Hồng Liên Bảo Giám

Chương 233: Yêu đan (1)




Trường đao dán sát váy giáp đỏ rực, Vô Ưu công chúa đá nhẹ chân trước tọa kỵ. Tô Kính chỉ nhìn một chút khuôn mặt Vô Ưu công chúa, không biết nàng cười cái gì.

Tô Kính kêu lên:

- Công chúa?

Giọng Vô Ưu công chúa kỳ kỳ:

- Ha, sau này ngươi luôn kêu ta vậy sao?

- A, Vô Ưu, ý ta là nếu Tiểu Lĩnh Chủ ở mãi trong thành bảo của mình thì chúng ta làm thế nào?

Tô Kính phỏng chừng săn bắn chỉ trong ba, năm ngày, nếu quá lâu thì không hợp lý.

Vô Ưu công chúa hỏi ngược lại:

- Nếu như là ngươi thì sẽ làm sao?

Tô Kính trầm ngâm nói:

- Chặn đứng đường đi thành bảo, sẽ có quân đội đi ra, tiêu diệt quân đội tra xét thì chắc Tiểu Lĩnh Chủ sẽ rời khỏi thành bảo.

- Ha.

Vô Ưu công chúa xì cười:

- Ngươi thật có lỗi với danh tiếng đã tạo ra.

Tô Kính hỏi:

- Là sao?

- Chặn đường đối với thành phố nhân loại là uy hiếp, ngươi nhìn sinh vật Thâm Uyên có để ý tình hình giao thông không?

Tô Kính hơi xấu hổ, may mà chỉ có cái trán ửng đỏ đã bị mũ giáp che.

- Thế giới Thâm Uyên có điểm chung với thế giới nhân loại như cần gieo trồng một vài thứ, hoặc nuôi dưỡng súc vật. Nơi như vậy gọi là thôn trang, chúng ta đi tai họa thôn trang chắc chắn Tiểu Lĩnh Chủ không ngồi yên, sẽ cho rằng Tiểu Lĩnh Chủ khác đến tấn công. Chúng ta cứ chờ trong thôn trang là được.

Trong đầu Tô Kính nổi lên hình ảnh kỳ cục. Hơn một trăm kỵ binh đế quốc cuồng cười lao vào thôn trang, đuổi già yếu phụ nữ và trẻ em đến quảng trường đầu thôn. Một hoàng tử bỗng cười dâm tà kêu lên: Ôi, Hoa cô nương.

Sau khi các đại binh hiểu ý lôi Hoa cô nương ra...

Khụ!

Tô Kính bị sặc:

- Làm vậy không được tốt lắm?

Vô Ưu công chúa hỏi lại:

- Sao không tốt?

- Chúng ta là chiến sĩ, tại sao phải nhằm vào thôn trang?

- Chúng ta không phải chiến sĩ, chúng ta là luyện khí sĩ. Kẻ địch không phải nhân loại mà là yêu ma, yêu ma trồng trọt thì vẫn là yêu ma.

Tô Kính cảm giác có gì kỳ nhưng không cách nào phản bác.

- Thật ra ta cũng không thích như vậy, nhưng thế giới này tốt nhất là từ từ tiêu diệt đi. Thế giới Thần Châu rất gần với thế giới này, nếu không diệt Thâm Uyên, để nó dần trưởng thành ảnh hưởng thiên đạo pháp tắc của thế giới Thần Châu sẽ là tai nạn cho chúng ta.

Tô Kính chợt hiểu gì, hỏi:

- Phải chăng tiêu diệt quốc gia Tà Thần thì thiên đạo pháp tắc của Thần Châu sẽ được nâng cao?

- Là phục hồi. Tà Thần của quốc gia Tà Thần là người từ ngoài đến, thừa dịp thế giới Thần Châu yếu ớt sau khi xâm nhập thì cắm rễ, nếu ở thời đại thượng cổ những Tà Thần đã bị đồ sạch.

Tô Kính chợt hỏi:

- Vô Ưu vì sao tu tiên?

Vô Ưu công chúa thản nhiên nói:

- Không vì sao, phụ thân của ta là hoàng đế tu tiên, nắm giữ tài nguyên tu tiên khổng lồ, chẳng lẽ để ta sau trăm năm chết già sao?

- Nhưng đạo tâm thì sao?

- Đạo tâm? Ta là công chúa đế quốc, ta thích cuộc sống của mình. Ta không theo đuổi đạo tâm gì đó, không thể vĩnh hằng cũng chẳng sao. Ta thích vừa mở mắt ra liền ngắm mặt trời mọc, người bên cạnh đều ở, không hơn.

- Đây thật là...

- Không có chí lớn đúng không?

