Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Quyển 2 - Chương 1: Dục hỏa trùng sinh (sống lại từ biển lửa)




Trong rừng hoa đào Túy Phong Sơn

Liếc nhìn một cái ta đã thấy được một vườn hoa đào tươi, cảnh sắc nơi đây làm rung động lòng người, những đóa hoa hồng yêu kiều, óng ánh thuần khiết, những giọt sương còn đọng lại từ từ nhỏ xuống, tạo thêm vẻ tươi tắn như một bức tranh phong cảnh. Hoa đào rực rỡ, uyển chuyển ướt át, màu đỏ tinh nghịch, tạo nên một khung cảnh hài hòa.

Những đóa hoa óng ánh thuần khiết như ngọc, như mộng như ảo, khắp nơi tràn ngập sắc hồng, tựa như một bức tranh được vẽ nên từ con người. Cây hoa đào tràn đầy sức xuân, cũng rất ồn ào. Mỗi cây hoa đào đều toát ra mùi hương thơm ngát,đóa hoa kiều diễm .

Khi đối diện với cảnh trí thanh nhã, tĩnh lặng như vậy sợ rằng không ai có thể chống lại được sự cuốn hút của làn hương thơm ngát này mà sẽ đắm chìm vào trong đó.

Kết hợp với tiếng đàn làm cho người ta say mê, giống như đang lạc vào cõi tiên!

Tiếng đàn từ từ vang lên, dần dần như thủy triều mở ra từ bốn phía, tỏa ra khắp mọi nơi trong núi. Tiếng đàn phảng phất như một tinh linh áo trắng múa cùng gió, kiểu múa tao nhã mà cao quý, giống như những đóa hoa hồng từ từ nở rộ, kết hợp mùa hương thơm ngào ngạt của hoa và tiếng đàn, làm cho người người say mê , ai ngờ đàn cầm đột nhiên biến chuyển, đồng thời xuất hiện thêm một vạn người, với khí thế hào hùng, giống như sóng dâng trào mãnh liệt ở ngoài biên khơi , tràn đầy tinh thần khích lệ của mọi người.

Bộ dáng phục tùng cùng với vẻ mặt tràn đầy bi ai, âm thanh gây cấn, tiếng đàn lượn quanh, để lại dư âm vang vọng, làm cho người ta không thể nhịn được muốn tìm tòi đến cùng, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể đàn bản nhạc hay như thế.

Chỉ thấy sâu trong rừng hoa đào, tại nơi có màu sắc rực rỡ, một nữ tữ gảy nhẹ những nốt cuối cùng của bản nhạc trên huyền cầm, tuyết sa ( vải mỏng màu trắng) nhẹ nhàng bay lên, dọc theo ống quần màu xanh nhạt thêu chỉ bạc nhìn lên chỉ thấy ống tay áo nhẹ nhàng bay phấp phới, rồi lại ưu nhã rơi xuống, xinh đẹp giống như là huyền ảo. Dáng người thon dài yểu điệu, phía trong mặc một bộ váy dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm một dải lụa bạch sắc, eo nhỏ cũng được thắt một chiếc đai lưng màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu Lưu Vân Kế, búi tóc cài một ài đóa châu hoa, trên trán rũ xuống một viên trân châu màu trắng, da thịt như ngọc lộ ra ngoài đã nhiễm hồng, nguyệt mi tinh nhãn lộ ra vẻ lãnh diễm, thật đúng là một mĩ nhân quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.

Người xinh đẹp như vậy ngoại trừ Khương Tuyết Ninh đã vùi trong biển lửa còn có thể là ai? Cuối cùng tiếng đàn phá vỡ phía chân trời, Tuyết Ninh đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cười hỏi:” Nghe từ lúc nào”. Vừa dứt lời, ở không trung liền truyền đến tiếng nói hài hước, vui vẻ, vang vọng cả đỉnh núi:” Tài đánh đàn của Tuyết Ninh thật đúng là thiên hạ vô song”

Chỉ thấy một nam tử mặc đồ trắng trên mặt nạ sắt, từ trên đỉnh núi bay xuống, bay thẳng đến chỗ Tuyết Ninh, làm cho hoa đào bay xung quanh giống như người đang thoải mái nhàn hạ đi dạo.

Tuyết Ninh nhìn Dạ Mị đang bay về hướng mình,trong lòng tràn đầy cảm kích, người này luôn xuất hiện vào thời điểm nàng khó khăn nhất, tuy mỗi lần đều là bộ dáng cợt nhả không đứng đắn nhưng hắn đã cứu mạng nàng.

Dạ Mị trực tiếp ôm lấy thắt lưng của Tuyết Ninh. Chân chưa chạm đất, lập tức quay người, bay xuống dưới đỉnh núi:” Trên đỉnh núi rất lạnh, thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngươi nên trở về nghỉ ngơi”.

