Hồng Liên Bảo Giám

Chương 996: Sự luân huyền bí của thiên địa (thượng) (3)




Nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút thể xác của các chiến sĩ. Ít nhất cũng phải có bốn vạn Bạch Hổ trọng kỵ, tạo thành một đại doanh. Cũng có thể căn cứ theo biên chế của Lục Đạo thần binh quân mà sáng tạo ra một Bạch Hổ Thần Binh quân a.

Như vậy, bản thân hắn sẽ tùy thân mang theo binh sĩ của một đại doanh, có thể dùng thiên địa luân để chỉ huy. Sau này cũng không cần phải lo lắng có cường giả Kim đan nào ra tay ám sát hắn nữa.

Nếu không có những thứ này, khi hắn bước lên Tà Thần quốc độ, nhất định sẽ phải đối mặt với nguy hiểm có thể tử vong.

Ở chung quanh Thần miếu, Thiết Vô Hồn đã bố trí xong đám Vu sư. Trên vách tường thần miếu đã có vô số vu văn xuất hiện. Trong không trung, Ngũ Hành đại pháo đã công kích qua một lần, lực lượng của tên người hầu của thần linh kia đã bị nhiều áp chế một đoạn thời gian. Sau khi thân thể bị đánh nát lại phải tốn hai giờ để gây dựng lại, bây giờ còn chưa có đột phá, càng không phải nhắc tới việc rời khỏi thần miếu nữa.

Trên đỉnh đầu của Tô Kính còn có hai mươi vạn Khôi Lỗi cũ rách, cần phải hóa giải vứt bỏ. Chỉ là lần này vẫn có thể dùng để đối phó với người hầu của thần linh.

Hắn nói chuyện với đám người Cơ Vô Song, Thiết Vô Hồn, Thiết Vô Dung, Vô Ưu công chúa và hai luyện khí sĩ hoàng gia ở bên cạnh một chút.

Ở đây tổng cộng có bảy người, Tô Kính do dự một chút, vẫn không mang Ngão Thiết Thú ra. Bởi vì thứ này, lực chiến đấu rất là khó nói, ở trong biển, một khi nó gặp phải nguy hiểm còn có thể chạy trốn. Thế nhưng ở trong thần miếu này, có lẽ sẽ không dễ dàng chạy trốn được như vậy a.

Tô Kính không muốn để cho Ngão Thiết Thú gặp phải nguy hiểm, cho nên hắn cũng bỏ qua ý định ngồi tọa kỵ.

Chiến đấu ở trong thành thị vẫn đang tiếp tục, vẫn có chống cự, thế nhưng lại bị Lục Đạo thần binh quân trấn áp. Tô Kính phân phó ba cái Ngũ Hành đại pháo chuẩn bị công kích, sau đó lại mang theo đám người Vô Ưu công chúa tiến vào trong thần miếu hình dáng như Kim Tự Tháp kia.

Trong thần miếu này đã không có lấy một bóng người, các Thần Thuật sưvà chiến sĩ thần miếu đã bị kia người hầu của thần linh kia thôn phệ sạch sẽ. Mà trong tất cả trận pháp trong thần miếu cũng bị đám vu văn ở bên ngoài áp chế, không kích phát được. Đám người Tô Kính tiến vào, lực lượng ở trong thân thể cũng không có bị áp chế.

Nhìn bậc thang bằng đá đi thông lên trên đỉnh, Tô Kính nói với Cơ Vô Song:

- Ngươi, đi lên trên đi.

Cơ Vô Song ủy khuất hỏi:

- Tại sao lại là ta?

- Ngươi là người mạnh nhất a.

Câu trả lời của Tô Kính khiến cho Cơ Vô Song có chút lâng lâng. Xem ra nàng đã là đệ nhất đả thủ ở bên người Tô Kính a? Cũng không sai a, xem ra đôi tử kim lôi luân này chính là của nàng rồi!

Bây giờ Cơ Vô Song còn đang lo lắng Tô Kính sẽ thu hồi một đôi đạo khí này, thế nhưng nàng lại không biết Tô Kính đã sớm quên mất chuyện này. Ở trong mắt Tô Kính mà nói, Cơ Vô Song có thể chiến đấu vì mình, như vậy đôi đạo khí này cũng sẽ là của Cơ Vô Song. Đợi khi nào nàng muốn đi, những thứ này cũng coi như là phí phục vụ những năm qua của Cơ Vô Song.

