Hồng Liên Bảo Giám

Chương 315: Phục Ma thành (1)




Tô Kính chỉ cuối cây gậy:

- Cầm ở khúc này, mặt trước hơi thô to bên trong là kết cấu máy móc, dùng hạt châu kim loại hình trứng truyền lực lượng, đưa vào chút ít chân khí kích phát trận pháp từng khẩu vận chuyển tới trước, cuối gậy sẽ sinh ra lực chấn mạnh.

Tô Mộ hoang mang hỏi:

- Nó có tác dụng gì?

- Tác dụng này chưa lớn sao? Đằng trước trang bị đầu khác nhau có thể đào hố trên bất cứ tài liệu nào, từ đá đến đất, cắm vào là rất nhanh sẽ thủng lỗ sâu ngay. Thế có phải là tốc độ cắm trại của chúng ta nhanh hơn nhiều không? Nếu trang bị mũi khoan tinh cương thì tốc độ khai quật tường thành siêu mau đúng không? Chúng ta mắc nỗ xa lớn cần sáu chốt giữ ổn định, dùng cái nào đào lỗ dưới đất phối hợp chút thuật đạo hóa thạch, chỉ một phút là mắc được cả trận địa.

Tô Mặc hơi thất vọng nói:

- thì ra là dụng cụ công trình, khi chiến đấu không giúp được gì.

Tô Mộ hưng phấn nói:

- Rất hữu dụng! Thứ này rút ngắn thời gian tạo dựng trận địa đến thấp nhất, luyện khí sĩ trong quân đội không cần làm việc nặng. Có mấy trăm cây như vậy chỉ cần binh sĩ cảnh giới Dẫn Khí Nhập Thể là có thể dùng cho một doanh, gậy chấn động thật là đồ tốt!

Tô Kính nói:

- Đúng vậy! Tô Mặc nói vô dụng trong chiến đấu là sai. Chiến giáp của Tô Mặc vốn để phá hỏng tường thành hoặc cửa thành, hòng nhanh chóng mở ra lỗ thủng. Nếu binh sĩ cầm thứ này xông tới dưới thành, không cần vượt qua tường thành, chỉ cần đào lỗ ở chân tường là được. Khi đào ra được cái hố nửa người vào được thì công kích đầu tường vô hiệu.

- Nếu bị kẻ địch luyện khí sĩ công kích thì sao?

- Đại tiễn sư và nỗ pháo của chúng ta dùng làm gì? Dám ló đầu ra thì bắn ồ ạt, một kỳ ít nhất có hai mươi lăm chiếc chiến xa, trong đó có ít nhất mười chiếc nỗ xa, mỗi phút bắn ra mấy trăm phù tiễn.

Tô Mặc không tin:

- Ngươi khoác lác.

Nỗ xa của đế quốc từ khi nào ghê gớm vậy?

- Ta đã nghiên cứu rồi, dù sao đại tiễn sư rất hiếm trong quân, nếu toàn dùng để lắp ráp phù tiễn thật lãng phí. Nếu không là phù tiễn thì sức sát thương quá nhỏ đối với Trúc Cơ kỳ trở lên. Có phù tiễn nỗ xa thanh lý kẻ địch dày đặc hoặc ức chế luyện khí sĩ của đối phương là hữu hiệu nhất.

Tô Mặc tháo mũ xuống gãi tóc, lẩm bẩm:

- Ta cứ cảm thấy thứ này còn có thể làm gì khác.

- Đương nhiên, nếu như quân đội bị khốn có thể dùng dài ra đánh vào trong.

Tô Mặc vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ ra đã thấy cái này ở đâu:

- Ta không nói cái này, ý ta là...

Tô Kính xấu hổ, thứ này không phải hắn tự nghĩ ra mà thấy một dụng cụ phạt ghi trên sách. Dụng cụ phạt thọc vào mông phạm nhân có thể từ từ khuấy nát nội tạng, chết cực kỳ đau đớn và chậm.

Tô Kính rất thuần khiết, sợ Tô Mặc nhớ đến chuyện đó nên vội dời đề tài:

- Về kết cấu ta đã thiết kể ổn rồi, giờ chỉ còn thiết kế phù văn. Quy cách gậy chấn động của ta ít nhất phải là Tiên Thiên kỳ mới dùng được, cần giảm thấp tiêu chuẩn sử dụng mới có ý nghĩa.

Tô Mặc phớt lờ Tô Kính, nàng bỗng vỗ đầu cười to bảo:

- Ta nhớ ra rồi! Ta thấy nó trong một tấm hình dụng cụ phạt, ha ha ha ha ha ha!

Tô Mặc cuồng cười, Tô Kính và Tô Mộ thì mặt lúng túng.