Dạ Mị đưa Tuyết Ninh trở về viện của nàng rồi rời đi, Tuyết Ninh một mình ngồi ở trong sân, ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi tràn ngập màu xanh biếc, hoa tươi khắp núi, thật làm cho người ta không nhịn được mà yêu thích nơi này.

Kể từ khi nàng được Dạ Mị cứu từ thiên lao ra, nàng đã đến Dạ Mị Các hơn một tháng, Dạ Mị hôm đó bị Qủy Cốc đưa về hoàng cung gặp Thái Hậu. Trong lúc hắn đang rảnh rỗi không có chuyện gì, muốn đi cướp Tuyết Ninh một lần nữa ra ngoài thì nghe thấy tin tức Tuyết Ninh bị giam vào đại lao.

Hắn muốn tìm hiểu cho đến cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa đúng lúc có thể đưa Tuyết Ninh đi, ai ngờ vừa tới nơi đó đã thấy thiên lao khói mù dày đặc, lửa lớn bốc lên: hỏa hoạn. Dạ Mị trực tiếp bay vào, tìm từng phòng giam một, cuối cùng tìm được Tuyết Ninh đang hôn mê bất tỉnh, hắn nhanh chóng làm mọi việc thần không biết quỷ không hay mang nàng về Dạ Mị Các.

Tuyết Ninh hôn mê hơn nửa tháng, khi nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ quỷ dị của Dạ Mị. Tuyết Ninh vốn cho rằng nàng sẽ vùi than trong biển lửa, không ngờ, quay đầu lại nhìn thì thấy Dạ Mị đến cứu.

Tuyết Ninh tỉnh lại, câu nói đầu tiên Dạ Mị nói với nàng là: "Nữ nhân ngốc nghếch, mỗi một lần Bổn Các Chủ gặp ngươi đều ở thời điểm ngươi xui xẻo nhất thì phải " giọng nói còn mang theo sự hài hước.

Tuyết Ninh muốn nói cám ơn, nhưng khi định cất tiếng nói lại đau không chịu nổi, nói không ra lời, Dạ Mị vẻ mặt nghiêm chỉnh cảnh cáo Tuyết Ninh: "Không cần vội vã nói chuyện, đại phu nói cổ họng của ngươi bị khói làm tổn thương, phải qua vài ngày mới có thể nói chuyện, Bổn Các Chủ thật vất vả mới đem ngươi cướp ra , ngươi không thể biến thành câm được"

Tuyết Ninh khẽ cười, mấy ngày nay, đều nhờ Dạ Mị tỉ mỉ chăm sóc, nàng mới từ từ khá hơn, cố gắng đi những kí ức đau buồn kia.

Chỉ là nửa đều sẽ nằm mơ thấy nam nhân tàn nhẫn đó, đêm đó nàng phải chịu khuất nhục. Tuyết Ninh lơ đãng sờ đến dấu răng trên cánh tay, dấu vết này sợ là không thể xóa được. Nàng cũng không muốn xóa nó đi, ít nhất sự hiện hữu của nó có thể nhắc nhở nàng, không nên quên nỗi sỉ nhục Lãnh Nguyệt Hàn đã cho.

Dạ Mị giống như đứa trẻ, mỗi lần đều ở bên tai nàng kể những chuyện xảy ra trong hoàng cung, nghe nói trong ngày nàng được Dạ Mị cứu Lãnh Nguyệt Hàn đã biết nàng là bị oan uổng. Khi hắn chạy tới Thiên Lao thì nơi đó đã biến thành phế tích, nghe nói trong cung tất cả mọi người cho là nàng đã chết rồi, nghe nói kể từ sau khi nàng chết, Châu nhi cùng Tắc Bắc liền biến mất.

Cũng nghe nói Vân Mộc Trần đã bình an trở lại nước Vân Thủy, còn Lãnh Nguyệt Hàn bởi vì chính nàng chết đi, tự trách bản thân hắn không dứt, mấy ngày không lâm triều. Lại nghe nói Lãnh Nguyệt Hàn giờ đây, tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, như cũ lâm triều, hàng đêm ngủ lại ở chỗ của Phượng quý phi, hơn nữa không có tuyên bố với bên ngoài rằng Tuyết Ninh đã qua đời.

Tuyết Ninh khinh thường cười khẽ, mọi chuyện đều đã qua rồi, mọi chuyện như thế nào, cũng chỉ là nghe nói, nói một chút mà thôi, đã ra khỏi nhà tù đó rồi, nàng cũng không có ý định trở về.