Vô Ưu công chúa cười nói:

- Phụ thân đặt tên Vô Ưu cho ta vốn là để người không biết lo lắng xa sẽ buồn gần. Con người ta không thích suy nghĩ quá xa xôi, ài, khiến phụ thân thất vọng rồi.

Tô Kính không thấy khuôn mặt Vô Ưu công chúa, nhưng nhớ ánh mắt của nàng khi lần đầu gặp nhau.

Tô Kính nói:

- Nàng không nói thật.

Vô Ưu công chúa tò mò hỏi:

- Ủa? Sao ngươi biết?

Vô Ưu công chúa không nghĩ ra lời nói dối của nàng lưu truyền mười mấy năm ai đều tin nhưng tại sao Tô Kính không tin.

- Nàng không phải người như vậy.

- Thế ta là người ra sao?

- Từ từ rồi ta sẽ biết, nhưng nếu Vô Ưu muốn thì có thể nói cho ta ngay bây giờ.

Vô Ưu công chúa hỏi ngược lại:

- Tô Kính, ta nhớ một năm trước ngươi là công tử bột nổi tiếng trong Ngọc Kinh thành sao bỗng nhiên biến thành thế này? Tô Kính có thể cho ta biết lý do thật sự không?

Tô Kính cười khổ nói:

- Không thể.

Tô Kính sắp cưới Vô Ưu công chúa, nhưng có vài lời hắn không dám nói ra.

Vô Ưu công chúa chỉ tay tới trước:

- Vậy mới đúng. Tô Kính, nhìn bên kia xem!

Tô Kính thấy bầu trời phía xa phe đệ tử hoàng gia chiếm ưu thế tuyệt đối, một con Chiến Mi từ trên trời rớt xuống, một con khác chạy trối chết.

Chiến Mi rớt xuống đất đã bị phân giải hai cánh to, dưới đất rực cháy lửa cao hơn mười trượng là phát ra từ Chiến Mi.

Tô Kính thấy ớn lạnh. Lôi pháp bóng ma kéo dài mạnh như vậy, bản chất lôi pháp này là thuật đạo hỗn hợp, chân khí trong người mục tiêu thành nhiên liệu đốt của lôi pháp, khiến lôi pháp không ngừng nổ tung dưới lớp da kẻ địch. Cơ thể kẻ địch mạnh đến mấy hễ muốn phòng ngự tương đương với bổ sung năng lượng chân khí vào trong lôi pháp bóng ma.

Thuật đạo này công kích phạm vi rộng nhưng muốn đến hiệu quả này cần bài bố phù văn dưới đất nữa. Tô Kính nhớ lúc mười đệ tử hoàng tộc bắn cung có phù thuẫn nổi lên. thì ra phù thuẫn dùng để dẫn lôi, kéo lôi pháp chính xác nhằm vào mục tiêu trên trời.

Việc này rất bình thường, thuật đạo của luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ công kích khoảng cách rất ngắn, khó bay đường dài. Nếu không có thủ đoạn tổ hợp như vậy thì không thể đối phó kẻ địch cảnh giới Kim Đan được.

Mười người đáp xuống đất vẫn giữ trận hình nghiêm chỉnh, không chỗ công kích được.

Giọng hoàng tử dẫn đầu phát ra từ mũ giáp:

- Có thể lại đây, thứ này chết rồi.

Nhóm Tô Kính đến gần Chiến Mi. Sừng dài trên đầu Chiến Mi đã gãy, trán lõm vào mười mấy chỗ, hiển nhiên bị chùy nhỏ đập lõm. Sau lưng có một vết đao dài, lửa tràn ra ngoài các vết thương, số ít miệng vết thương cơ bắp co giật, thân thể yêu ma mạnh mẽ không cam lòng chết sớm.

Một hoàng tử càu nhàu:

- Xui quá, con khác chạy rồi. Khương Hoàn, tại ngươi đánh quá dốc sức hù sợ con mồi, nếu trong người con Chiến Mi này không có yêu đan thì chúng ta muốn đền tiền!

Hoàng tử dẫn đầu tên Khương Hoàn bất đắc dĩ nói:

- Ai biết thứ này bị kích thích nhưng không phát cuồng, đối diện đám chúng ta lựa

chọn trốn mất.

Khương Phong lên tiếng:

- Vô Ưu, hay là chúng ta đừng chia con mồi.

Tô Kính lấy làm lạ hỏi:

- Bốn chúng ta không làm gì cũng có thể chia phần?

- Tất nhiên rồi.

Khương Phong nói:

- Không có bốn chúng ta lược trận thì Chiến Mi rớt xuống đất càng khó đối phó hơn.