Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1070: Đối Thủ




Lúc sóng ngầm trong thành phố bắt đầu dâng lên thì Diệp Trạch Đào nhận được thông báo Phó bí thư Tỉnh ủy Giản Bạch Lâm muốn tới khu kinh tế mới Giáp Hà kiểm tra công tác.

Nhận được thông báo, vẻ mặt của Diệp Trạch Đào trở nên ngưng trọng. Giản Bạch Lâm đến vào lúc này, chắc chắn là có suy nghĩ của ông ta.

Anh trai của Giản Bạch Lâm là Bí thư Thành ủy Hồng Đô. Từ trước tới nay anh của ông ta vẫn không chung đường với Bí thư Hạo Vũ. Từ sau khi Giản Bạch Lâm đến tỉnh Cam Ninh vẫn chưa có động tĩnh gì. Bây giờ, vừa mới xảy ra chuyện tuyên truyền thì ông ta liền chạy tới. Trong chuyện này chắc chắn có một vài vấn đề.

Lúc Diệp Trạch Đào nhận được thông báo này liền liên kết một vài sự việc lại với nhau.

Lỗ Nghệ Tiên nói đến chuyện Đoạn Nghĩa Hội và Lý Kỳ Dương, họ đang âm thầm liên thủ. Bây giờ Phó bí thư Tỉnh ủy Giản Bạch Lâm lại muốn chạy tới đây. Chẳng lẽ những chuyện này không có liên hệ gì với nhau sao?

Sau khi nghe Lỗ Nghệ Tiên nói chuyện Lý Kỳ Dương gửi tin nhắn quấy rầy, Diệp Trạch Đào liền hạ quyết tâm sẽ trừng trị tên Lý Kỳ Dương kia một trận. Bây giờ nghe Giản Bạch Lâm muốn đến, Diệp Trạch Đào có cảm giác, muốn trừng trị Lý Kỳ Dương không hề dễ dàng. Với những mối quan hệ của những người thân quen trong thủ đô mà họ dựa dẫm, đối phương rất dễ có thể liên hợp với nhau.

Từ sau sự việc sóng gió lần trước, những người của Thành ủy này đã thành thực hơn một chút. Nhưng, với tính cách công tử của họ, chịu khổ như vậy, không trả miếng thì cũng sẽ cảm thấy không còn thể diện. Có khả năng là đã liên thủ lại với nhau để trừng trị mình. Chỉ là lần này bí mật hơn một chút mà thôi.

Đặc biệt là Dư Đạo Tranh. Anh ta là Bí thư Thành ủy, lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lực lượng động thủ sẽ lớn hơn.

Lúc điện thoại trên người mình có thể kết nối với Trần Đại Tường vang lên, Diệp Trạch Đào biết hẳn là Trần Đại Tường đã có một vài quyết định.

Lúc nghe máy, Trần Đại Tường tỏ ra nghiêm túc nói:

- Trạch Đào, tôi suy nghĩ rồi, cậu nói rất đúng. Dù sao cũng phải quyết định, sau này còn phải nhờ cậu nói thêm vài câu mới được!

Nghe Trần Đại Tường có thái độ này, Diệp Trạch Đào cười thầm. Diệp Trạch Đào vừa mới nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu. Trong điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu cũng nói tới một chuyện. Đó chính là có thể Vi Hoành Thạch cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Hẳn là đã biết tình hình của Vi Hoành Thạch nên Trần Đại Tường mới có quyết định.

- Mối quan hệ với Chủ tịch tỉnh Trần chúng ta đương nhiên là cùng bước cùng tiến rồi!

Câu nói này của Diệp Trạch Đào khiến Trần Đại Tường vui mừng, cười nói:

- Tôi biết cậu em sẽ quan tâm đến ông anh này mà. Haiz, lần sau lúc Tiểu Tú đến, tôi bảo nó kính cậu mấy ly nhé!

Lại nhắc đến con gái nhà ông ta!

Diệp Trạch Đào không biết nói gì. Lão già này lần nào không nhắc tới con gái của ông ta là không có gì để nói sao?

- Trạch Đào, có một chuyện tôi phải nói với cậu. Gần đây, số lần Dư Đạo Tranh và Đoạn Nghĩa Hội ở thành phố chúng ta chạy tới chỗ Giản Bạch Lâm ngày càng nhiều. Cậu cũng phải cẩn thận chuyện này một chút mới được. Theo như tôi dự tính thì dù thế nào họ cũng muốn chỉnh đốn cậu.

Đây là một tình báo hết sức quan trọng. Ở trong tỉnh mà Trần Đại Tường có thể tìm hiểu được chuyện này, đủ để nói lên Trần Đại Tường đã nhận ra.

Diệp Trạch Đào càng hiểu, Trần Đại Tường không chỉ nói không đâu. Ở góc độ của ông ta, những người kia không thể không từng ngầm cấu kết với ông ta. Có thể nói ra những lời này, như vậy là Trần Đại Tường cố ý muốn bày tỏ thái độ của ông ta.

- Chủ tịch tỉnh Trần rảnh thì cùng uống trà.

