Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 249: Bắt đầu vạch kế hoạch.





-Trạch Đào, tình hình thế nào rồi?
Ôn Phương vừa tìm tới gặp Diệp Trạch Đào đã hỏi han tình hình.
Nhìn dáng điệu vội vã của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào cũng muốn thử cô ta một chút bèn nói:
- Lần này Bí thư Huyện ủy của chúng ta rất có khả năng là con cháu một gia tộc lớn ở trên tỉnh.
Ôn Phương ngạc nhiên nói:
- Ở huyện không phải sẽ có biến lớn sao?
-Người này rất thích Mộng Y.
Diệp Trạch Đào lại thêm một câu.

Ôn Phương trong lòng chấn động, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì làm sao nhỉ, hai người chắc hẳn không hợp nhau!
Ôn Phương vừa nghĩ đã hiểu hiểu được vấn đề này, vậy Bí thư Huyện ủy sắp tới sẽ trở thành đối thủ của Diệp Trạch Đào. Nghĩ Diệp Trạch Đào bước tiếp theo càng thêm gian nan, trong lòng lại có chút rối loạn.
-Còn anh?
Ôn Phương hỏi.
- Chuyện của tôi không tiện nói lắm.
Diệp Trạch Đào nói.
Ôn Phương có chút nóng nảy nói:
- Nhất định phải tranh thủ, hiện tại là thời điểm then chốt!
Diệp Trạch Đào không nói tiếp chuyện này, phơi bày ra chuyện Tôn Cương là con nhà đại gia tộc chính là điều cuối cùng muốn thử xem ý tứ của Ôn Phương. Nếu như ở vào tình huống này Ôn Phương vẫn còn muốn đứng về phía mình thì có thể dùng được. Nếu như cô ta muốn rút đi hoặc muốn đừng về phía của Tôn Cương thì tuyệt đối không thể dùng được.
Đối với người phụ nữ có khát vọng quyền lực như Ôn Phương, Diệp Trạch Đào khi dùng cũng không mấy yên tâm. Ôn Phương bất đồng với Phương Di Mai, tính cách con người Phương Di Mai bình tĩnh. Từ kết quả quan sát của bản thân có thể thấy, Phương Di Mai hiện tại một lòng đứng về phía mình, hoàn toàn có thể bồi dưỡng để trở thành người tâm phúc.
Diệp Trạch Đào nói những lời này xong liền đi về phía nhà tập thể.
Khuôn mặt Ôn Phương biểu hiện có chút hỗn loạn, đứng đó không biết đang suy nghĩ gì.
-Trạch Đào

Vừa mới vào nhà không lâu Phương Di Mai liền đi vào, lập tức sà vào lòng Diệp Trạch Đào, hai người liền ôm lấy nhau tình cảm mãnh liệt.
Thời tiết vốn rất nóng, Phương Di Mai lại đang mặc váy ngắn, ôm nhau một lúc, hai người càng thêm thân thiết hơn.
Lúc đã nóng lên tâm tình liền không ổn được, qua đi qua lại, hai người đều có nhu cầu rất mạnh.
Lúc này là thời gian học sinh đến trường, Diệp Trạch Đào lại nảy sinh dục vọng rất mạnh mẽ, Phương Di Mai rất nhanh liền đóng cửa lại, cả rèm cửa cũng léo lên, hai người ôm nhau ngã xuống giường.
Hai người đều đã nổi cơn hứng tình, cảm giác mãnh liệt hơn so với bất cứ lúc nào.
Một người có sức mạnh cường tráng, một người lại tận tâm đón nhận, trong phòng rất nhanh đã nóng lên như có sóng nhiệt.
Thời gian dài áp lực Diệp Trạch Đào trong lòng sinh ra nhu cầu giải phóng dục vọng rất cao, hôm nay động tác cũng rất mãnh liệt.
Trải qua mấy trận mưa gió sau đó hai người mới mệt mỏi nằm xuống dưới giường.
Nhìn dáng người xinh đẹp của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cảm thấy cả thể xác và tâm hồn đều rất hể hả.
Lúc cùng nhìn nhau, Phương Di Mai liền cười nói:
- Chúng ta thế này như đang làm việc ngầm công tác vậy!
Nói rồi, Phương Di Mai liền đứng lên kéo rộng chiếc rèm cửa, cẩn thận quan sát một chút bên ngoài rồi nói:
-Không có người!
Lúc này mới mở cửa ra.
Diệp Trạch Đào nhìn những động tác này của Phương Di Mai, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Chuyện của mình với Phương Di Mai thật khiến cho người ta đau đầu.
Phương Di Mai xoay người nhìn vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, liền biết ngay Diệp Trạch Đào nghĩ gì, bèn cười nói:
-Anh cũng đừng có nghĩ quá nhiều, thực ra thế này không phải là khá tốt sao? Vợ không bằng bồ, bồ không bằng thằng ăn trộm!
Nói xong những lời này Phương Di Mai liền cười phá lên.
Hai người đều biết hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, vẫn là Phương Di Mai chuyển đề tài:
- Cuộc nói chuyện của anh và Ôn Phương em đã nghe hết cả rồi, Ôn Phương bây giờ chắc đang rất rối bời!
Diệp Trạch Đào cũng không dấu giếm Phương Di Mai bèn nói:
-Người của anh phải là người hạ quyết tâm đi theo anh, anh không hy vọng có quá nhiều suy nghĩ!

