Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 992: Ai Cũng Có Suy Nghĩ Riêng




Nghe Diệp Trạch Đào hỏi như vậy, ánh mắt mọi người vô tình đổ dồn về phía Tôn Nguyên. Tham gia đánh người có con trai của Tôn Nguyên. Chuyện này ai cũng biết.

Mọi người còn biết những người dính líu vào chuyện này là một vài nhân vật không phải dễ mà đụng vào.

Ngẫm lại việc này cũng thấy buồn cười. Ông già Diệp này làm gì vậy không biết, một chiêu thôi lại đụng đến nhiều nhân vật máu mặt như vậy.

Sau lưng những người này, ai mà không có thế lực hùng mạnh!

Tôn Nguyên cũng dính vào, tỏ ra rất khổ sở, nói:

- Đồng chí Diệp Trach Đào, hôm nay tôi đặc biệt tới đây để xin lỗi cậu. Tôi có tìm hiểu sơ qua, trong đó lại có thằng con chết tiệt nhà tôi. Cậu xem, chuyện này cũng thật là, bây giờ tôi nhốt nó trong nhà để tự suy ngẫm lại. Tôi thay mặt nó gửi lời xin lỗi đến gia đình cậu.

Vừa nói vừa cúi người xuống.

Tôn Nguyên có suy nghĩ riêng của ông. Tuy có không ít người tham gia vào chuyện này, nhưng giờ lại dứt khoát để con trai mình chịu hết toàn bộ sự việc, đứng ra đỡ chuyện này cho những người kia, sau đó tự mình dàn xếp. Nếu dàn xếp ổn thỏa vụ này thì đám người ở thủ đô đó sẽ hiểu được tấm lòng của mình.

Tỏ thái độ rất tốt, tin là cậu con rể Lưu gia, Diệp Trạch Đào này cũng không truy đến cùng.

Diệp Trạch Đào lại nhìn về phía Tôn Nguyên nói:

- Tôi cũng muốn gặp cậu con trai đó của các ông!

Lời nói cũng thẳng thắn. Không dẫn theo con trai của ông đến đây, xin lỗi cái khỉ gì.

Tôn Nguyên cho rằng một câu nói đơn giản như thế này, làm bộ một chút là xong?

Nghĩ đến việc bố mình vô duyên vô cớ bị đánh, suýt chút nữa thì bị mất mạng, Diệp Trạch Đào quyết không thể tùy tiện bỏ qua chuyện này.

Tôn Nguyên lại không ngờ được Diệp Trạch Đào lại mạnh mẽ đến vậy. Ở cái tỉnh Nam Nhiệt này, quyền thế của Tôn Nguyên từ trước đến nay vẫn luôn rất lớn. Có nhiều việc căn bản không cần được thông qua, ông ta vẫn có thể tiến hành, không ai dám nói không nể mặt ông. Trong suy nghĩ của ông, chuyện này có nghiêm trọng như thế nào cũng chẳng là gì, chỉ cần mình ra mặt xin lỗi, cũng coi như đã đủ nhún nhường rồi. Ông cũng tin là chỉ cần mình ra mặt xin lỗi, Diệp gia hẳn sẽ không truy đến cùng.

Hơn nữa, con trai đang vui chơi cùng đám cậu ấm kia. Vui vẻ cùng đám người kia mới là chuyện chính, quả thật là không có thời gian dẫn thằng nhóc đó theo.

Mỗi lần có người từ thủ đô tới, Tôn Nguyên đều vô cùng coi trọng. Tuy bản thân mình không ra mặt nhưng cũng để con trai mình vui vẻ đồng hành. Chuyện này lớn hơn bất cứ chuyện gì, so với chuyện xin lỗi người bị đánh, căn bản không phải là chuyện gì to tát.

Thậm chí đến tận bây giờ con trai mình cũng không cho chuyện đó là chuyện lớn. Nghe nói lần này mấy cậu ấm ở thủ đô đó ăn chơi rất lớn, nếu con trai tiến thêm một bước, tạo được mối quan hệ thì sẽ có trợ lực rất lớn cho Tôn Nguyên.

Bây giờ cậu Diệp Trạch Đào này lại muốn lên mặt, muốn chỉnh đốn con trai mình?

Tôn Nguyên cũng tức giận.

Tôn Nguyên cũng muốn dẫn con trai tới, nhưng Tôn Nguyên cũng có suy nghĩ của mình. Nếu dẫn con trai đi, chuyện cúi đầu trước người nhà họ Diệp của mình sẽ truyền ra ngoài, uy tín không dễ gì tạo dựng nên của mình sẽ bị suy yếu.

Muốn tùy tiện sắp xếp một chút, nhiều lắm là bồi thường ít tiền hay gì gì đó. Nhưng đến đây rồi, nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Tôn Nguyên mới phát hiện ra hình như suy nghĩ của mình hơi ngây thơ.

Trong giây lát, Tôn Nguyên không biết làm sao, lúng túng đứng ở đó.