Diệp Trạch Đào cũng đáp lại.

Cười ha ha,Trần Đại Tường nói:

- Được, tôi nói những điều này thôi, không thể hiện một chút cũng không được, phải xem ở cậu thôi.

Lão già này cũng đã để lộ thái độ của ông ta, chính là hi vọng Diệp Trạch Đào có thể phản kích khí thế. Nếu Diệp Trạch Đào không đấu lại những người này, ông ta cũng không thể công khai đứng về phía mình.

Vẫn là đang hi vọng !

Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào không thể nào bình tĩnh lại được. Xem ra những người này không nhịn được nữa, đã âm thầm tiến hành liên kết với nhau, sẽ triển khai một trận chiến đấu kịch liệt!

- Chủ tịch thành phố Diệp, bây giờ tình hình khu kinh tế mới vô cùng tốt!

Đang suy nghĩ sự việc, Ôn Phương đã mỉm cười bước vào.

Bây giờ Diệp Trạch Đào giao hết toàn bộ cho Ôn Phương làm. Phát huy năng lực, tinh thần diện mạo lúc này của Ôn Phương vô cùng tốt.

- Ngồi đi, vất vả rồi!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.

Tự mình đi rót một cốc nước ngồi xuống, Ôn Phương nói:

- Sự phát triển của khu công nghiệp rất nhanh, còn có một lượng lớn các xí nghiệp muốn vào khu kinh tế mới của chúng ta.

- Đây là chuyện đương nhiên. Chính sách của Trung ương bày ra đó, tỉnh Cam Ninh lại là trọng địa Tây Bộ, vị trí trung tâm nổi bật. Ở một nơi như thế này mà làm xí nghiệp quả thực là một chuyện rất tốt.

- Đúng vậy, bây giờ Trung ương và tỉnh đều ra sức ủng hộ. Khu kinh tế mới Giáp Hà ngày càng đổi sắc!

Tuy trong lòng có chuyện nhưng Diệp Trạch Đào cũng không thể hiện ra trước mặt cấp dưới, mỉm cười nói:

- Khu kinh tế mới Giáp Hà là nơi để rèn luyện con người. Tôi tin chắc là sau khi rèn luyện ở đây, năng lực mọi mặt của mọi người đều sẽ có sự nâng cao nhanh chóng. Trong công việc cũng phải coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, phải cố gắng phát hiện nhân tài.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đã xem nội dung trên báo, có cảm giác làm vậy là muốn đẩy anh vào chỗ chết.

Nói chuyện phiếm một hồi, lúc này Ôn Phương mới nói một câu như vậy.

Quả thật bây giờ Diệp Trạch Đào thầm khen ngợi Ôn Phương. Rất nhiều người không hiểu được sự việc, vậy mà cô ta đã phát hiện ra.

- Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đối với mọi người mà nói, bây giờ cứ tập trung tinh lực vào công việc là được rồi!

Ôn Phương nghĩ từ trước tới nay cũng là Diệp Trạch Đào triển khai, đương nhiên chuyện đại sự sẽ có Diệp Trạch Đào gánh vác.

Nhìn xung quanh, cảm thấy không có ai, Ôn Phương nhỏ giọng nói:

- Tối có tới không?

Quả thực là đã lâu rồi Diệp Trạch Đào không làm chuyện đó với Ôn Phương. Nghe nói vậy, lại nhìn tấm thân động lòng người kia của Ôn Phương, liền khẽ gật đầu.

Thấy Diệp Trạch Đào gật đầu khuôn mặt Ôn Phương tươi cười, nói:

- Tôi đi trước đây!

Sau khi Ôn Phương đi ra, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ chuyện xảy ra một lần nữa. Bây giờ, một vài người đều đang âm thầm liên thủ với nhau, ngược lại Đậu Bính Phú vẫn không có động tĩnh gì. Cứ tiếp tục như vậy, vấn đề không nhỏ đâu!

Từ văn phòng đi ra, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi vào xe, bảo Lý Duy lái xe dạo một vòng quanh khu kinh tế mới.

Lúc xe chạy được nửa đường, Diệp Trạch Đào bảo Lý Duy dừng xe lại.

Chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần. Lý Duy và Trần Vũ Tường đều hiểu Diệp Trạch Đào muốn gọi điện thoại.

Hai người đều xuống xe, tìm một nơi ngồi đợi.

Thấy hai người ở một chỗ cách xa xe, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Điền Lâm Hỉ.

- Sư phụ, có chuyện như thế này.

Diệp Trạch Đào nói cho Điền Lâm Hỉ chuyện trên báo và chuyện một vài người thầm liên thủ với nhau mà mình tìm hiểu được.

Đương nhiên Điền Lâm Hỉ là người biết chuyện. Nghe Diệp Trạch Đạo nói, liền tỏ ra nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Đám Đậu Bính Phú làm cái gì vậy. Ta hỏi chuyện này một chút. Con đợi điện thoại của ta.