Ở phương diện này, Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ của chính mình.
-Thật ra, anh không hiểu Ôn Phương!
Phương Di Mai cười nhỏ nhẹ.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Phương Di Mai thở dài nói:
- Làm gì có người phụ nữ nào không hy vọng có một bến đỗ tránh phong ba cuộc đời đâu? Ôn Phương xuất thân không có gì nổi bật, cô ta vẫn luôn mong sẽ trèo cao hơn giống như em mà thôi, luôn hy vọng có thể thay đổi được hiện trang này. Thực ra, những người phụ nữ mạnh mẽ cũng cần có một người đàn ông mạnh mẽ để che mưa gió cho cô ta, Ôn Phương do dự là vì không biết anh có tình nguyện làm người che chắn mưa gió cho cô ta không!
Diệp Trạch Đào nghĩ tới lời này cũng cười cười gật đầu một cái, những lời Phương Di Mai nói cũng có lí, có thể là biết được vài chuyện của Ôn Phương sau đó khiến Diệp Trạch Đào này sinh một chút thành kiến với cô ta.
- Dựa vào trực giác của phụ nữ, em đoán được suy nghĩ của Ôn Phương. Trạch Đào ạ, cô ta từ tận đáy lòng rất thích anh, chỉ có điều anh vẫn không thể hiện gì với vô ta, khiến cho cô ta hoang mang lo sợ. Đối với chuyện của cô ta anh nên để tâm một chút, cần biết rằng, năng lực của Ôn Phương rất lớn, dùng tốt rồi, cô ta sẽ trợ thành trợ thủ đắc lực của anh.
Nhìn trong ánh mắt của Phương Di Mai lộ ra một vẻ ý tứ, Diệp Trạch Đào hoàn toàn không thể hiểu được Phương Di Mai nghĩ gì.
Hiện tại Diệp Trạch Đào không có tâm tư nghĩ cái gì khác bèn nói:
- Thử nghiệm một chút cũng tốt!
Phương Di Mai hơi hơi gật đầu, lại hỏi:
-Anh nói con cháu của đại gia tộc ở thành phố tới huyện mình nhậm chức Bí thư Huyện ủy là con nhà ai vậy?
Cô ta trông rất tò mò.
Bước tiếp theo vẫn cần nhờ tới Phương Di Mai phân tích tình hình, Diệp Trạch Đào liền kể lại một lượt về tình hình của nhà họ Tôn và việc Tôn Cương thích Lưu Mộng Y.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Phương Di Mai trông rất lo lắng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, thế này đối với anh thật sự là rất khó rồi!
Nghĩ tới lực lượng hùng mạnh của Tôn Tường Quân, Phương Di Mai cũng không xem trọng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, cứ nhìn Phương Di Mai như thế nói:
- Việc Tôn Cương đến đối với anh chính xác là chuyện bất lợi, bất lợi không phải ở chỗ anh ta, mà là anh ta có một thế lực sau lưng rất lớn.