Dạ Mị luôn hỏi nàng: "Có muốn hay không quay trở về báo thù" Tuyết Ninh chỉ luôn cười trừ, cũng không có trả lời, báo thù, chỉ bằng thực lực của một mình nàng, lấy cái gì đi báo thù, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nhưng nàng cũng sẽ không sống ở Dạ Mị Các, nàng đã thiếu Dạ Mị quá nhiều, căn bản trả không nổi.

Tuyết Ninh khẽ gọi nói: "Bích Thủy, đi chuẩn bị cơm tối đi, buổi tối mời Các chủ tới nơi này dùng cơm"

Người được gọi tên Bích Thủ là nha hoàn mà Dạ Mị đặc biệt phái đến chăm sóc cho nàng. Nàng ấy là người cơ trí, đối với Tuyết Ninh rất sùng bái.

Đúng thời gian ăn cơm tối Dạ Mị đi tới viện Tuyết Ninh ở, lúc này Tuyết Ninh đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi hắn.

"Mời ta tới dùng cơm sao, ngươi nói, ý đồ của ngươi là gì?" Giọng nói hắn trước sau như một không căng thẳng chút nào, Dạ mị còn thuận thế, véo vào mặt Tuyết Ninh mấy cái.

Trong một tháng này Tuyết Ninh đã sớm quen với mấy hành vi vô lại của hắn, sớm đã miễn dịch. Nàng cũng không quanh co lòng vòng thừa nhận với hắn: "Chờ ngươi cơm nước xong xuôi hẳn nói, sợ ngươi một hồi tiêu hóa không tốt"

Dạ Mị ngồi xuống không chút khách khí gắp món ăn, nhìn Tuyết Ninh: "Bổn Các Chủ phát hiện ngươi học lén tuyệt chiêu của Bổn Các Chủ" giọng nói tràn đầy nhạo báng.

Tuyết Ninh không hiểu, vừa ăn cơm vừa nói: "Tuyệt chiêu gì của ngươi" nàng rất là không hiểu, hắn có tuyệt chiêu gì mà nàng cần phải học đâu. Nàng bảo hắn dạy khinh công, hắn không dạy, nói là sợ nàng học xong, nàng sẽ chạy mất.

"Tuyệt chiêu đùa giỡn chứ còn gì"

Tuyết Ninh lắc đầu cười không ngừng, không chút khách khí nói: "Ta chưa từng thấy qua người nào hay tự kỷ tự yêu chính mình như ngươi, tuyệt chiêu của ngươi chính là vô lại, không phải nói giỡn"

Dạ Mị không đồng ý bĩu môi nói: "Nữ nhân ác độc, Bổn Các Chủ ăn no rồi, có chuyện gì, ngươi cứ nói đi"

Tuyết Ninh buông chén đũa xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn nói: "Mị, ta rất cảm tạ ngươi đã vì ta làm tất cả, không có ngươi Tuyết Ninh đã sớm vùi thân biển lửa rồi, mấy ngày nay, lại được ngươi hết lòng chăm sóc, Tuyết Ninh mới có thể hồi phục, thậm chí không tiếc lấy Noãn Ngọc ngàn năm làm giường, vì Tuyết Ninh điều lý thân thể...... nhưng là........" Tuyết Ninh còn chưa nói hết.

Dạ Mị nhỏ giọng hỏi: "Có phải hay không ngươi muốn rời đi" âm thanh hắn hiểm khi nghiêm chỉnh như lúc này.

"Đúng vậy" Tuyết Ninh không chút do dự, cũng không giấu giếm.

Dạ Mị kích động đứng lên vội vã hỏi "Tại sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở về hoàng cung, ngươi thật sự thích tên hoàng thượng đó"

"Tuyết Ninh, trừ mình ra sẽ không thích bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi" Tuyết Ninh có thể cảm nhận được tình cảm Dạ Mị dành cho nàng

Trong nháy mắt đó, Dạ Mị có cảm giác lòng đang rỉ máu, nữ nhân này chính là như vậy nàng trực tiếp, nhẫn tâm bóp chết hi vọng của hắn. Thật là có một loại yêu say đắm, còn không có đợi hắn mở miệng, liền trực tiếp bị cự tuyệt rồi.

"Tại sao ngươi phải rời đi"

"Ta sẽ không ở chỗ này" Ngắn ngủn sáu chữ, nàng không giải thích thêm.

"Thật ra thì ta sớm cũng biết, ngươi sẽ rời đi, chỉ là ta không muốn tiếp nhận, được rồi, chỉ cần là điều ngươi muốn, vậy thì rời đi đi, dù sao Bổn Các Chủ ở Dạ Mị các còn rất nhiều nữ nhân, cũng không cần đến ngươi" giọng nói nói hắn nhẹ nhõm tự tại, nhưng thực ra tâm hắn đang rỉ máu.