Những người này của đối phương đã bắt đầu liên thủ rồi, đám Đậu Bính Phú lại không có động tĩnh gì. Điều này khiến Điền Lâm Hỉ không vui chút nào. Nếu không phải Diệp Trạch Đào nói với mình chuyện này thì không chừng tỉnh Cam Ninh xảy ra đại biến cũng không biết!

Đối với chuyện ở tỉnh Cam Ninh, tuy Bí thư Hạo Vũ và Điền Lâm Hỉ đã nhường rất nhiều lợi ích, nhưng dù sao vẫn có hai ba Ủy viên thường vụ. Thực ra, họ cũng không có ý vứt bỏ tỉnh Cam Ninh.

Hơn nữa, Diệp Trạch Đào vẫn còn ở tỉnh Cam Ninh, mọi người vẫn có rất nhiều suy nghĩ.

Có những lực lượng như thế này, nếu bị người ta đánh lui mà không biết gì, như vậy thì không chỉ là vấn đề thể diện nữa rồi.

Diệp Trạch Đào đã hiểu được suy nghĩ của mọi người, lúc này mới gọi điện cho Điền Lâm Hỉ, cũng muốn tìm hiểu suy nghĩ của Đậu Bính Phú.

Nói thực, tuy là người một phe, nhưng Đậu Bính Phú cũng vậy, Lạc Liên Phong cũng vậy. Cả hai người đều không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào. Thái độ vẫn là cái kiểu cao cao tại thượng kia.

Không hiểu suy nghĩ của Đậu Bính Phú, Diệp Trạch Đào chỉ có thể gọi điện cho Điền Lâm Hỉ hỏi xem sao.

Một lúc lâu sau, Điền Lâm Hỉ gọi tới.

Điện thoại vừa kết nối thì Điền Lâm Hỉ có vẻ không vui, nói:

- Xem ra thời gian rút lui dài hơn một chút.

Tuy Điền Lâm Hỉ không nói nhiều nhưng Diệp Trạch Đào cũng có chút kinh ngạc. Câu nói này dường như có ý gì đó!

- Có phải là có biến cố gì không?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Hừ một tiếng nói:

- Dám!

- Trạch Đào, ngày mai ta đến tỉnh Cam Ninh một chuyến!

Diệp Trạch Đào cảm thấy vấn đề không nhỏ nữa rồi!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Đến Điền Lâm Hỉ cũng muốn chạy đến tỉnh Cam Ninh!

Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới không ít chuyện.

Điền Lâm Hỉ là người đã về hưu từ lâu. Thời gian ông ta về hưu càng lâu thì sức ảnh hưởng cũng sẽ càng nhỏ. Trước kia có thể sẽ mượn sức ảnh hưởng của Hoa Uy, nhưng dù sao ông ta đã về hưu rất lâu rồi. Lần này Trung ương lại tiến hành rất nhiều điều chỉnh, người thân không ngừng lên chức. Cứ làm như thế này, sức ảnh hưởng của Điền Lâm Hỉ chắc chắn sẽ suy yếu đi rất nhiều. Giữa Điền Lâm Hỉ và một vài lãnh đạo trong tỉnh, trước kia là quan hệ cấp dưới, bây giờ càng có quyền nói chuyện. Nếu những lực lượng mới lên kia coi trọng lợi ích, liệu họ có còn giữ được bản chất? Dù là có thể giữ được bản chất, phải chăng đến một lúc nào đó cũng sẽ nhắm mắt cho qua?

Diệp Trạch Đào bỗng nhiên phát hiện cục diện trước kia mình vẫn nghĩ có hơi lạc quan.

Lần này phương tiện truyền thông làm ra chuyện như thế này, dựa vào trí thông minh của Lạc Cảnh Phong và Đậu Bính Phú, họ sẽ nhìn ra?

Nhìn ra mọi việc bên trong là điều tất nhiên. Đã nhìn ra lại bỏ mặc, không hề có bất kỳ hành động nào. Như vậy là có nội tình!

Chẳng trách Điền Lâm Hỉ rất bực mình. Từ chuyện này có thể thấy, Điền Lâm Hỉ cũng cảm thấy lực khống chế của ông ta đã suy yếu nghiêm trọng.

Cho dù là không phản bội, nhưng những cách làm này là quay lưng với Điền Lâm Hỉ. Có lẽ muốn cắt đứt một vài lợi ích của mình để đổi lấy lợi ích của bọn họ cũng không chừng.

Phải ngồi chờ chết?

Đây căn bản không phải là tính cách của Diệp Trạch Đào.

Trước kia, Diệp Trạch Đào còn hi vọng ở trong tỉnh, hai nhân vật này có thể giúp hắn chống chọi một vài áp lực. Bây giờ lại phát hiện ra mình suy nghĩ hơi lạc quan một chút. Tuy không biết Đậu Bính Phú có suy nghĩ gì, nhưng muốn mượn lực lượng của họ mà không bỏ ra chút gì là không được.

Xem ra mình phải chủ động xuất kích rồi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có một ý chí chiến đấu lớn mạnh. Mình đã có quyết tâm đối diện với nhiều lực lượng như thế này. Đây chỉ là một vài lực lượng trong tỉnh mà thôi.