúc này bệ hạ sẽ đi Chu Tước cung săn bắn, thân phận của thế tử khác biệt, hiện tại cũng có tư cách cùng bệ hạ. Chờ lúc tham gia vào Vũ Lâm quân thì thế tử cũng sẽ được phân phối làm việc trong Chu Tước cung chứ không ở Ngọc Kinh thành.

Nữ quan nói chuyện với Tô Kính khá khách sáo nhưng hắn phân biệt được quan phục, dây lưng ngọc của nữ quan chứng tỏ nàng là nhị phẩm trong cung, địa vị cực cao. Tuổi còn trẻ đã là đỉnh Trúc Cơ, có hoàng đế giúp đỡ tất nhiên sẽ là người thành tựu Kim Đan.

Tô Kính không hiểu nhiều về hệ thống quan tước trong cung đình, không rõ cụ thể nữ quan làm gì. Hơn nữa sau khi tiếp chỉ nữ quan không tự giới thiệu về mình, Tô Kính thậm chí không biết tên của đối phương.

- Nên xưng hô đại nhân như thế nào?

Tô Kính biết rằng quanh co chỉ khiến đối phương coi thường, Tiêu Dao Hầu là Tiêu Dao Hầu, hắn là hắn, muốn khoe phụ thân tốt nhất đừng làm trong hoàng cung.

Nữ quan mỉm cười nói:

- Bản quan tên Hạ Vô Song, chỉ là một người truyền lời của bệ hạ.

Hạ Vô Song trả lời dứt khoát, trong một chốc Tô Kính không biết làm sao hỏi tiếp.