Tuyết Ninh trừ nói lời: "Cám ơn" ra nàng không biết còn có thể nói điều gì nữa.

Dạ Mị nhìn Tuyết Ninh một cái, xoay người sang chỗ khác nói: "Sáng sớm ngày mai, ta đưa ngươi xuống núi, tối hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi" nói xong hắn cất bước rời đi.

Tuyết Ninh đột nhiên kêu lên: "Chờ một chút" Dạ Mị đột nhiên quay đầu lại, cho là Tuyết Ninh thay đổi chủ ý.

Chỉ thấy Tuyết Ninh cười nói: "Mị. Trước khi ta đi, ngươi có thể gỡ mặt nạ xuống, có được không?" giọng nói nhẹ nhàng, tràn ngập tò mò.

Dạ Mị tính trẻ con, liền lui về sau một bước: "Ngươi thật muốn xem"

Tuyết Ninh cười gật đầu

"Muốn xem dung mạo của Bổn Các Chủ. Tốt lắm, ngươi gả cho Bổn Các Chủ, thì ta sẽ cho ngươi nhìn"

"Tốt, bản cô nương không cần nhìn nữa"

Dạ Mị xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: " Bổn Các Chủ sợ ngươi gặp qua khuôn mặt đẹp trai của Bổn Các Chủ, lại tự ti mặc cảm, không dám ra ngoài cửa gặp người khác nữa."

Tuyết Ninh cười nhìn Dạ Mị rời đi.

Đêm khuya yên tĩnh, Tuyết Ninh theo thói quen đứng một mình ở trước cửa sổ ngắm nhìn trăng sáng đến ngây ngẩn cả người, ngày mai nàng sẽ rời đi, trong lòng ít nhiều cũng có chút không nỡ, nếu như nàng có thể bớt ích kỷ đi một chút, cứ như vậy một mực ở nơi này đến già, hẳn cũng hạnh phúc lắm.

Dạ Mị một mực hỏi nàng có muốn hay không quay trở về báo thù, chẳng lẽ cứ tính như thế ư, thật ra thì nàng đã rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện là do Thái hậu cùng Phượng quý phi cùng nhau diễn một tuồng kịch, chỉ là nàng không hiểu, Thái hậu không phải vẫn muốn lợi dụng nàng ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến bà ta ra tay với nàng. Tại sao lại cùng Bạch Phượng Nhi liên kết.

Nàng không phải là không muốn báo thù, chỉ là hiện tại nàng không có năng lực để báo thù, từ khi xuyên qua tới nay nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung, nếu vì báo thù mà phải quay lại nơi đó, thì nàng sẽ không báo thù nữa, sẽ bỏ qua cho những người đã làm nàng thương tổn.

Một ngày nào đó nàng sẽ có đầy đủ năng lực để chống lại bọn họ, cho tới giờ, nàng chỉ muốn sống an ổn, ở trong cung, nàng che dấu thực lực, giả vờ đồng ý Thái hậu đi quyến rũ Lãnh Nguyệt Hàn.

Là Tuyết Ninh nàng quá ngây thơ rồi, cái thế giới này vĩnh viễn đều là cá lớn nuốt cá bé, ngươi càng yếu, người khác sẽ càng khi dễ ngươi . Nếu muốn sống, ngươi phải có thực lực mạnh, mà nàng ở thế kỷ 21 là sát thủ số một, không có ai so với nàng hiểu được nên làm sao cho mình trở nên mạnh mẽ, sẽ không ai so với nàng hiểu được như thế nào sinh tồn.

Vốn nàng cam nguyện làm Khương Tuyết Ninh, hiện tại mới phát hiện ra nàng đã sai lầm rồi. Lần này, nàng nhất định sẽ củng cố lực lượng cùng Thái hậu quyết đấu một trận. Không phải là nàng không muốn báo thù, chẳng qua nàng đang chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.

Nàng nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp vẹn toàn đôi bên, vừa có thể báo thù, lại không cần bị vây ở hoàng cung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bích Thủy tới hầu hạ Tuyết Ninh rửa mặt. Tuyết Ninh đã sớm sửa soạn xong hết, nàng đang chờ Dạ Mị.

Cả đêm hôm qua Dạ Mị chưa ngủ, hắn vẫn đứng ở trước viện của Tuyết Ninh, hắn đã thử rất nhiều lần nhưng không có dũng khí để bước vào.

Dạ Mị đến, hai người nhìn nhau không nói câu gì. Ăn xong điểm tâm, Dạ Mị nở nụ cười khổ: "Đi thôi, Tiểu Tuyết Ninh, Bổn Các Chủ tiễn ngươi"

Tuyết Ninh cười gật đầu, nhận lấy bọc quần áo trên tay Bích Thủy, Dạ Mị ôm ngang eo Tuyết Ninh. Nhón chân một cái, hướng đỉnh núi phi lên, hai người đứng ở trên đỉnh núi nhìn quang cảnh nước Nguyệt Lạc ở phía dưới.

