Hồng Liên Bảo Giám

Chương 984: Địa hạ thành (1)




Hắn tính toán đơn giản một chút, nếu như Tô Kính hắn lại tấn cấp lên tới Kim Đan cửu trọng. Như vậy ở bên trong Bạch Hổ kỳ này sẽ có thể dựng dục ra được một lượng lớn binh lính cường hãn tương đương với Kim Đan nhất trọng.

Khô Lâu Thần Binh Khôi Lỗi hộ tống Thần Thuật sư đầu hàng đi chiêu hàng quân đội của địch nhân. Bất quá Tô Kính vẫn có thể tùy thời gọi bọn chúng trở về, lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Nếu như khoảng cách của song phương không có vượt qua phạm vi hai dặm. Như vậy thậm chí Tô Kính còn có thể tự mình truyền tống đến bên người của Khô Lâu Thần Binh Khôi Lỗi. Mặc dù thời gian chuẩn bị đã đạt đến ba giây, không coi là thuấn di, thế nhưng cũng có ý nghĩa rất là trọng đại.

Bên cạnh hắn có nhiều ác ma nữ quan như vậy, nhất định có thể tạo ra cho hắn thời gian an toàn tới ba giây đồng hồ.

Hơn ba giờ chiến đấu cường độ cao, không ngừng có tin tức truyền trở lại. Tâm tình của Tô Kính cũng trở nên có chút trầm trọng, bởi vì lực lượng kháng cự dưới mặt đất của thành thị này đã cơ hồ biến mất. Người hầu của thần linh kia cũng chưa triệu hoán được đủ tính mạng tới hiến dâng cho nên tạm thời còn không thể rời khỏi thần miếu hình dáng như Kim Tự Tháp kia.

Nhưng mà bên Tô Kính, số lượng thương vong của tân binh cũng đã vượt qua năm vạn, lão binh cũng có hơn ngàn người chết trận. Đây là số lượng chết trận thực, không có bất kỳ một chút ngoài ý muốn nào, chính là kết quả chém giết với địch nhân mà tạo thành.

Cũng có một lượng lớn địch nhân đầu hàng, số lượng quân địch bị đánh chết ước chừng hơn bốn mươi vạn.

Tuy rằng vũ khí trang bị của Tô Kính đã chiếm ưu thế tuyệt đối, thế nhưng còn chưa có đạt tới hiệu quả sát thương một đấu với mười. Nếu không phải có quân đội của Bạch Nhạc thu hút ánh mắt, như vậy tổn thất của Tô Kính sẽ phải nhiều hơn chừng mười vạn nữa.

Nói cho cùng, là tân binh của Tô Kính không có đủ kinh nghiệm chiến đấu. Thương vong hơn năm vạn, so sánh với bên lão binh chỉ có hơn một ngàn người chết trận, Tô Kính hiểu rõ, tốc độ mở rộng quân đội của hắn đã có chút quá nhanh.

Dọn dẹp chiến trường một phen cũng cần rất nhiều thời gian. Tô Kính và Tố Nhân Long đứng cùng nhau, bên Tố Nhân Long còn có bốn vạn tinh binh không có sử dụng, vẫn đang vây khốn thần miếu ở hạch tâm thành thị, thả sát khí ra ngoài, gắt gao bao trùm thần miếu kia vào bên trong. Dưới mặt đất thì có người của công trình doanh không ngừng đào bới. Dưới sự phối hợp của Luyện Khí sĩ, trận pháp phía dưới Thần miếu đã liên tiếp bị chặt đứt, không có cách nào lấy ra được lực lượng Tà Thần ở trên Địa Ngục tam đảo nữa.

Chẳng qua trên không trung vẫn còn có một lối đi vô hình, tạm thời không có biện pháp phá hỏng được nó. Đó là bởi vì người hầu của thần linh kia vẫn còn đang lợi dụng tín ngưỡng của nó, đang hấp thu lực lượng của Tà Thần từ đó.

Tốc độ hấp thu này, bởi vì muốn đột phá khỏi sát khí bao trùm, lại thêm đột phá hạn chế của vị diện. Cho nên cũng không thu hoạch được nhiều, cũng không đủ nhanh. Vấn đề là nếu như không thể nhanh chóng xử lý người này, để cho đối phương trưởng thành, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành hậu quả không thể thu thập được. Nói cách khác, người hầu của thần linh Tà Thần này sẽ đột phá giới hạn Kim Đan bát trọng, trở thành lực lượng đỉnh phong nhất ở trong thế giới này. Đối với đám người Tô Kính trước mắt mà nói, sẽ tạo thành hiệu quả sát thương nghiền ép.