Tô Mặc ôm bụng cười sắp té lăn:

- Tô Kính thiếu gia thật là thiên tài! Siêu thiên tài!

Thấy Tô Kính xấu hổ, Tô Mộ lên tiếng:

- Tô Mặc ngươi xác định thấy trong dụng cụ phạt có thứ như vậy?

Tô Mặc nghẹn tím mặt, hết cười nổi.

- Khụ, hai người giờ lo nói việc chính đi. Tô Kính thiếu gia, chúng ta tập trung vào vấn đề phù văn nào.

Tô Kính hỏi Tô Mặc:

- Tại sao nàng gọi ta là Tô Kính thiếu gia?

Tô Kính thấy xưng hô này rất lạ.

Tô Mặc hung tợn hỏi:

- Thì ngươi vốn là thiếu gia, hừ hừ, không lẽ muốn ta kêu chủ công?

Bối phận của Tô Mặc và Tô Kính ngang nhau, địa vị phụ thân nàng không thấp, nàng không muốn xưng hô hắn là chủ công.

Tô Mộ nhíu mày nói:

- Về quan hệ gia tộc, tình cảm cá nhân chúng ta gọi thẳng tên nhau cũng được. Nhưng sau này ca của ta thành lập quân đội, trong quân đội phải có quy định. Vậy đi, sau này ngươi cùng ta gọi tam ca.

Tô Mặc nhăn mặt:

- Ta lớn hơn hắn.

- Tam ca là tôn xưng, ngươi lớn tuổi hơn có ích gì? Lớn hơn được vài năm?

Tô Mộ không tha nghi ngờ nói:

- Ta là thống soái trong quân, ngươi gọi ta tỷ tỷ. Nếu không chịu thì đưa ngươi về.

Tô Mặc vội giơ tay:

- Ta chịu!

Chịu thiệt xưng hô không đáng gì, Tô Kính có tài thật, một dụng cụ phạt đơn giản sau khi nghe hắn giảng giải công dụng, lại xem kết cấu máy móc bên trong khiến Tô Mặc hiểu rõ ý nghĩa của nó. Còn lại là sắp xếp thứ tự phù văn sáng tạo trận pháp mới.

Phần khó nhất là ý tưởng sáng tạo, giảm thấp yêu cầu sử dụng, giờ ý tưởng đã rõ ràng, còn lại nửa sau có thể cho nhiều luyện khí sĩ cùng nhau thiết kế hoàn thành không khó gì. Dù sao luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ đã đủ sức luyện chế thứ này.

- Ngươi chịu thì tốt, ca ca ta đã lấy ra bản vẽ khiến ngươi cảm thấy vừa lòng, ngươi thì sao? Cũng nên triển lãm chút gì đúng không? Nếu thứ ngươi lấy ra khiến ta và ca ca vừa lòng thì sau này ngươi ở trong quân đội của ta sẽ chuyên trách phụ trách nghiên cứu và chế tạo, không cần ở cùng đại binh.

Tô Mộ nói lời này sẽ đắc tội người dựa vào quan hệ trà trộn vào thể chế, đối với người có tài học thật sự như Tô Mặc thì xem như lời khen, có ý muốn nàng biểu hiện.

Ba người mày mò trong phòng mãi đến trời sáng vẫn chưa ra. Tờ giấy đã vẽ đầy sơ đồ phác thảo, hình chắt lọc lại, có mấy hình nhiều tầng cực kỳ phức tạp. Mỗi hình thiết kế không có kết cấu phù văn phối hợp hoàn chỉnh, tất cả kết cấu phù văn đều dựa theo ý tưởng phối hợp chữ bình thường, chỉ có điểm then chốt mới phải dùng phù văn thật đánh dấu ra.

Ba người mày mò đến giữa trưa mới mở cửa, Khuyển Thập Lang đứng dựa vách tường ngoài cửa ngủ chảy nước miếng.

Tô Kính cười đá Khuyển Thập Lang một cái.

Khuyển Thập Lang nhảy cẫng lên dụi mắt nói:

- Thiếu gia, xe ngựa đang chờ bên ngoài, a...đừng nói là bỏ đi rồi?

Khuyển Thập Lang thế mới trông thấy bên ngoài trời đã sáng trưng, mặt trời dâng lên cao tít.

- Yên tâm đi, bọn họ đang chờ bên ngoài.

Tô Kính vỗ vai Khuyển Thập Lang:

- Tô Tiên có thể tính chính xác muội muội của nàng khi nào nhớ lúc lên đường.

- Thật là thật là anh minh thần võ, ta biết không nên vuốt mông ngựa như vậy nhưng không kiềm được, đây là sự thật, khiến ta...