Cảnh sắc như chốn bồng lai tiên cảnh, chắc sẽ không ai nghĩ đến, thủ lĩnh tổ chức sát thủ làm cả giang hồ nghe tin đã thấy khiếp sợ - Dạ Mị, lại đang cùng một nữ nhân đứng trên ngọn núi cao nhất nước Nguyệt Lạc, ngắm cảnh từ trên núi.

Tuyết Ninh nhắm hai mắt, giang hai tay ra cảm thụ , mùi hoa thơm ngát, Dạ Mị vẫn không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng.

Cho đến khi Tuyết Ninh hạ tay xuống, nhìn Dạ Mị nói: "Đưa ta đi thôi"

Dạ Mị lôi từ trong ngực ra một khối ngọc bội: "Đưa cho ngươi làm kỷ niệm, về sau mặc kệ ngươi đi đến chỗ nào, chỉ cần lấy khối ngọc bội này ra, người của Dạ Mị các sẽ bảo hộ ngươi chu toàn" Ngọc bội này, chính là tín vật của Các chủ, thấy ngọc bội như thấy Các chủ,

Tuyết Ninh còn chưa nói lời từ chối, Dạ Mị đã cướp lời:

"Không cho phép ngươi cự tuyệt, coi như giữ lại làm kỉ niệm, hi vọng về sau ngươi không cần phải dùng đến nó"

Tuyết Ninh nhận lấy ngọc bội, Dạ Mị thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi thôi, y phục cùng đồ dùng khác, Bích Thủy đều cho vào trong bọc quần áo rồi, còn có mấy tờ ngân phiếu, có lẽ sẽ có lúc ngươi cần dùng đến nó. Ài. Tiểu Tuyết Ninh dáng dấp ngươi thật sự là quá xấu rồi, Bổn Các Chủ sợ ngươi đi ra ngoài sẽ hù dọa người khác, gây phiền toái khắp nơi "

Tuyết Ninh thầm cảm kích Dạ Mị đã lo nghĩ chu toàn cho nàng, nhưng trong lòng lại tự giễu, xinh đẹp có lúc thật là một sự phiền toái lớn.

Nàng còn chưa nói lời nào, Dạ Mị đã lấy ra một cái khăn tay giơ lên trước mặt nàng:

"Từ trước tới nay chưa từng có ai biết Dạ Mị các ở chỗ nào, vì vậy Dạ Mị các càng thêm bí mật, đành phải để Tiểu Tuyết Ninh uất ức rồi, xuống núi ta sẽ cởi ra"

Tuyết Ninh gật đầu cười, chỉ cảm thấy Dạ Mị lại một lần nữa ôm eo nàng, bay lên, bên tai đều là tiếng gió gào thét. Không lâu sau Dạ Mị liền dừng lại, hắn cởi khăn ra, chỗ hai người đang đứng là chân núi.

Dạ Mị ôm quyền đối với Tuyết Ninh nói: "Ngươi hãy bảo trọng"

Nói xong hắn cũng không có quay đầu lại nhìn Tuyết Ninh liền cứ như vậy mà biến mất. Tuyết Ninh nhìn về phía Dạ Mị vừa biến mất, nàng ôm quyền chân thành nói:

"Bảo trọng"

Tuyết Ninh lôi từ bọc hành lí ra một chiếc mặt nạ, nàng đeo nó lên mặt xoay người lại liền trở thành một cô nương với gương mặt bình thường, mặt nạ che đã đi dung nhan tuyệt thế, mang bọc hành lí lên vai, Tuyết ninh bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Từ khi Tuyết Ninh đi tới cái triều đại xa lạ này, đây là lần đầu tiên nàng được tự do ra ngoài một mình, cũng là lần đầu tiên gặp phải sơn tặc, hơn nữa đám sơn tặc này thật thú vị, một tên cao một tên thấp, một tên mập một tên gầy. Phía sau hai tên sơn tặc đứng đầu, là một đám lâu la tiểu tốt, bon chúng đứng ở giữa đường, tay lăm lăm cầmm đao, hẳn là chúng có ý định cướp đồ của nàng.

"Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu ngươi muốn đi qua đây, phải lưu lại tiền mãi lộ"

Tuyết Ninh rất muốn cười phá lên, nàng không kìm được mím môi khẽ cười, đám sơn tặc thấy nàng cười như vậy liền nổi nóng, một tên trong đám đó lên tiếng, nói: "Chẳng qua chỉ là một ả đàn bà thúi, lại dám chê cười anh em bọn ta"

Nói xong hắn tức giận nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, tên đứng đầu vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, quát: "Đúng là đàn bà thúi đi…. Đi……lão tử chưa bao giờ cướp của người già, nữ nhân và trẻ nhỏ"

Trong lòng Tuyết Ninh thầm nghĩ, đã là sơn tặc rồi mà cũng có nguyên tắc ư, tên kia nói xong còn nhường ra một lối đi, nàng không nói gì, cười nhạt một tiếng, vừa muốn đi tới.

Đột nhiên nghe có người hét lớn một tiếng: "Chậm đã" .

Thủ lĩnh đám sơn tặc bất mãn nhướng cao đôi lông mày, hướng về phía tên vừa lên tiếng hung hăng vỗ hai bàn tay quát lớn: "Tiểu tử ngươi không có việc gì để làm sao? Kêu loạn cái gì?"

Tuyết Ninh không để ý tới bọn chúng.

Tên thấp bé nhất bọn chỉ vào đi Tuyết Ninh, ôm mặt khóc mà nói: "Đại ca, ta chưa có cưới vợ , ngươi đem nàng mang về làm vợ ta đi.". Giọng nói của hắn tràn đầy khẩn cầu.

Nghe tên thấp bé nói xong, tên đại ca trong lòng nghĩ cũng phải, hắn đã sớm cưới vợ sinh con rồi, chỉ còn đệ đệ là độc thân, nay thật vất vả mới gặp được một nữ nhân, cũng không dễ dàng gì. Nghĩ đến đó hắn chợt chỉ vào Tuyết Ninh ra lệnh: "Các anh em, mang nữ nhân đó về sơn trại, cho lão Nhị cưới làm vợ" .

Tuyết Ninh vốn đang định đi tiếp, chỉ thấy mấy tên sơn tặc, xông tới chỗ nàng, một tên lên tiếng: "Lão đại của chúng ta nói, muốn dẫn ngươi trở về làm vợ Nhị Đương Gia của chúng ta, ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, nếu không đừng trách chúng ta làm ngươi bị thương"

Tuyết Ninh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên thấp bé bước ra khỏi đám người, vẻ mặt thẹn thùng nhìn nàng, Tuyết Ninh nhất thời không biết nói gì.

Muốn cưới nàng làm vợ. Thật là hoang đường.

Lắc đầu một cái, giống như không nghe thấy bọn họ nói, trực tiếp đi về phía trước, tên thủ lĩnh tức giận, thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn ra lệnh: "Mang đi" một đám ùa lên.

Tuyết Ninh ném bọc hành lí xuống đất, có như vậy nàng mới có thể dễ dàng hoạt động một chút, cũng đã lâu rồi gân cốt không có được thư giãn, lâu không sử dụng lại những chiêu thức khi nàng còn làm một sát thủ, hôm nay liền luyện một chút vậy. Đám sơn tặc không nghĩ đến, một nữ nhân nhìn nhu nhược, vậy mà lại lợi hại như thế này. Những chiêu thức võ công mà nàng ta dùng chúng chưa từng thấy qua, chỉ trong chốc lát, Tuyết Ninh đã xử lý xong đám sơn tặc.

Tuyết Ninh cầm bọc hành lí lên, vỗ vỗ đất bám trên đó, không thèm nhìn đến đám sơn tặc đang nằm la liệt rên rỉ ở trên mặt đất, nàng tiếp tục đi về phía trước. Cả đám sơn tặc quay sang nhìn nhau, bọn chúng không phục khi bị hạ bởi một nữ nhân tay trói gà không chặt, liền đứng đậy xách theo đại đao đuổi theo Tuyết Ninh.

Rốt cuộc thì lão đại, cũng có chút tài mọn, Tuyết Ninh không có binh khí, đối mặt với đại đạo của bọn chúng, dù nàng có cố hết sức chống trả, vẫn bị hai người bức vào rừng cây. Tuyết Ninh ngắm nhìn bốn phía nghĩ biện pháp thoát thân.

"Con quỷ nhỏ, công phu của ngươi thật kì quái"

Tuyết Ninh không để ý tới lời nói của hắn, chợt nàng nhìn thấy một cái bẫy đã bị cỏ che lấp, mặt nàng không biến sắc hướng chỗ đó đi tới.

Tuyết Ninh quay sang nhìn hai tên thủ lĩnh của bọn sơn tặc nói: "Bắt được ta thì ta sẽ nói cho các ngươi biết”.

Nói xong Tuyết Ninh hướng phía cái bẫy chạy tới, hai tên sơn tặc đuổi theo sát phía sau nàng, bọn hắn đâu nghĩ tới Tuyết Ninh lại đột nhiên dừng lại, bị bọn hắn tóm được, hai tay nàng bị bắt chéo đặt ở phía sau lưng

Hai người cười hả hê nói: "Xem ngươi còn chạy trốn được nữa không?"