Tôn Nguyên cũng có chút nhân duyên, Phó chủ tịch tỉnh Nhuế Lâm ở bên cạnh nói:

- Cũng may là ông Diệp không có chuyện gì, Bí thư Tôn cũng không dễ dàng. Tôi thấy hay là chúng ta đi thăm ông Diệp xem sao, cái gì cần bồi thường thì bồi thường một chút! Chuyện của đám con nít, cũng đành để người lớn giải quyết. Bí thư Tôn về giáo dục một chút là được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.

Ông ta muốn giúp Tôn Nguyên hòa giải. Diệp Trạch Đào ở đây không thể thuyết phục thì vào bên trong trực tiếp tìm ông cụ nói chuyện, tin chắc là chuyện này có thể hóa giải.

Tôn Nguyên bỗng cười ha ha nói:

- Ông Nhuế nói đúng, tôi phải trực tiếp xin lỗi ông cụ Diệp.

Vừa nói, Tôn Nguyên vừa rảo bước đi vào bên trong.

Tình hình đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn thông qua việc trao đổi trực tiếp với Diệp Hằng Thành, từ đó bảo Diệp Hằng Thành đồng ý không tiếp tục truy cứu nữa.

Mọi người cũng đã đoán được đôi chút tính cách của Diệp Hằng Thành. Lão già đó có thể khui chuyện này ra, chứng tỏ ông là một người thẳng thắn. Nói dễ nghe hơn một chút thì chuyện này hẳn là rất dễ hóa giải.

Lúc này Diệp Trạch Đào thật sự đã nổi giận. Không bắt được tên nào đánh bố mình tới, không ngờ Tôn Nguyên lại còn muốn dùng cách xin lỗi, bồi thường chút tiền bạc để hóa giải chuyện này. Lại còn lợi dụng tính cách của bố mình, lôi bố mình ra để gây áp lực với mình.

Lúc nhìn về phía Tôn Nguyên, Diệp Trạch Đào phát hiện ra bộ dạng lúc nào cũng cười híp mắt của Tôn Nguyên, dường như tất cả đều nằm trong tay ông ta vậy.

- Tư lệnh Thường, tôi hơi say máy bay, mọi người làm việc của mình đi, tôi đi nghỉ ngơi một chút.

Nói xong câu này, Diệp Trạch Đào quay người, bước đi chậm rãi.

Á!

Ánh mắt mọi người đều đổ hết lên người Diệp Trạch Đào.

Cậu Diệp Trạch Đào này không lịch sự nhỉ!

Theo lý, nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây như vậy, Diệp Trạch Đào cũng chỉ là một Chủ tịch thành phố, hẳn là coi trọng các quy tắc chốn quan trường, dù sao đi nữa cũng phải đi cùng mọi người vào trong chứ. Giờ thì hay rồi, căn bản là người ta không để mình bị đẩy vào vòng. Các người muốn đi thăm Diệp Hằng Thành thì đi đi, tôi không đi cùng đâu!

Tôn Nguyên cũng sững sờ, mình có ý xây dựng bầu không khí như vậy, để Diệp Trạch Đào cảm thấy áp lực to lớn của Tỉnh ủy tỉnh Nam Nhiệt. Chỉ cần Diệp Trạch Đào cùng đi vào, mọi người nói giúp nhau một câu, thì một người chưa gặp nhiều chuyện xã hội như Diệp Hằng Thành rất có thể sẽ đồng ý không truy cứu, đến lúc đó Diệp Trạch Đào bị áp lực cũng sẽ đồng ý không truy cứu chuyện này. Mọi chuyện coi như dàn xếp ổn thỏa.

Nhưng tình hình lúc này lại như thế này đây!

Nhìn theo bóng dáng của Diệp Trạch Đào, Tôn Nguyên nghi hoặc, tên nhóc này có hiểu chuyện quan trường không vậy!

Đừng nói là Tôn Nguyên mà ngay cả Hoàng Tả Tùng cũng không ngờ tới cái kết quả này. Nhìn theo bóng dáng Diệp Trạch Đào, ánh mắt cũng chớp động.

Còn Thường Ấn Thác lại tỏ ra vui mừng, cảm thấy trên người Diệp Trạch Đào có một chất khí sát phạt của quân nhân, rất hợp với mình.

Diệp Trạch Đào căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của những người đó. Sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi, đã có thể nhìn ra, những người này muốn bảo vệ đám đánh người đó, một chút thành ý cũng không có.

Bây giờ Diệp Trạch Đào càng muốn biết những ai đã tham gia đánh người.

Từ chuyện này có thể thấy, những tên tham gia đánh người chắc chắn là người mà họ cần phải bảo vệ.

Không hề quan tâm bọn họ nghĩ gì. Đã như vậy rồi thì mọi người vui đùa một chút đi.

Sau khi Diệp Trạch Đào đi ra liền nói với Lý Duy:

- Nhanh chóng nắm bắt tình hình của những tên đánh người.