Như vậy hắn cũng không nợ Cơ Vô Song bất kỳ vật gì.

Lĩnh vực của Cơ Vô Song lan tràn, khống chế trong phạm vi một trượng ở chung quanh thân thể. Dưới chân của nàng, tử kim lôi luân nhẹ nhàng xoay tròn, đưa nàng lên trên bậc thang của thần miếu.

Sau khi Cơ Vô Song đi, Tô Kính thả ra Khô Lâu Thần Binh Khôi Lỗi. Có lẽ lực công kích của thứ này không đủ, thế nhưng lực phòng ngự lại không tệ, trừ phi là Võ thánh sống lại, nếu không sẽ không có thể dùng một kích đánh nát được cỗ Khôi Lỗi này.

Tô Kính dưới sự che chở của cỗ Khôi Lỗi này, đi theo phía sau lưng Cơ Vô Song. Hai bên người hắn chính là Vô Ưu công chúa và Thiết Vô Dung.

Thiết Vô Hồn mang theo hai luyện khí sĩ hoàng gia, cản đường ở phía sau. Sở dĩ để cho hắn ở phía dưới cùng đó là bởi vì Thiết Vô Hồn khống chế mấu chốt trận pháp ra vào thần miếu. Có hắn cản ở phía sau, chỉ sợ cho dù Tà Thần phóng lực lượng tới thế giới này thì cũng sẽ bị hắn làm ảnh hưởng. Tạo cho đám người Tô Kính có thời gian mấy hô hấp để rút lui.

Bậc thang dài đằng đẵng, khiến cho người ta có một loại ảo giác vĩnh viễn không đi được tới tận cùng. Nếu như không phải mọi người đều có cảnh giới Kim Đan. Như vậy sẽ thực sự cảm giác được bậc thang này thực sự vô tận.

Thậm chí còn đi sâu xuống địa ngục, lạnh lẽo như băng, thấu xương.

Bởi vì có vu văn áp chế, cho nên hai bên lối đi này, trận pháp Thần Thuật nhằm vào đám người Tô Kính cũng đã không còn tác dụng. Sau khi bị làm giảm bớt rất nhiều uy lực, lúc này lại thêm lĩnh vực Kim đan cùng tràn ra, tất cả Thần Thuật biến hóa đều bị biến mất.

Vu sư tương đối có uy lực phá hỏng hoàn cảnh, cục diện ở những chỗ như thế này.

Bậc thang không nhìn thấy tận cùng, bỗng nhiên Cơ Vô Song dừng lại, nói với Tô Kính:

- Sắp đi ra rồi.

Tô Kính gật đầu, đồng thời cũng ra lệnh công kích. Ba cái Ngũ Hành đại pháo, đồng thời phóng ra công kích mạnh nhất. Lúc này ở trên đỉnh thần miếu cũng xuất hiện một đạo thân ảnh mặc kim giáp.

Vị thần nhân này cầm trong tay Cự Phủ năm màu, hung hăng bổ xuống phía dưới một cái. Tất cả những mê hoặc ở trên đỉnh thần miếu đều bị đánh nát, lộ ra nguyên hình vốn có.

Ở giữa cái nền rộng rãi hình vuông, người hầu của thần linh đang cầm trong tay một cái liềm đỏ như máu, đang vẽ phác họa trận pháp ở trên mặt đất.

Thần nhân mặc kim giáp kia lại đánh xuống một kích, tên người hầu của thần linh kia ngẩng đầu lên. Giơ cái liềm màu đỏ lên, cả hai va chạm, Cự Phủ của thần nhân mặc kim giáp lập tức bị phá hỏng.

Cái liềm màu đỏ là vật thật, Cự Phủ năm màu là ảo ảnh. Khi đánh ra kích thứ hai, lực lượng quy tắc ở trong Cự Phủ năm màu cũng đã tiêu hao hơn phân nửa, bị tên người hầu của thần linh kia đánh tan cũng là chuyện rất bình thường.

Bất quá cái liềm màu đỏ của người hầu thần linh kia cũng đã hỏng mất một góc, cũng không có cách nào tiếp tục vẽ phác họa trận pháp ở trên mặt đất nữa.

Ba cái Ngũ Hành đại pháo, tác dụng quan trọng nhất chính là ngăn cản gia trì của thần miếu đối với người hầu của thần linh này. Không có những lực lượng gia trì này, cho dù bản thân người hầu của thần linh có cường đại tới đâu thì cũng không địch lại được nổi mọi người.