Tuyết Ninh cúi đầu, cười khẽ, quẳng bọn hắn qua vai, đem hai người bọn chúng cùng ngã xuống cái bẫy, vậy mà cái bẫy này rất sâu, bên trong toàn bộ mặt đất bày toàn lưỡi lê, lóe sang.

Tuyết Ninh cả kinh, không suy nghĩ gì, đưa tay kéo hai người đang rơi xuống lên, nhưng do sức lực của nàng không đủ, không thể kéo hai tên đó lên, trước mắt thấy ba người có thể rơi xuống dưới.

Hai tên kia cũng sợ choáng váng đầu óc, ngơ ngác nhìn Tuyết Ninh, thật không nghĩ đến, nữ nhân này thế nhưng lại đi cứu bọn họ, hiện tại, ba người bọn họ sắp té xuống rồi.

May nhờ lão đại cơ trí, cao giọng hô: "Lũ ranh kia, mau tới cứu chúng ta"

Những tên kia bị đánh đang nằm lăn lóc trên mặt đất, vừa nghe thấy tiếng của lão đại, không để ý tới đau đớn, liền chạy vào trong rừng, cùng nhau kéo ba người lên.

Nếu trễ một bước, ba người bọn họ chỉ sợ không sống nổi.

Tuyết Ninh ngồi dưới đất thở dốc, cánh tay nàng bị thương đã mất đi tri giác, từ lúc nào thì nàng trở nên tốt bụng như vậy, chỉ vì hai tên sơn tặc, thiếu chút nữa đã chết cùng bọn chúng.

Ai ngờ thế nhưng tên cao to lại quỳ gối ở trước mặt nàng, khấu đầu một cái: "Cảm tạ ân cứu mạng của nữ hiệp, ta nợ ngươi một mạng, từ nay về sau, chỉ cần nữ hiệp có bất kỳ điều gì phân phó…..cả Hắc Phong trại, sẽ nghe theo ý kiến của ngươi"

Sau khi hắn quỳ xuống, tất cả mọi người cũng quỳ xuống, miệng đồng thanh nói: "Chúng tôi nguyện cống hiến phần sức lực nhỏ bé"

Tuyết Ninh cười khẽ chỉ vào người cao nói: "Ngươi tên là người cao?"

Nàng chỉ hỏi vu vơ không ngờ tên kia vẻ mặt chính khí nói: "Đúng, không biết nữ hiệp có gì phân phó"

Tuyết Ninh bật cười, hẳn người đệ đệ kia nhất định gọi là người thấp rồi: "Các ngươi tất cả đứng lên đi, sau này hãy tìm việc gì khác làm đi, đừng nữa làm sơn tặc nữa" Nói xong liền đứng lên vỗ vỗ đất trên người,

"Xin hỏi nữ hiệp muốn đi nơi nào, bọn ta tình nguyện hộ tống nữ hiệp đi đến đó"

Tuyết Ninh lắc đầu nói: "Ta không cần các ngươi hộ tống đâu, tự ta có thể đi, ngươi cho ta hỏi, phải đi bao lâu nữa mới có thể vào trong thành"

"Còn cần hai ngày lộ trình nữa, mới có thể đến được Dung thành"

Tuyết Ninh tự nhủ hóa ra là "Dung Thành". Nàng nhìn về phía người cao nói: "Đa tạ" đang muốn tiếp tục lên đường.

Ai ngờ người có vóc dáng thấp bé lên tiếng nhắc nhở: "Nữ hiệp xin dừng bước, bây giờ sắc trời đã tối, nơi này ít người qua lại, cũng không có điểm dừng chân, trước mặt không xa Hắc Phong trại của chúng ta, cô hãy nghĩ tạm ở đây một đêm, ngày mai hãy tiếp tục lên đường"

Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn trời, quả thật trời đã tối, lại quay đầu nhìn đám sơn tặc, bọn chúng cho là Tuyết Ninh không tin, lập tức giơ tay lên thề với trời: "Chúng ta không có bất kỳ ý xấu, nếu như có dã tâm xấu nguyện bị thiên lôi đánh chết" gương mặt nghiêm túc.

Tuyết Ninh thở dài nói: "Cũng được, liền nghỉ ngơi một đêm đi, các ngươi không cần thề, ta không phải không tin các ngươi, chỉ là muốn nhanh lên đường thôi" Đây là lần đầu tiên Tuyết Ninh nghêm túc như vậy để giải thích cho người khác hiểu suy nghĩ của mình, thế nhưng đối phương lại là một đám sơn tặc.