Nếu như quả thực để cho đối phương đạt đến loại trình độ này mà nói, lực lượng trói buộc bản thân thần miếu cũng sẽ biến mất.

Khi đó, đừng nói là làm sao có thể tiêu diệt được đối phương. Trước tiên cứ nghĩ xem làm sao mới có thể chạy trốn được rồi mới lại nói sau. Tô Kính biết Kim Đan cửu trọng có ý vị như thế nào, đó là lực lượng tiếp cận với tiên nhân a.

Mộ gia dựa vào một cường giả Kim Đan cửu trọng không có cách nào xuất động, thế nhưng cũng đủ để uy hiếp các gia tộc chung quanh, không dám vận dụng thủ đoạn gì để đối phó với Mộ gia.

Nếu như Tô gia cũng có một cường giả như vậy mà nói. Như vậy Lý gia căn bản sẽ không thể nào giữ vững thái độ đối địch như vậy.

Hoàng Đế bệ hạ là Kim Đan cửu trọng, coi như bản thân bị thương nặng thì cũng không ai dám khiêu khích quyền uy của hắn.

- Còn bao nhiêu thành dưới mặt đất còn chưa có dọn dẹp nữa?

Lúc này Tố Nhân Long bắt đầu thu thập tin tức, muốn đánh ra lần công kích cuối cùng.

- Một.

Luyện Khí sĩ chịu trách nhiệm truyền lại tin tức tình báo nói với Tố Nhân Long:

- Cơ Vô Song đại nhân đang liên hợp với Thiết Vô Dung đại nhân tấn công vào bên trong. Sinh vật ở bên trong, bởi vì Vu Thuật của Thiết Vô Dung đại nhân mà sinh ra biến dị, tương đối khó chống đỡ.

- Tổn thất có lớn hay không?

- Tạm thời còn chưa có tổn thất, người hầu yêu tộc của Phò mã cũng đã đi theo bọn họ tiến vào thành dưới mặt đất, sau đó binh lính tùy tùng đã bị đuổi ra bên ngoài. Cho nên hiện tại bên trong chỉ có bốn người đang chiến đấu mà thôi.

- Hồ đồ!

Trong lòng Tố Nhân Long có chút buồn bực, nếu như không phải Cơ Vô Song này làm loạn, đi cùng Thiết Vô Dung đánh hạ thành trì dưới mặt đất. Như vậy trên mặt đất sẽ nhiều ra hai chi lực lượng, khi đó tổn thất của binh lính cũng sẽ không nhiều như vậy a.

Chẳng qua là Thiết Vô Dung hắn cũng không quan được, mà Cơ Vô Song chỉ nghe theo một chút mệnh lệnh đơn giản củ hắn mà thôi. Đừng nghĩ để cho Cơ Vô Song đi làm một chút chuyện vụn vặt. Nàng chịu ra sức chiến đấu cũng đã không tồi rồi.

Lại nói, chuyện này dựa theo tin tức tình báo mà nói, là Thiết Vô Dung đề nghị. Cũng không phải là Cơ Vô Song làm loạn.

- Thiếu gia, có nên phát động công kích hay không?

Tố Nhân Long không thể làm gì khác hơn là hỏi Tô Kính một câu.

- Chờ bọn hắn trở lại rồi lại nói sau. Chuyện thành trì dưới mặt đất cứ giải quyết trước. Nếu không mà nói, mạch trận pháp ử dưới đất sẽ không thể hoàn toàn phá hỏng được. Khi đó, đối phương vẫn có thể mượn được một chút lực lượng.

- Vâng.

Tố Nhân Long lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu đi bố trí.

Khôi Lỗi chiến xa đã không còn có tác dụng nữa. Cho nên toàn bộ đều rút lui ra khỏi khu vực chiến đấu. Binh lính pháo hôi của Bạch Nhạc cũng chết trận chừng hơn hai ngàn người, còn dư lại một nửa. Điều này làm cho Tố Nhân Long phải nhìn bọn họ với một cặp mắt khác xưa, cũng không muốn để cho những binh sĩ ưu tú này bị tiêu hao.