Hồng Liên Bảo Giám

Chương 275: Rắc rối nhỏ (1)




Tuyết lớn rơi, bên trên có sắc xanh nhưng không phải cây tùng mà là thanh dương lá mảnh, thuộc tính yêu mộc nhưng giờ chỉ dùng để xanh hóa thành phố, bốn mùa xanh tươi nhưng không nhiều.

Tô Kính, Tô Mộ, Tô Tiên cộng thêm Tô Hà đi cùng chiếc xe, cửa sổ mở rộng. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang cưỡi ngựa đi theo hai bên.

Trong thùng xe rộng rãi, không dùng thuật đạo mở rộng không gian. Chính giữa có một cái bàn vuông cố định ở tận cùng thùng xe, chỉ cao hơn đầu gối một chút. Sàn lót thảm dày, mui xe có đèn lồng khảm huỳnh thạch.

Chiếc xe này không xa hoa nhưng khá thoải mái. Tô Kính thấy dưới xe có miếng kim loại giảm xóc, bánh xe bọc giao của sinh vật, trong đế quốc thứ này không quá mắc vừa có đàn hồi tốt. Hòa bột chất sừng vào rồi dùng thuật đạo luyện chế thì mức độ chịu mài mòn càng bền, một bánh xe có thể dùng mười mấy năm.

Tô Kính tán thán xe ngựa tinh trí. Tô Tiên nhắm mắt lười biếng dựa vào ghế da giống sofa, áo lông cừu bao người nàng.

Tô Hà nói với Tô Kính:

- Cái này có là gì, xe ngựa trong quân đội đế quốc mới tinh trí. Ngựa chiến chạy nhanh bao nhiêu là xe ngựa mau bấy nhiêu, không thì xe chiến của đế quốc không thể nào có sức chiến đấu mạnh đến vậy.

Tất nhiên Tô Kính biết biên chế xe chiến của đế quốc, một xe sáu người, toàn bộ phối cung tiễn. Trong đó hai người là cung thủ, một người lái xe, một người bảo vệ xe, hai trọng giáp cầm binh khí dài. Chiến xa sáu người chỉ có một người lái điều khiển hai con ngựa chiến kéo xe.

Nếu chất lượng xe kém thì tính cơ động cũng dở theo, không còn ý nghĩa chiến lược nữa, nó cũng không nên tồn tại.

Tô Kính nói chuyện với Tô Hà, Tô Mộ thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Cửa sổ xe mở nhưng gió lạnh không thổi vào, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài Ngọc Kinh thành vẫn là ngựa xe như nước.

Tô Kính tính nhẩm tốc độ đội xe đã hơn 30km.

Đi khoảng hơn hai canh giờ đội xe mới ngừng, nơi này vẫn còn trong biên cảnh Trung Châu, lót đường rộng thênh thang, bằng phẳng. Hơn hai canh giờ chạy khơn một trăm bốn mươi công lý, qua bốn canh giờ thì xe ngựa mệt cần nghỉ ngơi.

Đội xe ngừng lại ở một dịch trạm lớn. Dịch trạm của quốc gia, trừ nguồn nước còn có hầm nước ngầm. Vì đang trong Trung Châu, vị trí cực kỳ an toàn, chỉ có năm trăm binh sĩ trông chừng. Đoàn người Tô Kính lái xe ngựa vào sân, người hầu Tô gia chiếm trọn một sân, không cần tôi tớ dịch trạm đến hỗ trợ, thức ăn cho ngựa yêu thú đều tự mang.

Từ Ngọc Kinh thành đến Dực châu có khoảng cách hơn một vạn tám ngàn dặm, tính chặng đường trắc trở phỏng chừng khoảng hai vạn dặm. Mỗi ngày chạy năm canh giờ rất mệt mỏi, ngựa phải ăn thức ăn tự mang theo nếu không bước chạy rất kém.

Tô Tiên mang theo đệ tử Tô gia đi tửu lâu ở dịch trạm kêu bàn rượu và thức ăn, buổi chiều còn phải lên đường.

Trung Châu là địa bàn của hoàng tộc, rất an toàn, dù vậy Tô Tiên vẫn sai thuộc hạ kiểm tra kỹ thức ăn. Kiểu làm này như xem dịch trạm là tiệm đen.

Tô Tiên nói với Tô Kính:

- Tiểu Kính Tử lần đầu tiên ra khỏi nhà đúng không?

Tô Kính lắc đầu nói:

- Hồi nhỏ từ Dực châu đến Ngọc Kinh thành mới là lần đầu xa nhà.

Tô Tiên mỉm cười, nàng biết lúc nhỏ Tô Kính gặp chuyện gì nên không tiếp tục đề tài này.