Hai tên kia vừa nghe xong, lập tức vui mừng đi trước dẫn đường, đoàn người đi phía sau rầm rộ mang theo Tuyết Ninh tiến đến Hắc Phong trại

Tuyết Ninh đến Hắc Phong trại mới biết, nơi này không đơn thuần là nơi ở của mấy người này, nơi này có người già trẻ em, còn có phụ nữ, một cảnh tượng thật an lành.

Hai tên thủ lĩnh giới thiệu Tuyết Ninh với mọi người, lúc này mới nhớ tới bọn họ đã quên hỏi tên tuổi Tuyết Ninh: "Xin hỏi tôn tính đại danh của nữ hiệp là gì?"

Tuyết Ninh sửng sốt một chút, cười nói: " Ta tên Nguyệt Lạc" .

Mọi người hoàn toàn yên tĩnh, người cao chần chừ nói " Muội tử, cái đó, ngươi có biết hiện tại chúng ta đang ở nước Nguyệt Lạc, ngươi xem, tên của ngươi..... có phải hay không rất gây ra phiền toái a"

Tuyết Ninh cười khẽ: "Một cái tên mà thôi, chỉ để gọi, mọi người không cần để ý".Tuyết Ninh nói xong, tất cả mọi người cười ha ha.

Sau đó bọn họ giới thiệu chuyệ nàng đã anh dũng cứu bọn họ, trong trại mọi người rất nhiệt tình, vừa bắt đầu Tuyết Ninh còn không quen, thế nhưng từ từ nàng cũng quen với sự nhiệt tình của bọn họ.

Vợ của người cao, là một người rất nhiệt tình, dáng dấp có phần thùy mị, là người rất là hiền hoà, vẫn lôi kéo Tuyết Ninh nói chuyện, cảm tạ nàng đã cứu mạng hai người kia.

Mãi cho đến thật lâu về sau, thỉnh thoảng Tuyết Ninh vẫn nhớ đến Hắc Phong trại, sự nhiệt tình của những con người ở đây, khiến nàng không thể quên được.

Mọi người nói chuyện đến đêm khuya, mới đi nghỉ ngơi , Tuyết Ninh trở về căn phòng mà mọi người đã chuẩn bị cho nàng, nàng đi đến trước gương lột mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan khuynh thành, vừa định nghỉ ngơi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Tuyết Ninh vội đeo mặt nạ lên, đứng dậy đi mở cửa.

Thì ra là vợ của người cao tên Trân Châu, Tuyết Ninh cười nói: "Đại tẩu, không biết đã trễ thế này, có chuyện gì, mau mau mời vào"

Trân Châu cũng không có khách khí, liền đi vào phòng, hỏi: "Đã muộn rồi ta còn đến làm phiền muội nghỉ ngơi"

Tuyết Ninh một bên trâm trà một bên nói: "Không biết đại tẩu trễ như thế tới đây vì chuyện gì"

Trân Châu bưng ly trà ấp úng nửa ngày không nói ra lời, Tuyết Ninh cười đến: "Đại tẩu có chuyện không ngại nói thẳng"

"Nay ta đây liền nói thật, muội tử không lấy làm phiền lòng, ngươi thấy tiểu thúc nhà ta như thế nào?" Tuyết Ninh sửng sốt một chút, chẳng biết tại sao lại hỏi như thế.

Trân châu uống một ngụm trà nói: " Tiểu thúc nhà chúng ta rất coi trọng muội, muốn lấy muội làm vợ, không biết muội có nguyện ý hay không?" trân châu nói một hơi, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết Ninh giờ mới hiểu được mục đích tới đây của nàng ấy, hóa ra nàng ấy tới là muốn làm mai cho nàng và tên đại ca thấp bé kia: "Chị dâu, Nguyệt Lạc đã lập gia đình rồi, đại tẩu đi chuyến này tay không trở về rồi."

Trân châu nói: "Ngươi đã lập gia đình?"

Tuyết Ninh gật đầu một cái, trân châu cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không làm vợ chồng, có thể làm huynh muội, giống nhau cả, chỉ là tại sao không có thấy phu quân của muội vậy"

Tuyết Ninh chần chờ một chút nói: "Phu quân ở kinh thành, Nguyệt Lạc một mình đi Dung Thành thăm người thân, mấy ngày nữa liền trở về"

Trân châu quan sát Tuyết Ninh, mặc dù dung mạo thường thường, nhưng nhìn một cái cũng biết không chừng là một phú quý nhân gia, cũng yên lòng.

Trân châu lôi kéo Tuyết Ninh, hai người hàn huyên tới rất khuya, Tuyết Ninh thật tâm thích nữ nhân thuần phác này.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Ninh cáo biệt bằng hữu tại Hắc Phong trại, tiếp tục lên đường, hướng Dung Thành đi tới.