Phương Di Mai nói:
- Anh đã không có cách nào có được sự ủng hộ của nhà họ Lưu, hiện tại lại xuất hiện thêm một người nhà họ Tôn, không lấy Lưu Mộng Y thì thôi lại còn gây thêm phiền phức cho anh!
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng buồn rầu của Phương Di Mai, biết rằng chuyện này đối với Phương Di Mai cũng có tác động lớn.
Qua một hồi, Phương Di Mai dường như đã hạ quyết tâm, bèn nói:
- Trạch Đào, thôi bỏ đi, thật sự nói những lời không hay, dựa vào năng lực của anh. Làm kinh doanh cũng được đó, dù gì em cũng sẽ đi theo anh, anh trở thành như thế nào em cũng vẫn đi theo anh!
Phương Di Mai hạ quyết tâm thế này là không hề dễ dàng, cô ta là người có tham vọng quyền lực rất cao, có thể quyết định ra đi như vậy, Diệp Trạch Đào cũng vui rồi, điều này chứng tỏ rằng Phương Di Mai thật lòng muốn đi cùng mình.
Nếu Phương Di Mai đã hạ quyết tâm, Diệp Trạch Đào cũng không muốn dấu giếm cô ta chuyện gì, mỉm cười nói:
- Nếu như sau khi Tôn Cương tới huyện Thảo Hải, thế lực sau lưng nhà họ Tôn cũng không thể ủng hộ gã ta lớn mạnh được, em cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì?
Phương Di Mai ánh mắt đang ảm đạm chợt sáng lên, cười nói:
- Dựa vào sức ảnh hưởng của anh ở huyện Thảo Hải này, thì cho dù có người mạnh hơn nữa đến cũng không thể làm trời sập được. Mấu chốt chính là sợ nhà họ Tôn dùng sức mạnh quyền lực chèn ép anh!
- Tỉnh Ninh Hải không thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Tôn!
Phương Di Mai nói:
- Nếu như để cho người cấp cao trong nhà họ Tôn căn bản không dễ dàng ra tay, mà là từ anh và Tôn Cương tranh đấu, như thế mới công bằng một chút!
Diệp Trạch Đào liền cẩn thận cầm bức họa chữ đã được gói ghém rất cẩn thận đặt ở trên bàn đến.
Trông Diệp Trạch Đào bảo đi lấy thứ gì đó, Phương Di Mai rất tò mò dõi theo từng động tác của Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy mở ra là tranh chữ, Phương Di Mai càng có chút kỳ lạ.
Mở bức tranh chữ ra sau đó đặt lên trên bàn, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đến xem bức tranh này đi.
Phương Di Mai tiến đến nhìn một hồi, có chút không hiểu nói:
- Cái thứ mà anh tìm được nhìn qua đã biết chẳng có tác dụng gì rồi!
Diệp Trạch Đào cười đau khổ lắc lắc đầu nói:
- Em thật là người không biết nhìn đồ vật!
Phương Di Mai liền cười nói:
- Anh đừng nói với em bức tranh chữ này rất đáng tiền nhá?
Chỉ vào hai chữ “ Huệ Dân”, Diệp Trạch Đào nói:
- Có nhìn ra nét chữ này không?

Phương Di Mai cẩn thận xem lại nói:
- Đúng là có chút quen quen, đúng rồi, nét chữ này rất giống với nét chữ của Tổng bí thư trước đây.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Vốn là của ông ta.
A!
Phương Di Mai giật mình xem lại bức tranh một lượt, lúc này trong mắt Phương Di Mai, giá trị của bức tranh này lại được đẩy cao vút lên.
-Nghe tới người tên là Hoa Uy chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Phương Di Mai liền cười nói:
- Lăn lộn trong chốn quan trường, có ai không nghe tới ông ấy. Hơn chín mươi tuổi, rất có tinh thần, trong quan trường ở Trung Hoa, ông ta là nhân vật mà lời nói rất có sức mạnh.
Khi nói chuyện, ánh mắt Phương Di Mai mở rất to nhìn vào chỗ có tên của Hoa Uy trong bức tranh.
Đặc biệt là nhìn thấy “Tặng đồng chí Diệp Trạch Đào, cùng cố gắng!” những chữ này,
Có chút không thể tin được có thể đọc lại được những chữ này lần nữa, Phương Di Mai có chút không dám tin bèn nói:
- Là thật hay giả đó?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần này anh lên tỉnh, thầy của anh dẫn tới chỗ của ông Hoa, đúng lúc ông Phó cũng có ở đó, hai người nghe anh nói về tình hình công tác ở xã Xuân Trúc xong trông có vẻ rất vui, liền viết tặng bức tranh này.
- Qúa tốt rồi!
Phương Di Mai trong lòng cảm động không ngừng, nhảy lên ôm lấy người Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào giật mình nhảy lên, rất nhanh nhìn ra bên ngoài, may mà ở bên ngoài yên tĩnh, cũng không có ai đến cả.
Phương Di Mai sau một hồi kích động, cảm động nói:
- Trạch Đào, đây là bảo bối, nhất định phải cất giữ cẩn thận, có đồ vật này anh coi như có thêm vốn liếng để đấu với Tôn Cương, hươu chết về tay ai còn tất khó nói. Thế này thì em yên tâm rồi, cần chuẩn bị một kế hoạch thật tốt, thứ này nhất định sẽ phát huy công hiệu lớn nhất. Thừa lúc Tôn Cương chưa tới, nhất định phải nhanh chóng đem những chuyện này cố ý tiết lộ ra ngoài!
Phương Di Mai cảm giác bất an vì việc Tôn Cương sắp đến đã biến mất, nghĩ tới việc sau lưng Diệp Trạch Đào có sự ủng hộ hùng mạnh như thế, cô ta lại có ý tưởng tranh đấu.
- Trạch Đào, không thể thua Tôn Cương được, không thể bỏ cuộc Lưu Mộng Y được, đây là vấn đề thể diện!
Nhìn Phương Di Mai hai mắt đều sáng lên, Diệp Trạch Đào lắc đầu thở dài không ngừng, Phương Di Mai này từ tận đáy lòng vẫn tràn trề khát vọng quyền lực.