Diệp Trạch Đào biết hiện tại Lý Duy có mối quan hệ với đám người Phương Minh Dũng, tin chắc là ở Gia Đảo này cũng có phương thức liên lạc với họ. Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết Thường Ấn Thác sẽ đem tài liệu đến cho mình xem.

Cố ý rời khỏi quân khu, Diệp Trạch Đào cũng muốn thử xem suy nghĩ của một vài người.

Thấy Diệp Trạch Đào bỏ đi, Tôn Nguyên đứng ở đó lại cười. Cảm thấy cậu thanh niên này tuy là Chủ tịch thành phố nhưng lại là một người hành động theo cảm tính. Đối phó với người như thế này cũng không khó khăn gì.

- Ha ha, đồng chí Tiểu Diệp đã bị say máy bay thì để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi. Thanh niên không bằng những người già như chúng ta được. Có nhiều chuyện vẫn cứ phải để chúng ta giải quyết. Chúng ta đi thăm ông cụ trước đi!

Nói xong, mỉm cười nhìn về phía Hoàng Tả Tùng nói:

- Bí thư Hoàng, chúng ta đi vào?

Hoàng Tả Tùng mỉm cười nói:

- Được!

Mọi người đi vào trong.

Lúc này Thường Ấn Thác lại nói:

- Mọi người đi đi, tôi còn có việc trong quân khu.

Nói xong, cũng quay người bước đi.

Tôn Nguyên nhìn về phía Thường Ấn Thác, cảm thấy dường như ông Thường Ấn Thác này đang giữ khoảng cách với mọi người.

- Bí thư Hoàng, chuyện này cũng thật là, nếu không phải mấy cậu thanh niên ở thủ đô tới, cũng không thể xảy ra chuyện như thế này. Nếu chúng gây chuyện ở tỉnh Nam Nhiệt, chúng ta đều rất khó giải thích đấy!

Tôn Nguyên có ý thức tỉnh Hoàng Tả Tùng.

Có thể nhìn ra, Diệp Trạch Đào muốn thu tóm những tên đánh người lại. Nhưng chuyện này lại làm khó những người này của tỉnh Nam Nhiệt. Mấy thanh niên kia cũng chẳng là gì cả, quan trọng vẫn là người chống lưng của chúng đều là hậu thuẫn của những vị lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Nam Nhiệt này. Nếu giao chúng ra thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn không giao rất nhiều.

Hoàng Tả Tùng vốn có suy nghĩ cũng bị câu nói này của Tôn Nguyên làm cho nét mặt ngưng trọng.

Vốn dĩ đây là lúc làm suy yếu lực lượng của Tôn Nguyên, cũng là mục tiêu công kích mà Hoàng Tả Tùng vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng chuyện này, ông vẫn chỉ có thể hướng đến Tôn Nguyên, tuyệt đối không thể giao mấy thanh niên kia ra được.

Hơi đau đầu!

Hoàng Tả Tùng có một dự cảm. Sự việc lần này có thể sẽ rất nghiêm trọng.

- Ông Tôn, chẳng ai tốt cả!

Hoàng Tả Tùng nhỏ giọng nói một câu.

Hoàng Tả Tùng cũng là có cảm giác gì đó mới nói câu này.

Nếu không dàn xếp chuyện Diệp Trạch Đào, vấn đề cũng khó mà giải quyết.

Tôn Nguyên lại cười nói:

- Dù ở đâu thì vẫn là thế lực!

Lời nói này cũng có hàm ý. Tuy biết Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn của Lưu gia, Tôn Nguyên lại cho rằng dù Lưu gia có mạnh như thế nào đi nữa cũng không dám đắc tội với nhiều nhân vật lớn như vậy. Trong chuyện này, chẳng qua Diệp Trạch Đào chỉ là làm theo cảm tính mà thôi, cuối cùng cũng không thể làm được sóng gió gì.

Hoàng Tả Tùng lại không nhẹ nhõm như Tôn Nguyên. Sau khi thấy thái độ của Thường Ấn Thác, ông lại có một cảm giác, vì chuyện lần này mà tỉnh Nam Nhiệt sẽ có một sự biến đổi lớn.

Làm sao bây giờ?

Tâm trạng Hoàng Tả Tùng có chút trầm trọng.

Lúc mọi người đi vào phòng bệnh của Diệp Hằng Thành, Diệp Trạch Đào lại ở trong một căn phòng khác lật giở những tài liệu mà Thường Ấn Thác đem tới.

Thấy những cái tên ấy, Diệp Trạch Đào cũng hơi kinh ngạc. Từ những cái tên này có thể nhận thấy, vụ đánh người lần này quả đúng là hơi phức tạp.

Nghĩ đến bố mình vô duyên vô cớ đụng vào những thế lực lớn như thế này, Diệp Trạch Đào quả thật là có chút bó tay.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào không hề sợ những lực lượng ấy. Dù là lực lượng to lớn hơn đi nữa, Diệp Trạch Đào cũng muốn lấy chuyện này đâm thọt ông ta một chút.