Tô Tiên hỏi Tô Hà:

- Đi suốt đêm hay nghỉ ngơi ở Hoàng Long phủ?

Tô Hà trầm ngâm nói:

- Đường về Dực châu khoảng hai vạn dặm, ngày mai tăng tốc cũng mất nửa tháng mới về được, không biết nữa.

- Được rồi, việc đi đường do ngươi quyết định.

Tô Tiên quay sang nói với Tô Kính:

- Từ Ngọc Kinh thành hướng bắc bốn ngàn dặm mới ra Trung Châu, tiếp đó đi Ngô châu sáu ngàn dặm. Ngô châu là một châu nhỏ, vẫn trong địa bàn hoàng gia. Ra Ngô châu là Hà châu, chặng đường một ngàn dặm. Ra khỏi Hà châu là Dực châu.

Tô Kính cảm thán Đông Tần đế quốc rộng lớn, ở trong nhà đọc sách không cảm thấy cái gì, đi ra đường mới biết khó khăn. Hai vạn dặm trong nửa tháng thì một ngày phải đi một ngàn ba trăm dặm.

Đổi phép tính trên Trái Đất là tám trăm công lý. Mỗi ngày đi mười tiếng, mỗi tiếng tốc độ 80km. Trong nhóm bọn họ không hoàn toàn là luyện khí sĩ, có một số võ giả.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu đế quốc không có năng lực vận chuyển khủng khiếp vậy thì không thể kiểm soát nguyên cương vực lớn.

Tô Tiên cười nói:

- Ngày đi ngàn dặm là tiêu chuẩn của nhà giàu, gia đình bình thường một ngày đi hai trăm dặm đã ổn rồi. Tiểu Kính Tử thấy lừa ngựa bình thường của chúng ta đem ra bán đều được giá yêu thú.

Chợt có một giọng nói nhão nhoẹt vang lên từ cửa nhà:

- Ôi chao, đây chẳng phải là cô nương Tô gia sao? Huênh hoang dữ.

Tô Kính ngước lên nhìn, sầm mặt xuống.

Mười mấy người bước vào cửa, trên người có dấu hiệu gia tộc, là người của Lý gia Định châu. Nơi này không phải đường về Định châu, họ tính gây sự sao? Không thể nào, luyện khí sĩ Kim Đan kỳ cơ bản sẽ không bị cuốn vào đấu tranh giữa gia tộc. Tô Tiên là cường giả cảnh giới Kim Đan, có nàng tọa trấn mà chủ động khiêu khích là tự sát.

Tô Tiên không cần ra tay, chỉ thả lĩnh vực Kim Đan ra là có thể kiềm chế mười mấy phế vật rồi.

Tô Tiên cười nhạt không trả lời.

Người đi vào khuôn mặt bình thường, mặc đạo y chỉ là đẳng cấp pháp khí rẻ tiền, không có thuộc tính phòng hộ gì. Người đi đầu đã vậy, người theo đuôi đa số chỉ là cảnh giới Dẫn Khí Nhập Thể.

Nếu Tô Tiên muốn thì thổi một hơi đủ giết hết nguyên đám.

Tuy chủ động khiêu khích cường giả Kim Đan có bị đánh tàn phế cũng không thể trách Tô Tiên, nhưng nàng sợ dơ tay, lười để ý. Tô Tiên không để bụng nhưng các tiểu đệ của nàng không bỏ qua người ngoài nói năng bỗ bã với đại tỷ được.

Có đệ tử Tô gia đứng dậy định đánh nhau.

Khuyển Thập Lang hăm hở đứng dậy, gã được Tô Tiên rộng rãi cho cùng Ưng Dương ngồi trên cái ghế nhỏ ở bên cạnh ăn cơm. Mắt thấy có người khiêu khích, Khuyển Thập Lang đang chán đến mọc nấm, gã định xắn tay áo nhào ra chợt đuôi mắt liếc qua Tô Kính. Hắn gật đầu khích lệ, trong lòng Khuyển Thập Lang càng đắc ý.

Khuyển Thập Lang bước nhanh lên trước chặn lại mấy đệ tử Tô gia:

- Các vị gia nể mặt giùm, đừng đánh, những người này là huynh đệ ruột của ta.

Đám đệ tử Tô gia nhìn Tô Tiên, thấy nàng mỉm cười, thế là cả đám ngồi xuống xem kịch.

Tô Mộ xì cười, tâm tình của nàng rất tốt, thấy Khuyển Thập Lang làm thân với người khác tương đương với chửi người không dùng chữ tục.

Khuyển Thập Lang nói đám người Lý gia là huynh đệ ruột của gã chẳng khác nào nói đối phương là chó.